19113
Sự thúc ép của anh
Cung Dạ Tiêu không để ý đến cậu bé nữa, anh đi vào bếp, thấy cô nàng nào đó đang rửa rau, cô mặc áo thun trắng, búi tóc hờ, ấy vậy mà trông giống dáng vẻ của một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, vừa thanh thuần vừa sạch sẽ.
Trình Ly Nguyệt vừa xoay đầu liền nhìn thấy anh đang nheo mắt lại nhìn cô, cô không thèm để ý đến anh, bị nhìn đến mức thấy hơi phiền mới lên tiếng: "Anh đi chơi với con đi!"
"Con trai không cần người chơi cùng, vết thương của em thế nào rồi? Còn đau không?"
"Còn hơi đau." Trình Ly Nguyệt cũng không muốn cậy mạnh, đau thì nhận thôi.
"Em yên tâm, em sẽ không phải chịu đau một cách oan uổng đâu."
"Nghĩa là sao?" Trình Ly Nguyệt nhướng mày, tò mò hỏi.
"Không có gì." Cung Dạ Tiêu không muốn nói cho cô biết chuyện ngày mai sẽ có người đến xin lỗi cô.
Trình Ly Nguyệt nấu ba món một canh, một nhà ba người ăn cơm trong bầu không khí ấm áp, mép của cậu bé dính đầy chocolate, giống như chú mèo con ăn vụn vậy, Trình Ly Nguyệt cũng không chùi sạch cho cậu đâu, cứ vừa nhìn vừa buồn cười.
Cậu bé ăn cơm, không biết mình trông giống như một chú mèo mướp, đi kèm với một đôi mắt to đen láy long lanh như bảo thạch, trông vô cùng hài hước.
Trình Ly Nguyệt tò mò hỏi, "Con trai à, hai hôm nay ở trong trường thấy thế nào?"
"Cái gì cũng tốt, nhưng có một điểm không được tốt lắm."
"Là gì?"
"Có vài bạn nữ nói muốn gả cho con, suốt ngày cứ đi theo con."
Trình Ly Nguyệt bật cười thành tiếng: "Cái gì?"
"Mỗi ngày họ đều mang quà cho con, nói là muốn tặng con, toàn là búp bê, còn có kẹo nữa, nhưng con chẳng hề thích búp bê và kẹo một tý nào!" Cậu bé chu môi nói.
Trình Ly Nguyệt nín cười, ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt cũng chứa ý cười của anh, hai người nhìn nhau bật cười.
"Con trai à con phải nhớ kỹ, đừng chủ động trêu ghẹo những bạn nữ đó, nếu họ thích con mà con không thích họ, con cứ từ chối một cách thân thiện với họ, biết chưa nào?"
"Vâng! Con biết rồi!" Cậu bé hiểu chuyện gật đầu, "Kiếp này con chỉ thích một mình mami thôi, những người phụ nữ còn lại con chẳng thích chút nào cả, con muốn sống chung cả đời với mami."
Cuối cùng Trình Ly Nguyệt không thể nhịn nổi nữa, cô bật cười thành tiếng: "Được, mami sẽ sống chung cả đời với con."
Cung Dạ Tiêu nổi cơn ghen, anh nhìn con trai mình: "Không được, đợi đến khi con lớn rồi, tự con đi tìm vợ đi, mami con là của ba."
Trình Ly Nguyệt suýt phun cơm ra ngoài, cô vội vàng che miệng lại, ho dữ dội.
Cậu bé thấy hơi tủi thân, nhìn mami với ánh mắt đáng thương, "Mami, ba nói mami là của ba, vậy con phải làm sao đây! Con không có mami rồi."
"Yên tâm, mami mãi mãi vẫn là của Tiểu Trạch mà." Trình Ly Nguyệt an ủi cậu.
Thế nhưng, anh cười khẽ: "Hai mẹ con em đều là của tôi."
Trình Ly Nguyệt trợn mắt, gần đây Cung Dạ Tiêu nói quá nhiều những câu nói kiểu này, cô sắp miễn dịch luôn rồi, nếu là trước đây cô vẫn sẽ có ý kiến, nhưng bây giờ anh nói gì đi nữa thì cô đã chẳng cảm thấy kỳ lạ nữa.
Cậu bé ăn xong, Cung Dạ Tiêu chơi với cậu một lúc rồi tắm cho cậu, Trình Ly Nguyệt dọn dẹp bát đũa xong xuôi, Cung Dạ Tiêu đang bế cậu bé ra, khăn tắm quấn thành một cục bột nhỏ, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ú nu, làm người ta rất muốn hôn hai cái.
Trình Ly Nguyệt đi qua sấy khô tóc cho cậu bé, dỗ cậu đi ngủ, dù sao cậu bé vẫn còn nhỏ, thích nghe kể truyện, Cung Dạ Tiêu cầm quyển truyện trước khi ngủ về khủng long, đọc cho cậu nghe, Trình Ly Nguyệt cũng ở bên cạnh chăm chú lắng nghe.
