Truyện Không Tên Số 13

Chương 2




182

Khương Thục Đồng không có đi làm,vừa tốt nghiệp đã kết hôn với Lục Chí Khiêm,hôm nay khi đang đi dạo tại trung tâm mua sắm,có một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh chiếc gương của nhà vệ sinh。

Là Ngôn Hy。

Cô ta mở rộng bàn tay,“ Là Lục Phu Nhân sao ,đoạn video hôm đó do tôi gửi cho cô đó,chiếc nhẫn trên tay ,cũng do Lục Thiếu Gia đeo cho tôi !”

Cô ta khoe chiếc nhẫn trên tay,carat của viên kim cương to đến nỗi khiến Khương Thục Đồng cũng có chút đố kỵ ,cô ta trả lời ,“ Tôi cũng muốn ly hôn đấy,trong nữa năm qua những người phụ nữ như cô nhiều đến khiến tôi đau đầu,nhưng Lục Chí Khiêm không chịu ly hôn,chuyện ly hôn tôi bàn với với anh ta nhiều lần rồi ,những người phụ nữ bên ngoài của anh ta cũng thay qua rất nhiều ,nhưng anh ta nhất quyết không chịu ly hôn。Chẳng hạn có thể nào nhờ cô yêu cầu anh ta ly hôn với tôi ? ”

Chiêu trò này,Ngôn Hy chưa gặp qua,Khương Thục Đồng đã kiêu ngạo quay lưng đi 。

Tối hôm đó bàn chuyện “ Ly hôn ” với Lục Chí Khiêm,Lục Chí Khiêm một tay quăng chiếc ly trên tay xuống sàn nhà, “ Để mắt tới người đàn ông tạp nham nào rồi,hả ? Muốn ly hôn với tôi !Cô không có cửa đâu,trái lại tôi thì thích sống trong vườn hoa vạn người đẹp,cô không phải cảm thấy cô đơn sao,nếu cô đơn cô có thể ra ngoài kiếm đàn ông mà! ”

Anh ta một tay đẩy Khương Thục Đồng vào tường,Khương Thục Đồng bị đụng tới đau cả lưng,hai ngày cãi nhỏ,ba ngày cãi to,cuộc sống như thế này,cô ta đã sống quá đủ rồi,chưa kể,những ngày tháng như thế này chẳng khác gì giống như ở góa。

“ Có phải thích Cố Minh Thành đó rồi không ? cảm thấy anh ta giàu hơn chồng cô,đẹp trai hơn chồng cô ? Tôi nói cho cô biết,cho dù cô cởi hết quần áo nằm trên giường anh ta đi nữa,anh ta cũng không lấy cô,đồ rác rưỡi,đi kiếm người đàn ông tạp nham của cô đi。” Anh ta xô đẩy Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng cảm giác được nước mắt trong đôi mắt đã khô cạn,đây là lần đầu tiên,Lục Chí Khiêm la mắng cô ta là “ Đồ Rác Rưỡi ” ,la mắng cô ta tệ hại như thế này,khó mà chịu nổi。

Nữa năm trước,trước đêm tốt nghiệp,mẹ cô bị bệnh nặng,cô ta mượn rượu giải sầu,cô ta uống đến say li bì,trong sự vội vàng,cô kéo lại một người đàn ông trên đường phố。

“ Cô uống say rồi。” người đàn ông nhăn mày nói。

Đôi tay Khương Thục Đồng đeo trên cổ của người đàn ông,chống đỡ thân thể sắp ngã xuống của mình,ánh mắt mê ly, “ tôi không uống say,tôi buồn lòng,đi cùng tôi。”

Phụ nữ uống say rất là mê người,hơn nữa Khương Thục Đồng lại là một vật tốt đẹp như thế này,ánh mắt cô mê ly,sắc mặt đỏ hồng, say rượu khiến cô ta có chút gợi cảm 。

