191152
Cung Vũ Ninh và mấy người vệ sĩ chạy một vòng khắp mấy tầng trong bệnh viện cũng không tìm thấy bóng dáng Hạ Lăng Sơ. Cũng khá muộn rồi, cô bảo vệ sĩ đưa cô về đến nhà rồi để cho bọn họ đi về.
Cung Vũ Ninh ngồi trên ghế sô pha ôm con gấu bông màu hồng đó rồi cứ ngây ra. Nghĩ đi nghĩ lại, Cung Vũ Ninh vẫn muốn chắc chắn xem hắn đã về chưa, cô mở cửa đi sang nhà bên cạnh, cô đưa tay nhấn chuông cửa nhà hắn.
Vẫn nhấn chuông một lúc lâu mà không có ai ra mở cửa. Cô nghĩ, nếu Hạ Lăng Sơ có ở bên trong, không thể nào không nhìn thấy cô được.
Cung Vũ Ninh xoay người chuẩn bị rời đi, lúc này, nghe thấy ở phía thang máy có tiếng thang máy mở, Cung Vũ Ninh liền xoay người đi đến chỗ gấp khúc của hành lang, nhìn về phía cửa thang máy, chỉ thấy có hai người vệ sĩ đỡ một người đàn ông đi ra.
Không phải Hạ Lăng Sơ thì là ai nữa?
"Anh ấy bị làm sao vậy?" Cung Vũ Ninh vội vàng chạy tới hỏi.
Hạ Lăng Sơ ngẩng đầu lên, đôi mắt tối sầm nhuốm men say nhìn cô chằm chằm, Cung Vũ Ninh ngửi thấy có mùi rượu trên người anh, cô lập tức bịt mũi lại lùi về phía sau, có chút tức giận nói: "Sao anh lại đi uống rượu vậy"
Hạ Lăng Sơ đứng thẳng người, tránh khỏi hai người vệ sĩ đang dìu hắn, vẻ mặt như không có chuyện gì nói: "Các người về hết đi."
"Thiếu gia, chúng tôi vẫn nên ở đây chăm sóc anh." Mấy tên vệ sĩ không yên tâm, dù sao thì Hạ Lăng Sơ uống cũng không phải ít.
"Không cần." Hạ Lăng Sơ nói xong, nhìn cô gái đang che mũi đứng cách anh không xa, nhíu mày.
Vệ sĩ của Hạ Lăng Sơ vẫn không có ý rời đi, hắn liền quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn hai người: "Tôi nói, các anh không nghe phải không?"
"Thiếu gia."
"Đi." Giọng của Hạ Lăng Sơ như ra lệnh không thể chống đối được.
Hai vệ sĩ không thể làm gì khác hơn là nhìn nhau, nhấn mở thang máy đi về..
Hạ Lăng Sơ liếc nhìn Cung Vũ Ninh rồi đi về phía cửa nhà hắn. Phía sau lưng, Cung Vũ Ninh liền đi theo hắn, hỏi: "Này, có phải anh có chuyện buồn gì không? Sao anh lại đi uống rượu vậy?"
"Không liên quan đến chuyện của cô." Hạ Lăng Sơ cũng không quay đầu lại trả lời.
Cung Vũ Ninh lại cảm thấy tính khí lạnh lùng trên người hắn lại quay trở lại, thực sự cô không thể nhìn thấu được người đàn ông này, lại rất kỳ quái, rõ ràng mới trước đó hắn vẫn rất dịu dàng với cô, cười với cô, tặng quà cho cô, chớp mắt một cái đã quay trở về khuôn mặt lạnh lùng ấy.
Anh ta xuất thân là diễn viên hay sao vậy?
"Tôi chẳng qua chỉ là quan tâm đến anh thôi." Cung Vũ Ninh ở sau lưng có chút tức giận mắng lại.
Lúc này Hạ Lăng Sơ đang đi tới cửa phòng hắn, người hắn đi không vững lắm, hắn vịn vào cửa, đôi mắt lãnh nhìn cô chằm chằm: "Vậy cô đem cái sự quan tâm của cô đi mà quan tâm người khác đi."
"Này, anh...anh bị làm sao vậy." Cung Vũ Ninh còn không biết mình đã đắc tội với anh ta ở chỗ nào, chẳng lẽ anh ta là kiểu người đa nhân cách?
"Tôi như vậy đấy, cô không thích, có thể đi." Hạ Lăng Sơ nghiến răng, trong ánh mắt lộ ra sự tức giận.
Cung Vũ Ninh có tốt bụng hơn nữa thì đứng trước vẻ mặt lạnh lùng của hắn như vậy cũng không chịu nổi. Cô nhìn hắn một lúc, nghĩ đến tối hôm qua chẳng phải hắn bị sốt sao? Bây giờ lại uống rượu vào sẽ không bị làm sao? Có xảy ra chuyện gì hay không?
Hạ Lăng Sơ lấy thẻ ra mở cửa phòng, hắn đẩy cửa đi vào, phía sau, thấy hắn đóng cửa luôn như vậy, trong lòng Cung Vũ Ninh liền thấy lo lắng, vội vàng chen nửa người đi vào phòng hắn, nhìn hắn nói: "Chờ một chút."
Hạ Lăng Sơ vội vàng kéo cánh cửa đụng vào người cô ra, tức giận nói: "Cô không muốn sống nữa à?"