Giọng của Cung Dạ Tiêu trầm thấp, mạnh mẽ, đầy từ tính, còn hay hơn nhiều lần so với những nghệ sĩ.
Trình Ly Nguyệt không dám nghe nhiều, cô sợ mình sẽ mê đắm giọng nói của anh mất.
Cô đi ra phòng khách, nhìn thấy bó hoa chocolate bị cậu bé ăn mất một viên, cô cười rồi ôm nó lên, gỡ một viên từ trong đó ra, cắn một ngụm, rất ngon rất ngọt ngào.
10 phút sau, Cung Dạ Tiêu dỗ cậu bé đi ngủ xong rồi bước ra, nhìn cô đang ngồi trên sofa tầm mắt nhìn về ánh đèn phương xa, ánh mắt anh dịu dàng đi vài phần, đi tới.
Con tim Trình Ly Nguyệt căng lên, nhìn anh ngồi xuống bên cạnh, thần kinh của cô bỗng trở nên căng thẳng.
"Ngon không?" Cung Dạ Tiêu hỏi cô.
"Anh muốn ăn không?" Trình Ly Nguyệt hỏi anh, trong tay cô vẫn còn một viên chocolate ăn dở.
Cung Dạ Tiêu đột nhiên khom người xuống, khá miệng cắn lấy viên chocolate trong tay cô, Trình Ly Nguyệt giật mình, nhưng viên chocolate vẫn bị ăn cắn đi, hơn nữa, cánh môi mỏng của anh còn ngậm lấy ngón tay của cô nữa.
Trình Ly Nguyệt bực bội: "Tại sao anh lại giành chocolate của tôi? Chỗ này vẫn còn rất nhiều mà!"
Cung Dạ Tiêu nhấp nháp, nói với vẻ hơi đắc ý: "Tôi cứ thích ăn viên em đã ăn qua."
"Biến thái." Trình Ly Nguyệt khẽ mắng.
"Em cũng thích biến thái?"
"Ai thích biến thái chứ."
"Em."
"Tôi…tôi làm gì có." Trình Ly Nguyệt cảm thấy anh thật vô lý, ăn nói linh tinh.
"Vậy em nói thử xem, tại sao lại đánh nhau với Lục Nhã Tình, vả lại còn do em ra tay đánh trước nữa." Cung Dạ Tiêu bắt đầu nhắc đến chuyện này với cô.
Trình Ly Nguyệt trừng to mắt, kinh ngạc nhìn anh, "Sao anh lại biết là tôi ra tay trước? Đừng nói lại là do anh đoán đấy nhé!"
"Không phải, có người nói cho tôi biết." Cung Dạ Tiêu nhìn cô với ánh mắt mơ màng.
Trình Ly Nguyệt chớp mắt: "Anh đã tới công ty của tôi?"
"Tôi tìm Lục Nhã Tình, là cô ta nói cho tôi biết." Cung Dạ Tiêu nói thẳng với cô.
Trình Ly Nguyệt giật bắn mình ngồi thẳng dậy, nhìn anh bằng vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì? Anh đã tìm Lục Nhã Tình? Anh tìm cô ta làm gì?"
"Tất nhiên là dạy dỗ cô ta rồi, nhưng cô ta nói là em đánh cô ta trước." Cung Dạ Tiêu nói xong, khuôn mặt anh trở nên tà ác, ghé sát lại gần gương mặt đỏ bừng của cô, "Em nói thử xem, tại sao em lại ra tay đánh trước?"
Gương mặt của Trình Ly Nguyệt lại đỏ hơn, cô chột dạ, xoay đầu đi: "Tôi ghét cô ta nên đánh thôi."
"Vì sao lại ghét cô ta?"
"Cô ta là em gái của Lục Tuấn Hiên, cô ta đến gây chuyện với tôi, chẳng lẽ tôi phải thích cô ta à?"
"Cô ta nói thứ khơi mào cuộc chiến là bó hoa mà tôi tặng, cô ta giẫm nát nó, vì thế em nhào lên đánh cô ta, có phải vậy không?" Giọng nói của Cung Dạ Tiêu, vô cùng trầm khàn, vô cùng mê người.
Đầu óc Trình Ly Nguyệt nổ tung, mí bật cô muốn cất giấu vẫn bị anh đào ra được, Trình Ly Nguyệt bỗng nhiên thấy túng quẫn không biết phải làm sao!
"Đó là vì…tôi không thích người khác đụng vào đồ của tôi." Trình Ly Nguyệt vẫn còn muốn nói gì đó.
"Nhưng đó là đồ do tôi tặng." Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, anh nhìn chằm chằm vào cô, không muốn để cô trốn tránh tình cảm dành cho anh, cho dù chỉ là sự quan tâm đối với bó hoa của anh tặng.
Trình Ly Nguyệt thở hổn hển, ngẩng đầu chất vấn: "Rốt cuộc anh muốn nói gì? Mặc kệ anh muốn nói gì, tôi chỉ muốn nói sự việc không hề giống như anh tưởng tượng, anh đừng tự mình đa tình."