Bàn tay của cô ta đeo chặt cổ của người đàn ông,khiến người đàn ông không thể nào dở ra được。

Người đàn ông im lặng một hồi,ôm ngang Khương Thục Đồng vào khách sạn。

Ngay cả Khương Thục Đồng cũng không nhớ khuôn mặt của người đàn ông,nhưng cũng không thể quên được trận mây mưa kia。

Khi đèn tắt đi,cô ta không nhìn thấy mặt của người đàn ông,nhưng cô vẫn nhớ trên tay anh ta có đeo chiếc đồng hồ dạ quang,trong màn đêm,rất là đẹp,trên đó còn có 1 dãy ký tự tiếng anh,rất đặc biệt,đồng hồ này chắc rất đắt tiền,ít ra trong những đồng hồ dạ quang mà cô gặp qua,lại chưa từng gặp qua loại nào mà nguyên mặt kiếng phát sáng,đến nỗi một chữ cái nhỏ cũng có thể hiện rõ。

Nữa đêm,Khương Thục Đồng tỉnh rượu,cô ta đập vào đầu mình một cái,hối hận vô cùng。

Cô ta nhốn nháo mặc lại quần áo,lặng lẽ bước đi。

Đó là lần đầu tiên cho đến nay,cũng là lần cuối cùng,nhớ lại cũng làm cho mình đỏ mặt,tim đập thình thịch 。

Vì đêm đó,đã trở thành ô điểm tròng đời cô,trở thành “ Đồ Rác Rưỡi ” ,trong mắt của Lục Chí Khiêm,cô ta vô cùng xấu xa,không thể buôn tha,anh ta nóng giận đến nỗi muốn dìm cô ta xuống hố sâu mới chịu giải hận。

Khương Thục Đồng ngơ ngơ nhìn Lục Chí Khiêm,anh ta không còn là người đàn ông như trước kia hao tốn sức lực theo đuổi cô ta,cô ta hỏa tóc mở cửa chạy ra ngoài,đến dưới lầu,trong đem tối,nhìn thấy xe của một người đàn ông đang dừng lại,anh dựa người về phía xe hút thuốc。

Cãi nhau với Lục Chí Khiêm đến bước này,Khương Thục Đồng mất đi lý chí,cũng không nhìn rõ mặt đối phương là ai,thì gấp rút chạy tới trước mặt người đàn ông,đeo chặt cổ của người đàn ông,nước mắt đầm đìa van xin, “ Dẫn tôi đi! ”

“ Dẫn cô đi ? đây xem là quyến rũ vợ người khác đó。” Giọng nói hồn hậu,trầm ấm mà truyền cảm,còn mang chút giọng điệu treo đùa。

Tròng đen của Khương Thục Đồng mở to ra,nhìn kỹ người đàn ông này,cô ta có chút bất an,vì người đàn ông này là—Cố Minh Thành。

Cô ta không nghĩ rằng có những cử chỉ này với đối tác của chồng mình là chuyện lý chí,nhưng hiện nay,cô ta đã leo lên lưng cọp,khó mà quay lai,tiếng nói của cô ta mang giọng điệu khóc,“ Dẫn tôi đi,van xin anh,dẫn tôi rời khỏi ngôi nhà này。”

Nhà của Khương Thục Đồng là dạng biệt thự hai tầng,trên lầu phát ra tiếng vỡ của chén bát,cô ta run lầy một cái,càng thêm dựa vào lòng của Cố Minh Thành,hơi mạnh mẽ của người đàn ông sộc thẳng vào mũi của Khương Thục Đồng,khiến cô ta có chút choáng váng。

Cố Minh Thành ngước đầu nhìn lên lầu hai,vứt đi điếu thuốc trên tay,nói một câu, “ Đi thôi!”

Khương Thục Đồng vội vàng lên xe,cũng không rõ anh ta sẽ chở cô đi đâu,đem nay chỉ cần rời khỏi nơi này là tốt rồi。


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.