Truyện Không Tên Số 14

Chương 10




1910

Giới thiệu mami

Đường Duy Duy cười bảo, “Con thực sự muốn biết?”

“Muốn chứ ạ!”

“Được thôi, một lát đến tiệm bánh kem rồi, dì sẽ nói con nghe.” Đường Duy Duy dẫn cậu bé qua đường, là đến tiệm bánh đối diện,ở đây có thiết kế khu vực nghỉ ngơi, nên Đường Duy Duy dự định cùng bé con ăn ở đây.

Sau khi gọi xong bánh kem ngồi xuống, nhóc con vẫn chưa quân chuyện ban nãy.

“Dì ơi, dì mau nói con nghe đi! Người giàu nhất trông như thế nào.”

“Tại sao con tò mò phải biết đến thế?”

“Vì sau này con cũng muốn trở thành người giàu nhất.” Cậu nhóc nói với khuôn mặt có lý tưởng cao xa vĩ đại.

Đường Duy Duy thực sự rất muốn nín cười, nhưng cuối cùng vẫn bật cười ra, “Con vẫn là hạt đậu bé xíu mà!”

“Dì à, dì có phải đang xem thường con không? Con nói thật, sau này con phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, con sẽ không để mami phải cực khổ làm việc nữa.”

“Dì tin con, tin con nhất định có thể trở thành người giàu có nhất.” Đường Duy Duy nói với cậu nhóc một cách nghiêm túc, vì cậu bé này là một trong số ít những đứa trẻ thông minh mà cô gặp.

“Được rồi, dì nói con biết người giàu có nhất trông như thế nào, nhưng mà, nhắc đến thì lại thấy anh ta và con có vài nét giống nhau đấy!”

“Thật sao? Cho con xem.” Nhóc con lập tức có hứng thú.

Đường Duy Duy tìm trên mạng ra được một tấm hình, phóng to ra đưa cho cậu nhóc coi.

Chỉ thấy phía dưới bối cảnh hơi tối màu là một người ngồi thườn trên ghế sofa, người đàn ông trong ảnh là người đàn ông thành thục, quý phái, hấp dẫn đầy ma mị, hòa trộn nhiều loại khí chất hoàn mỹ, tuấn tú không chỗ chê, còn đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính của anh ta đen như trời đêm về khuya, sắc bén, tỏa ra sự thông minh tinh anh.

Đôi mắt to của cậu nhóc hơi mở to, đây…..đây không phải là hình tượng baba mà cậu tưởng tượng sao?

Còn Đường Duy Duy thì tỉ mỉ quan sát cậu nhóc, rồi lẩm bẩm một mình, “Hai người đúng thật là giống nhau lắm! Nhóc con, baba của con đâu rồi?”

Cậu nhóc nhìn chằm chằm vào bức ảnh người đàn ông, mếu môi, “Con không có baba.”

Đường Duy Duy bị sốc, đứa trẻ đáng yêu đến thế, tại sao lại không có baba chứ? Nói như vậy, Trình thiết kế gia nuôi con một mình rồi?

“Dì Đường, người đàn ông này kết hôn chưa?”

“Ơ….Theo như dì biết thì hình như chưa.”

“Vậy chú ấy có bạn gái không?”

“Hình như cũng không có thì phải!” Đường Duy Duy có được câu trả lời này là do xem các tin tức lá cải.

“Dì nói mami con làm bạn gái chú ấy được không nè!”

“Hả!”Đường Duy Duy giải mã không kịp lối tư duy của cậu nhóc.

“Mami của con xinh đẹp như vậy, còn chú ấy đẹp trai như thế, con cảm thấy hai người họ nên kết hôn với nhau.”

“Hơ…..nhóc con, chuyện như vậy không nên nghĩ bậy tốt hơn nhé.”

“Tại sao? Dì cảm thấy mami con không xứng với chú ấy à?”

“Không phải không phải… Dì không có ý đó, ý của dì là chú ấy và chúng ta không phải là người ở cùng một thế giới.”

“Vậy chú ấy là người của thế giới nào? Trên sao Hỏa sao?”

Đường Duy Duy bị chọc đến không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể giải thích rằng, “Thế giới mà chúng ta đang sống phân ra người có tiền và người không có tiền, đồng thời cũng phân ra xã hội thượng lưu và giới giao tiếp bình thường, chú ấy thuộc về loại người đứng đầu trong thế giới thượng lưu, còn chúng ta thì thuộc về người bình thường, con hiểu chưa?”

Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to, thật không hiểu nổi vấn đề cấp bậc của thế giới người lớn mà, tuy nhiên, cậu chỉ biết một điều rằng cậu rất có hứng thú với người đàn ông trong hình.

“Dì Đường, chú ấy tên gì vậy?”

“Chú ấy tên Cung Dạ Tiêu.”

“Cung Dạ Tiêu…” nhóc con đọc một lần, sau đó, vô cùng tự tin nói, “ Con cảm thấy chú ấy có thể làm bạn trai mami.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.