Vừa nãy Cung Vũ Ninh cũng không nghĩ nhiều có bị cửa kẹp hay không, cô chỉ nghĩ nếu Hạ Lăng Sơ đóng cửa lại rồi, thì cô sẽ không vào được.
"Anh vẫn đang bị ốm lại uống nhiều như vậy rất nguy hiểm, tối nay tôi sẽ chăm sóc cho anh." Cung Vũ Ninh ân cần nói.
"Cung tiểu thư, cô đang làm từ thiện sao?" Hạ Lăng Sơ dẩu môi lên hỏi, nhưng trong giọng nói rõ ràng có ý đùa cợt.
Thật sự Cung Vũ Ninh là muốn làm điều này, cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Sao anh biết hay vậy."
Hạ Lăng Sơ đơ mấy giây, cười lạnh nói: "Cô quan tâm tôi như vậy, rốt cuộc là vì lý do gì? Không phải là cô thích tôi đấy chứ."
Cung Vũ Ninh mặt nóng bừng lên, cô thật sự không có ý như vậy, cô chỉ đơn thuần là quan tâm mà thôi, cô nuốt nước miếng lắc đầu: "Anh đừng hiểu lầm, tôi quan tâm anh dưới góc độ là một người bạn thôi."
"Ồ. Vậy cô có biết quan tâm một người đã uống say, sẽ có nhiều nguy hiểm không?" Hạ Lăng Sơ nói xong, cánh tay dài của anh đè lên khung cửa, cả thân hình cao lớn của anh đứng che chắn hết cả người cô gái đứng ở cửa.
Cung Vũ Ninh sợ đến mức tim đập thình thịch, lúc này Hạ Lăng Sơ làm cho cô cảm giác như quân xâm lược nguy hiểm vậy, mắt cô nhìn trừng trừng, phần lưng dính chặt vào cửa, có chút cảnh giác nhìn anh: "Anh muốn làm gì hả?"
"Cô đã được nghe qua chuyện mà sau khi người ta say rượu giở trò bậy bạ chưa?" Hạ Lăng Sơ cúi người xuống một ít, phả ra nồng nặc mùi rượu, đôi mắt sâu thẳm mơ màng mà đầy quyến rũ.
Cung Vũ Ninh bắt gặp ánh mắt hắn, tim đập thình thịch rất nhanh, cô nuốt nước miếng liên tục: "Hạ Lăng Sơ, anh tỉnh tao một chút đi."
"Cô còn muốn chăm sóc tôi không?" Hạ Lăng Sơ khàn giọng hỏi, hắn lúc này chưa say đến mức mất hết lý trí.
Cung Vũ Ninh với cặp lông mi dài cong vút, đôi mắt to long lanh chớp chớp liên tục, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi hơi đỏ, không biết là đang sốt, hay là say rượu nữa, cô đưa bàn tay nhỏ bé trắng ngần của mình đặt lên trên trán hắn.
Lòng bàn tay cô cảm nhận được hơi nóng ấy, cô giật mình, thật đáng chết, cái tên này từ đầu cũng không để ý đến bệnh tình của mình, đến bây giờ vẫn còn đang sốt.
Hạ Lăng Sơ nhíu mày, hất bàn tay nhỏ bé của cô ra, quay người lạnh nhạt đi về phía ghế sô pha.
"Anh vẫn đang sốt, anh nên uống thuốc đi." Cung Vũ Ninh ở phía sau nói.
Lúc này Hạ Lăng Sơ đang mệt, hắn liền nằm dài trên ghế sô pha, khoanh tay lại, nhắm mắt lại ngủ.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của hắn tựa như điêu khắc vậy, đường nét rõ ràng, cặp lông mi dài đẹp ngay cả phụ nữa cũng phải ngưỡng mộ, mi đen dày che phủ hết cả mí mắt bên dưới, mũi cao, đôi môi mỏng cuốn hút mím chặt lại, cằm, yết hầu, xương quai xanh, nối lại với nhau thành một đường cong hoàn mỹ, không có người nên hắn tháo cúc cổ áo sơ mi ra.
Ánh mắt Cung Vũ Ninh nhìn hắn một hồi, lặng lẽ đi rót cho hắn một cốc nước ấm và cầm lấy vỉ thuốc mà bác sĩ đã để lại trên bàn ở bên cạnh ghế sofa, cô ngồi xuống, nhìn thẳng vào hắn nói: "Uống thuốc đi."
Hạ Lăng Sơ làm như không nghe thấy gì.
Cung Vũ Ninh hơi tức giận, rõ ràng là một người lớn như vậy rồi, tại sao vẫn không chịu nghe lời như một đứa trẻ con vậy? Cơ thể này là của hắn mà.
"Hạ Lăng Sơ, anh có thể đừng tức giận như một đứa trẻ nữa được không, dậy uống thuốc đi." Giọng của Cung Vũ Ninh có chút nóng giận.
Hạ Lăng Sơ mở mắt ra, sâu thẳm, ánh mắt sáng quắc, mắt vừa đen vừa sâu, tuy có chút hơi men nhưng xem ra vẫ còn rất tỉnh táo, hắn trừng mắt nhìn cô gái ngồi đối diện ghế sofa, ánh mắt khó đoán.
Cung Vũ Ninh cũng không hề sợ hắn, đôi ánh long lanh nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hai ánh mắt như đang đối đầu nhau vậy, nhìn nhau rất lâu, Hạ Lăng Sơ ngồi dậy, cầm lấy thuốc ở trên bàn bỏ vào trong miệng rồi uống một ngụm nước nuốt xuống.