Truyện Không Tên Số 13

Chương 6




186

Anh ta giao cho Khương Thục Đồng một xấp hồ sơ,“ Đây là hợp đồng phân chia của Lục Chí Khiêm,lần trước chưa đưa thành công,cô đưa cho anh ta。”

Khương Thục Đồng nhỏ nhẹ nói : “ ừ,được。” Khẩu khí như con mèo Ba Tư。

Đợi khi vừa quay lưng,lại bị Cố Minh Thành gọi lại。

“ Sao vậy ? ”,ánh mắt vô tội nhìn Cố Minh Thành。

“ Mong Lục Phu Nhân lần sau đừng mang những dấu ấn của ‘ Chốn phòng the ’ đến văn phòng。”

Ánh mắt sắc bén của Cố Minh Thành chiếm lấy Khương Ngọc Đồng,lạnh lùng nói。

Giờ đến anh ta cũng hiểu lầm hay sao ? Khương Thục Đồng nhắm mắt lại,nhưng dù sao chuyện xấu của gia đình không nên chuyền ra ngoài,cô ta không nói thêm gì。

Khương Thục Đồng về đến nhà,mang hợp đồng đưa cho Lục Chí Khiêm,Lục Chí Khiêm nghi ngờ,ánh mắt giận dữ nhìn Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng không lý giải。

“ Mấy hôm trước cô ở đâu ? ” Lục Chí Khiêm mang một cử chỉ và vẻ mặt “ Chụp Mũ ” 。

Ánh mắt của Khương Thục Đồng bắt đầu úp mở,“ Tôi ở khách sạn ” 。

“ Ở khách sạn,cô nói dối!Cô rõ ràng đi theo Cố Minh Thành,tôi đã xem được hệ thống giám sát,một nam một nữ,lúc đêm khuya,làm được gì nào ? Anh ta là người đàn ông tạp nham mà cô đã kiếm từ bên ngoài phải không ? Tôi nói hôm đó vì sao cô mời anh ta một ly,anh ta lại cho tôi dự án đó,hai người sớm đã quen biết nhau phải không ? ” Lục Chí Khiêm mạnh tay xô đẩy Khương Thục Đồng,lại do Khương Thục Đồng là phụ nữ,hơi sức yếu。

Hồi xưa tuy Lục Chí Khiêm la mắng Khương Thục Đồng,nói năng không lựa chọn,nhưng Khương Thục Đồng luôn giử các quy tắc ở nhà,cho nên trong tay Lục Chí Khiêm chưa bao giờ nắm được chứng cứ,nhưng hôm nay,anh ta quả nhiên nhìn thấy đoạn video mà Khương Thục Đồng rời đi,nhưng vẫn biết người đó là Cố Minh Thành,điều này khiến Khương Thục Đồng không thoát được,trên mặt nóng bỏng。

Đôi mắt của Lục Chí Khiêm đỏ lên,y như một con sói giận dữ。

“ Đúng,tôi đã đi theo anh ta,tôi đã lên giường với anh ta,hôn nhân của chúng ta,vì sao chỉ có anh có thể lăn nhăn bên ngoài,tôi thì không được ? ” Ánh mắt của Khương Thục Đồng cũng đang phát hỏa,cô ta đã chịu đủ loại hôn nhân chỉ có bề ngoài này,đối với Lục Chí Khiêm cũng bắt từ yêu trở thành hận,“ Nếu đã như thế,vậy thì ly hôn thôi!”

Lục Chí Khiêm ngơ ngơ nhìn Khương Thục Đồng,lúc trước cho dù anh ta la mắng như thế nào,cô ta cũng không cãi lại,nhưng hôm nay,cô ta thành thậtmột câu nói đã lên giường với người đàn khác,khiến cho trái tim của anh ta chìm sâu xuống đáy cốc,cũng như hôm anh ta đụng xe,tâm tạng cũng giống nhau,trong đáy lòng,anh ta rất yêu Khương Thục Đồng,chính vì yêu,cho nên,thế nào anh ta cũng không bỏ qua được chuyện đêm hôm đó。

Anh ta không nói lời nào,vừa đẩy lưng cô ta và rồi đẩy cô ta ra ngoài cửa,Khương Thục Đồng không hề phản khán lại với Lục Chí Khiêm。

Lần này,cũng giống lần trước,cô ta không mang theo gì cả,mặc bộ quần áo ngủ,chân trần。

Cô ta ngồi xổm trước cửa,lưng dựa vào tường,một tay ôm chặt đầu gối,một tay vẽ gì đó trên đất,Lục Chí Khiêm đã đóng cửa,chỉ còn lại một mảnh màu đen。

Thật lòng mà nói,cô ta rất sợ hại,chỉ lát sau,nước mắt tích tắc rơi xuống,mẹ mất sớm,trên đời này,không còn ai thương xót cô ta,cho nên làm con gái,đừng bao giờ làm chuyện sai trái,dù cho đã làm sai,cũng không nên cho chồng hiện nay biết,không thôi sẽ là họa hại suốt cuộc đời。

Nhưng trong lòng Khương Thục Đồng,không hề có nửa phần oán hận Cố Minh Thành,ngược lại,cô ta chỉ oán nhận bản thân,là do bản thân chủ động quyến rũ người ta。

Ngón tay của cô ta vẽ một người nhỏ trên đất,giống như một cô bé không tìm được gia đình。

Trước mắt xuất hiện thêm một đôi chân,giày sáng loáng và bộ áo vest thẳng tắp。

Biệt thự của Lục gia ít có người đến,Khương Thục Đồng không biết là ai。

Theo hướng quần tây từ từ ngẩng đầu,mới nhìn thấy Cố Minh Thành đang đứng trước mặt cô ta。

Hợp đồng cô ta đã đưa cho Lục Chí Khiêm,cô ta không biết anh ta còn đến đây làm gì nữa。

Rõ ràng trên mặt đầy nước mắt,nhưng cô ta cũng lộ ra một nụ cười,nói câu,“ Cố Tổng,sao anh lại đến đây ? ”

Trên mặt vẫn chưa cầm được nước mắt,“ Cành Cạch ” nhiễu xuống đất。

“ Không phải rất ân ái sao ? ” ,Cố Minh Thành cuối đầu,hỏi một câu。

Khương Thục Đồng che cười,vì sao gần đây,cô ta hay làm những chuyện nâng một tãng đá đập vào chân,tự hại mình,“ Chỉ là cãi nhau thôi。”

Cố Minh Thành không nói gì,bấm chuông cửa nhà của Lục Chí Khiêm,cửa được mở ra。

Không biết Cố Minh Thành vô ý,hay là cố tình,anh ta không hoàn toàn đóng cửa lại,để lại một khe hở,ánh sáng trong nhà chiếu ra từ khe hở,Khương Thục Đồng cảm thấy không quá sợ hãi nữa。


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.