191067
Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch bước ra từ phòng nghỉ, bởi vì buổi dạ hội sẽ được bắt đầu lúc sáu rưỡi nên cô không muốn bỏ lỡ, nhưng cô vừa bước ra đã bắt gặp một điều
vô cùng kinh ngạc, không ngờ anh trai Quý Thiên Tứ của cô đã tới rồi.
Âu Dương Mộng Duyệt đứng cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện gì đó, hắn hơi cúi người nghiêng đầu lắng nghe.
Khóe miệng Cung Vũ Trạch hơi cong lên, ý cười kiểu như đã hiểu rõ chuyện gì, Quý An Ninh kéo hắn đi tới, chào hỏi Quý Thiên Tứ.
"Anh, anh đến rồi." Quý An Ninh cười hỏi.
Gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Mộng Duyệt nóng lên, cô thực sự hi vọng Quý An Ninh không truy hỏi tại sao anh ấy lại đến đây, cô thực sự rất xấu hổ.
"Sắp đến vũ hội rồi." Cung Vũ Trạch cũng vô cùng thông minh ôm nhẹ lấy eo cô, kéo sự chú ý của cô sang hướng khác.
Quả nhiên Quý An Ninh cũng không hỏi thêm gì nữa, thực ra cô rất muốn anh trai mình đến nơi này, lúc này đã chuyển sang bản nhạc khác, đến ánh đèn cũng chuyển thành loại đèn khiêu vũ huyền ảo, Cung Vũ Trạch làm một động tác mời khiêu vũ vô cùng lịch thiệp, Quý An Ninh hạnh phúc đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, anh nắm chặt tay cô, dắt tay cô lên sân khấu, xung quanh có không ít các khách mời nam nữ cũng đang mời nhau khiêu vũ.
Dưới ánh đèn huyền ảo, âm nhạc nhẹ nhàng mang theo tiết tấu, khiến cho các khách mời nhanh chóng đắm chìm vào điệu nhạc, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Quý An Ninh, cô có chút xấu hổ khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt thâm tình đang nhìn xuống của người đàn ông kia, trong ánh mắt mờ mịt không rõ ràng kia lại hiện rõ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Em không biết khiêu vũ." Quý An Ninh lên tiếng nhắc nhở trước cho người đàn ông bên cạnh.
Cung Vũ Trạch cúi thấp người ghé sát tai cô cười nói: “Chỉ cần em ôm anh là đủ, em nhảy tùy ý thế nào cũng được."
Giọng nói nhẹ nhàng ẩn trong nền nhạc, cũng thú vị vô cùng.
Quý An Ninh cười, vùi đầu vào trong vòng tay của anh, cô mặc bộ lễ phục mỏng manh, độ ấm của bàn tay người đàn ông này truyền qua lớp quần áo đến nóng bỏng, ngước đầu lên là ánh mắt sáng rực, khí chất bức người, cô cảm thấy bản thân như muốn chìm đắm trong đôi mắt ấy.
Cũng may, đây là một buổi vũ hội, giao lưu như vậy là chuyện rất bình thường.
Trong ánh đèn rực rỡ bên cạnh đó, Âu Dương Mộng Duyệt có chút xấu hổ đỏ mặt cúi đầu xuống, nhìn mũi dày của mình, chờ đợi lời mời của người đàn ông bên cạnh.
Cách đó không xa Âu Dương Bộ Vinh cũng đưa mắt nhìn quá, lúc này ông rất muốn người hắn nhìn trúng, Trình Dương, có thể đến mời con gái hắn khiêu vũ, đương nhiên, Trình Dương cũng không làm ông thất vọng, thấy hắn uống một ngụm rượu mạnh trước tiên, sau đó dựa vào hơi rượu để tăng thêm can đảm chuẩn bị đi mời Âu Dương Mộng Duyệt.
Quý Thiên Tứ trước giờ vẫn chưa hành động, nhưng, khi hắn thấy bóng dáng của Trình Dương đi tới bên này, hắn liền giơ tay về phía Âu Dương Mộng Duyệt, ý muốn để tay của cô có thể nắm lấy.
Âu Dương Mộng Duyệt nhìn bàn tay đang giơ ra kia, khóe miệng cô không kìm được mà cong lên mừng rỡ, bởi vì cô vẫn đang mong đợi việc này vì thế cô không nói gì, đặt tay lên lên tay hắn, Quý Thiên Tứ nắm chặt lấy tay cô, dìu cô bước đến sàn khiêu vũ.
Âu Dương Bộ Vinh đứng cách đó không xa trợn trừng mắt lên nhìn, thực sự nhìn mà không dám tin kẻ đang mời con gái ông khiêu vũ, hơn nữa, ông thấy rất rõ ràng, con gái ông vô cùng vui vẻ nhận lời mời của Quý Thiên Tứ.
Trình Dương hơi thất vọng, mà ngay lúc này, một cô gái đã chú ý tới hắn từ lâu bước đến, không thể để hắn bị bẽ mặt được, Trình Dương đành phải chờ cơ hội lần sau, tiếp nhận lời mời của cô gái này.
Đứng trong sàn nhảy, Âu Dương Mộng Duyệt vốn biết khiêu vũ, nhưng bởi vì đối phương là Quý Thiên Tứ, khiến cô có chút luống cuống tay chân, vô cùng lúng túng, vậy nên đặt sai vị trí tay, Quý Thiên Tứ hơi nheo mắt lại, kiên nhẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chuyển từ eo đặt lên trên vai của hắn.
