Truyện Không Tên Số 14

Chương 115




19115

Nghĩ thay cho cô

Bây giờ là thời tiết tháng 10, đã vào mùa lạnh dễ bị cảm nhất.

"Mami, phải làm sao đây, ba bị sốt rồi, ba có cần phải đi tiêm không?" Cậu bé lo lắng không thôi.

Nghe nghe thấy Cung Dạ Tiêu nói: "Tôi đã gọi điện thoại kêu Mụội Muội đến đưa Tiểu Trạch đi học rồi."

"Vậy còn anh thì sao? Đi bệnh viện nhé?"

"Tôi nằm nghỉ ở nhà!" Cung Dạ Tiêu nói xong, xoay người, đưa lưng về phía cô.

Trình Ly Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng chạy ra ngoài, một lúc sau, bưng một lý nước ấm và hai viên thuốc hạ sốt cho anh, "Cung Dạ Tiêu, ngồi dậy uống thuốc."

"Không uống." Anh lên tiếng từ chối.

"Đừng như con nít nữa, mau ngồi dậy uống thuốc đi."

"Ba ơi, ba cũng sợ uống thuốc hả? Đừng sợ, ngoan nhé! Bịt mũi rồi uống sẽ không thấy đắng nữa đâu." Cậu bé bò lên người anh, khuyên nhủ.

Cung Dạ Tiêu ngồi dậy, nhận lấy thuốc của Trình Ly Nguyệt, uống một ngụm nước nuốt xuống, anh dựa vào thành giường, nói với cậu bé: "Tiểu Trạch, cô sẽ đưa con đến trường, nhớ ngoan ngoãn nghe lời."

"Vâng! Mami ơi, mami ở nhà chăm sóc ba nhé?"

"Mami…" Trình Ly Nguyệt nghĩ xem có nên xin nghỉ hay không.

"Tôi không cần ai chăm sóc hết, em đi làm đi!" Cung Dạ Tiêu nhìn cô, không muốn làm khó cô.

Lúc này, có tiếng chuông cửa vang lên, Trình Ly Nguyệt đi ra, là Cung Muội Muội, cô mở cửa, Cung Muội Muội hưng phấn tiến vào, "Chị Ly Nguyệt."

"Cô Cung." Trình Ly Nguyệt mỉm cười.

"Gọi em là Muội Muội được rồi, Tiểu Trạch đâu?" Cung Muội Muội nói xong, liền hưng phấn đi vào phòng ngủ của Cung Dạ Tiêu, sau đó giận dữ la lên: "Anh, anh không thể đắp chăn lại khi đang mặc quần đùi sao, xấu hổ chết đi được!"

Trình Ly Nguyệt ngớ người vài giây, sau đó mím môi cười, đi theo vào phòng ngủ, Cung Dạ Tiêu đã đắp chăn xong xuôi rồi.

"Muội Muội, chiều nay em cũng đi đón Tiểu Trạch, em có thể đưa nó về dinh thự, buổi tối anh sẽ đến đón nó."

"Ba bị sốt rồi."

"Cái gì?" Cung Muội Muội nói xong, sờ lên trán Cung Dạ Tiêu, "Anh sốt cao quá, mau đi bệnh viện đi."

"Mami sẽ đưa ba đi bệnh viện." Cậu bé lên tiếng.

Ý cười lướt qua trong mắt Cung Muội Muội, cô nắm lấy tay cậu bé: "Được, không còn sớm nữa, cô đưa cháu đến trường." Trước khi đi, nói với Trình Ly Nguyệt, "Chị Ly Nguyệt, nhờ chị chăm sóc anh em nhé."

Nói xong, cũng không đợi Trình Ly Nguyệt nói gì, cô ấy dắt cậu bé đi nhanh, Cung Muội Muội đưa Triểu Trạch xuống lầu, ba chiếc xe việt dã màu đen xếp thành một đội bảo vệ, hộ tống hai cô cháu đi đến trường, về mặt an toàn của người nhà, Cung Dạ Tiêu chưa bao giờ lơ là.

Trong phòng, Trình Ly Nguyệt nhìn Cung Dạ Tiêu, cau mày nói: "Anh không đi bệnh viện thật sao?"

"Tôi không thích bệnh viện."

"Ai mà thích chứ! Nhưng có bệnh phải đi khám! Anh cũng chẳng phải là con nít nữa, chẳng phải chỉ là chuyện tiêm thuốc uống thuốc thôi sao!" Trình Ly Nguyệt cắn môi nói, vả lại, anh bị sốt cao, chẳng lẽ không sợ cháy hỏng đầu óc thông minh của mình hay sao?

"Em ồn ào quá, mau đi làm đi, sáng nay Lục Nhã Tình sẽ dẫn bạn cô ta đến văn phòng xin lỗi em."

Trình Ly Nguyệt cau mày, "Trừ phi anh đi bệnh viện, thì tôi mới chấp nhận lời xin lỗi của họ."

Cung Dạ Tiêu đã từng thấy qua cảnh uy hiếp người khác, nhưng chưa từng thấy qua kiểu uy hiếp buồn cười như vậy, anh cắn mối nói: "Em đang quan tâm đến biểu hiện của tôi sao? Tối qua là ai nói tôi tự đa tình hả?"

