1822
Lục Chí Khiêm đã về nhà,anh ta ngồi trên ghế sofa hút thuốc,tinh thần lặng lẽ,nhìn thấy Khường Thục Đồng về,anh ta nói : “ Tuần sau tôi đi công tác。”
Thì ra mệnh lệnh xuống nhanh như vậy, Khương Thục Đồng chỉ vừa đi có một đoạn đường,Lục Chí Khiêm đã biết rồi。
Nhưng nhìn kỹ,thái độ hôm nay của Lục Chí Khiêm rất tốt,không kiêu ngạo như thường ngày,không đem vẻ mặt hận Khương Thục Đồng để trên mặt 。
“ Ừm,công tác phải đi bao lâu ? ” Dù sao chuyện anh ta đi công tác,Khương thục Đồng sớm đã biết,hiện nay chỉ làm cho ra vẻ với anh ta,ít nhiều trong lòng cũng có chút cảm giác có tật giật mình 。
“ Khoảng một tháng。”
“ Lâu vậy sao ? ” Khương Thục Đồng ngạc nhiên,ban đầu cô ta chỉ nghĩ là Lục Chí Khiêm đi công tác khoảng bốn năm ngày thôi,không ngờ lại đi lâu như vậy 。
“ Hai đứa mình làm lành nha。” Lục Chí Khiêm nhìn Khương Thục Đồng nói, “ Dù sao trước khi cưới cô tôi cũng thật lòng yêu cô,sau đó đối với cô tôi vừa yêu vừa hận,Chính vì yêu,cho nên,biết được cô và người đàn ông khác xảy ra chuyện đó,trong lòng không buông xuống được,trước đây tôi không biết thì ra Ngôn Hy là giả vờ có thai,những phụ nữ khác,họ chỉ ham tiền của tôi thôi,tuy rằng tôi không thể xem như là người giàu có,hiện nay biết được rồi,trước đây,do tôi đã quá hoang đường,xin cô tha thứ cho tôi。”
Sau kết hôn đây là lần đầu tiên Lục Chí Khiêm dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng có chút không dám tin,lãng tử quay đầu vàng không đổi,trong lòng cô ta cảm thấy rất ấm áp,nhưng mà,Cố Minh Thành,người đàn ông đó --
Trong lòng Khương Thục Đồng có chút bối rối,liền nói : “ Tôi đang trong kỳ kinh nguyệt,mệt rồi,lên phòng nghỉ ngơi trước 。”
Lục Chí Khiêm gật đầu。
Sáng mai khi Khương Thục Đồng đi làm,phát hiện ghế ngồi của mình đã được thay đổi,không phải ghế ngồi trước đây nữa,khác với ghế của đồng nghiệp khác,chiếc ghế này Khương Thục Đồng thấy qua,là ghế chuyên dụng trong phòng làm việc của Cố Minh Thành。
Anh ta đây là ý gì ? Đem ghế của Khương Thục Đồng cũng viết lên dấu ấn của anh ta。
Khương Thục Đồng sợ gây nên sự chú ý của đồng nghiệp,sẽ làm chuyện lớn lên,liền ngồi xuống,cởi áo khoác xuống,cố gắng che đi lưng ghế phía sau 。
Cố Mình Thành hôm nay sáng sớm đã tới công ty,khi anh ta bước ra phòng làm việc, nhìn sang chỗ ngồi của Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng cũng nhìn thấy anh ta ,nhưng mà,ánh mắt của cô ta rất nhanh lại quay trở lại。
Giữa hai người có một cảm xúc ngầm,nhưng Khương Thục Đồng lo lắng— Vì cô ta đã kết hôn。
Mấy hôm nay,bụng của Khương Thục Đồng đau ngầm ngầm,ăn cũng rất ít,năm ngày sau,Lục Chí Khiêm đã đi công tác。
Lục Chí Khiêm giống như đột nhiên thay đổi tâm chí vây,sau khi ra cửa đã gửi cho Khương Thục Đồng một tin nhắn : Tôi đã thuận lợi đến Quảng Châu。
Chắc do anh ta găp sự đả kích lớn trong chuyện của Ngôn Hy,bắt đầu theo hướng của Khương Thục Đồng quay đầu lại。
Một tháng sau,Lục Chí khiêm đã trở về,còn mua cho Khương Thục Đồng một bộ áo đánh bóng chày được làm bằng da chồn。
Khương Thục Đồng vừa mới hai mươi bốn tuổi,nếu như khoác trên người bộ áo chồn lớn,sẽ trông rất già,nhưng mà,cái mà Lục Chí Khiêm mua không phải màu đen,mà là màu xanh nước,rất thích hợp với thanh xuân tuổi trẻ của Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cũng là người gặp qua sự đời, biết được giá của chiếc áo này rất đắc tiền,không có hai ba mươi ngàn là mua không được,xem ra Lục Chí Khiêm cũng bỏ ra rất nhiều vốn。
Trong khoảnh khắc,những quá khứ chuyện cũ với Lục Chí Khiêm đã tan biến trở thành mây khói,ít ra thái độ giải hoà của anh ta cũng rất tốt。
Khương Thục Đồng mặc trên người bộ áo đánh bóng chày màu xanh nước rồi đến công ty,vốn dĩ là kiểu mỏng và nhẹ,thích hợp mặc vào mùa thu 。
Dĩ nhiên là gây nên ánh mắt vừa đố kỵ vừa ngưỡng mộ của đồng nghiệp nữ trong văn phòng,trước khi đi làm việc,đều bao quanh Khương Thục Đồng mà nhìn。
“ Quả nhiên là vợ của người giàu có nha,chồng chịu vì cô mà tiêu tiền。”
“ Chỉ riêng chiếc áo này đã tiêu đi nữa năm tiền lương của chồng tôi rồi。”
Đây là sau khi kết hôn với Lục Chí khiêm, Khương Thục Đồng lần đầu tiên nhận được sự đố kỵ của người khác,trong lòng cô ta có chút cảm giác ngứa ngứa vậy。
Khi Cố Minh Thành đến văn phòng làm việc,tất cả đồng nghiệp nữ liền lẻn về chỗ ngồi của mình,chỉ có Khương Thục Đồng ngơ ngác đứng đó,quên ngồi xuống, cô ta quấy trộn đôi tay biểu tình đang rối lên。
Cố Minh Thành bước ngang qua người cô ta,một câu cũng không nói,chỉ là nhìn kỹ từ trên xuống dưới bộ quần áo cô ta đang mặc trên người。
Khi Khương Thục Đồng tan sở,phát hiện xe của Cố Minh Thành đang đậu ngay trên đường đi cô ta đón xe buýt,cô ta không nghĩ rằng Cố Minh Thành đang đợi cô ta,cô ta tự mình bước đi,xe của Cố Minh Thành luôn theo sau cô ta。
Xe đang chạy đến bên cạnh cô ta,Cố Minh Thành nói,: “ Lên xe。”