Mặt Âu Dương Mộng Duyệt đỏ bừng lên, nhưng vì có ánh đèn chiếu sáng nên không thể nhìn ra được, cô lúng túng chết mất, không thể ngờ có thể phạm lỗi sai cơ bản đến vậy.
Cách đó vài mét, Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh đều đã nhìn thấy bọn họ, Quý An Ninh nhún chân lên mừng rỡ, nói với Cung Vũ Trạch: “Anh trai em mời Tiểu Duyệt khiêu
vũ kìa."
Cung Vũ Trạch cười cười: “Nếu như anh trai và em gái của em thực sự đến được với nhau, em sẽ nghĩ như thế nào?"
Quý An Ninh dường như chẳng cần suy nghĩ, lập tức đáp lại: “Đương nhiên là em rất vui rồi! Em sẽ chúc phúc cho bọn họ."
"Vậy tự nhiên lên một chút đi, đừng đến gần nhìn bọn họ nữa." Cung Vũ Trạch cúi người, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai cô.
Quý An Ninh gật đầu, không nhìn sang phía bọn họ nữa.
Tay của Âu Dương Mộng Duyệt đặt lên bờ vai rộng lớn của Quý Thiên Tứ, mà sau đó, một bàn tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, dùng lực kéo chặt, trong nháy mắt, cô và thân hình của Quý Thiên Tứ dường như dính chặt vào nhau.
Âu Dương Mộng Duyệt hơi hít vào một hơi, trong lồng ngực xuất hiện một loại cảm giác vừa ngọt ngào vừa hoảng loạn, hô hấp của cô cũng có chút dồn dập, nhưng cô vẫn to gan ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông bên cạnh.
Ánh mắt cháy rực của Quý Thiên Tứ nhìn cô từa như hình với bóng, như biển rộng mênh mông trong đêm, nơi đó chất chứa biết bao tâm tình phức tạp, khiến cô nhìn không rõ, nhưng có một điểm cô có thể cảm nhận được, dó là bàn tay đang ôm eo cô của hắn, đang nóng rực lên.
Âu Dương Bộ Vinh ngồi uống rượu bên cạnh mấy ông bạn cũ, lúc này, ông mới lấy lại tinh thần, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ khiến ông thấy rất lo lắng, ông cẩn thận nhớ lại sự háo hức sau khi con gái mình trở về nhà.
Sau khi về nhà, cô dường như biến thành một người tâm sự trùng trùng, mà sau đó, khi Quý Thiên Tứ đến nhà làm khách, cô lại chạy nhảy hoạt bát, một tháng cô ở trong nước gặp hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lẽ nào . . .
Lẽ nào con gái ông lại thích thằng nhóc Quý gia này? Tâm trạng Âu Dương Bộ Vinh vô cùng phức tạp, tuy rằng ông không hề phản đối con gái mình thích Quý Thiên Tứ, nhưng còn cửa ải của cha làm sao qua được đây? Ông đã thử dò hỏi cha mình, cha ông vô cùng phản đối người của Quý gia.
Nơi trung tâm của vũ hội, âm nhạc biến đổi, nhịp điệu biến tấu nhanh hơn một chút, Quý An Ninh tao nhã khiêu vũ cùng Cung Vũ Trạch, xoay tròn, lắc lư, cuối cùng, ngả vào vòng tay anh một cách hoàn mỹ, ánh mắt thâm tình nhìn nhau.
Nhịp điệu nhảy của tất cả mọi người xung quanh cũng thay đổi nhanh hơn, đêm nay Âu Dương Mộng Duyệt mặc bộ lễ phục màu vàng, giống như một cô công chúa vậy, ở bên cạnh Quý Thiên Tứ, kỹ thuật nhảy của cô vô cùng tiêu chuẩn vô cùng hoàn mỹ, Quý Thiên Tứ là bạn nhảy thích hợp nhất của cô, phối hợp cùng cô, khiến cô càng thêm tỏa sáng mê người.
Tất cả mọi người xung quanh đều chú ý tới, vô cùng ngưỡng mộ nhìn Âu Dương Bộ Vinh: “Âu Dương lão đệ, ông xem hai đứa con gái của ông đều xuất chúng như vậy, nửa kia cũng xuất chúng đến vậy, ông thật có phúc khí nha!"
Âu Dương Bộ Vinh cười ha ha, bàn về chuyện này, ông thật sự rất kiêu ngạo! Ông cười nói: “Quá khen."
"Haizzz! Người cùng nhị tiểu thư khiêu vũ, có phải tôi đã gặp ở đâu rồi không? Hình như cũng không phải người người thường đâu! Có phải thiếu gia của tập đoàn nào không?"
"À? Cậu ta họ Quý."
"Đúng rồi, chính là người thừa kế của tập đoàn Quý thị, bây giờ, Quý gia chắc là do cậu ấylàm chủ rồi! Tôi nghe nói Quý lão gia đã sớm không còn trên đời nữa rồi."
"Nên là vậy." Âu Dương Bộ Vinh gật đầu.
May mà đám người bên cạnh ông không hiểu rõ ân oán hai nhà, nên lúc này cũng không suy nghĩ nhiều làm gì. Còn đang đau khổ vì không tìm được chương mới cho cuốn tiểu thuyết đây?