"Anh là cha của con trai tôi, anh mắc bệnh tôi phải quân tâm chứ, tôi không muốn con trai tôi cho rằng tôi là một người không có lòng thương người." Trình Ly Nguyệt nói xong, kéo tay anh, "Cung Dạ Tiêu, mau đi bệnh viện với tôi."

"Đội xe của tôi đưa Tiểu Trạch đi học rồi, tôi không thể lái xe."

"Tôi lái."

"Em lái tôi không dám ngồi."

"Anh lải nhải nhiều quá!" Nói xong, Trình Ly Nguyệt đi đến trước tủ quần áo của anh, lấy ra một chiếc áo thun màu xám, phối thêm một chiếc quần màu xám nữa, cô vứt chúng đến trước mặt anh, "Mặc đồ vào."

Cung Dạ Tiêu cầm quấn áo lên, thật ra sự uy hiếp lúc nãy của cô vẫn có một chút tác dụng vói anh, anh sắp xếp Lục Nhã Tình đi xin lỗi cô, đây là chuyện liên quan đến sỉ diện của cô.

Mặc quần áo vào, Cung Dạ Tiêu thấy hơi lơ lửng, dù sao cũng là từ thịt mà ra, khi bị sốt cao ai cũng sẽ thấy xay xẩm nhẹ.

Trình Ly Nguyệt cầm túi xách, đứng ở cửa đợi anh.

Cung Dạ Tiêu theo cô ra cửa, hai người cùng ra ngoài.

Trình Ly Nguyệt khởi động chiếc siêu xe của anh, quả nhiên thấy hơi căng thẳng, xe của anh quá xịn, cô lái không quen.

Chỉ mới vừa chạm nhẹ vào chân ga, xe đã lao đi như một cơn gió.

Mặt mày Cung Dạ Tiêu lập tức trở nên nặng nề, "Trình Ly Nguyệt, đừng lấy tính mạng tôi ra làm trò đùa, lo mà lái xe đàng hoàng."

Trình Ly Nguyệt cũng không muốn! Nhưng ai kêu xe của anh quá xịn làm chi?

Sau đó, Trình Ly Nguyệt lái cũng dần quen tay, ở gần đây có một bệnh viện, dừng xe xong xuôi, Trình Ly Nguyệt dẫn anh đi đến khu chuyên trị sốt, cô lấy số cho anh, trả tiền, đợi truyền nước.

Cung Dạ Tiêu ngồi ở nơi sâu nhất của khu truyền dịch, Trình Ly Nguyệt dẫn cô y tá kê đơn thuốc đi tới, nhất thời, nhịp tim của cô y tá đó đập rộn ràng.

Nhìn Cung Dạ Tiêu chịu phối hợp truyền dịch, Trình Ly Nguyệt thở phào, khoanh tay trước ngực, nhìn giờ, 9:30 rồi.

"Em đi đến công ty đi! Người của tôi sẽ đến đây." Cung Dạ Tiêu nói khẽ với cô.

"Không được, tôi phải trông chừng anh." Bây giờ Trình Ly Nguyệt không thể đi được, cô phải đợi vệ sĩ của anh đến.

Sau khi vệ sĩ của Cung Dạ Tiêu đưa Cung Muội Muội tới nơi, một chiếc xe trong số đó chạy đến bệnh viện, 10 phút sau, hai vệ sĩ đã có mặt.

"Lái xe của tôi đi làm." Cung Dạ Tiêu nói với Trình Ly Nguyệt.

"Không cần đâu, tôi bắt xe cũng được." Trình Ly Nguyệt không muốn lái xe, gọi xe sẽ tiện hơn, nói xong đưa chìa khóa cho vệ sĩ, cô nhìn Cung Dạ Tiêu đang được tiêm thuốc rồi cất bước rời đi.

"Ông chủ, sao không đi đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Cung?" Vệ sĩ thắc mắc hỏi.

Ánh mắt Cung Dạ Tiêu lóe lên sự hết cách, việc anh không đi bệnh viện của nhà họ Cung tất nhiên là có lý do của anh, anh không muốn dẫn Trình Ly Nguyệt ra vào trong địa bàn của nhà họ Cung.

Trình Ly Nguyệt bắt xe đến công ty, suốt dọc đường, trong đầu cô hơi suy nghĩ lung tung.

Lúc này, di động của cô đổ chuông, cô cầm lên xem, là Linda, cô bắt máy, "Alo, Linda, em đang đi trên đường, sắp đến rồi."

"Em mau đến nhanh lên! Hai cô gái đánh nhau với em lần trước đang ở trong văn phòng đợi xin lỗi em kìa!"

Trình Ly Nguyệt cúp máy, không ngờ Cung Dạ Tiêu làm thật, kiểu phụ nữ được nuông chiều từ bé, không sợ trời không sợ đất, bình thường kêu căng hống hách như Lục Nhã Tình, sao có thể chịu cúi đầu nhận sai? Hơn nữa đối tượng còn là cô nữa?

Vì thế, có thể thấy chắc chắn Cung Dạ Tiêu đã tạo áp lực cực kỳ lớn cho cô ta, cũng chỉ có người có thân phận địa vị như anh mới có thể khiến người của nhà họ Lục cúi đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.