1818
Cố Minh Thành một tay ôm qua vai của Khương Thục Đồng,hai người cùng nhau bước đi。
Cố Minh Thành sắp sếp cho Khương Thục Đồng ở một khách sạn năm sao,chí phí cũng do Cố Minh Thành chi trả。
Khi Cố Minh Thành muốn quay về,Khương Thục Đồng nắm chặt lấy tay anh ta,tinh thần hoản hốt nói:“ Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“ Sẽ xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Cố Minh Thành rất dịu dàng。
Đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng nghe được một giọng nói dịu dàng của người đàn ông nói chuyện với cô ta,ánh mắt cô ta ngớ ngớ。
“ Trái tim tôi đập rất nhanh,cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra。” Ánh mắt của cô ta đang quan sát mặt của Cố Minh Thành。
“ Trái tim cô cho dù đập lẹ hơn đi nữa,tôi cũng không sờ được。” Vẻ mặt nói đùa của Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng nói。
Khương Thục Đồng buông tay Cố Minh Thành ra,hồi nảy chỉ xem anh ta là cây cỏ cứu mạng,đã quên anh ta là người duy nhất của cô ta,đã từng thân thể của cô ta đã cho anh ta。
Nhìn thấy vẻ mặt đỏ rực của Khương Thục Đồng,Cố Minh Thành nói,“ Tối nay cô ở đây nghỉ ngơi cho tốt,mai sáng tôi đến đón cô。”
“Nhưng túi xách và điện thoại của tôi đều đang ở nhà。” Khương Thục Đồng cảm thấy kỳ lạ,không biết trong lòng Cố Minh Thành đang nghĩ gì。
“Yên tâm đi,túi sách và điện thoại của cô mai sáng sẽ có người đem qua。” Cố Minh Thành mang một vẻ mặt thề thốt thành khẩn。
Khương Thục Đồng Không hiểu,hỏi tại sao。
“Mai sáng cô sẽ biết。”
Cố Minh Thành rời đi,đêm hôm nay tâm tư của Khương Thục Đồng cảm thấy bất an,sáng dậy,liền có người gọi cho cô ta,báo là dưới lầu đang có người đợi cô ta。
Có lẽ là Cố Minh Thành,anh ta cũng đến khá sớm。
Hai người cùng nhau đến văn phòng làm viêc,Lục Chí Khiêm đã đợi ở đó,trên tay anh ta cầm theo túi xách của Khương Thục Đồng。
Quả nhiên Cố Minh Thành đoán trúng,chỉ là đêm hôm qua cô ta không suy nghĩ nhiều。
Khương Thục Đồng nhìn thấy Lục Chí Khiêm,hoảng nhiên kinh ngạc,cô ta và Cố Minh Thành là cùng nhau đến đó。
Chẳng lẽ lại phải trên sự nghi ngờ của Lục Chí Khiêm thêm một cây cán sao?
Lục Chí Khiêm giống như không có ý nói chuyện với Khương Thục Đồng,sau khi anh ta để xuống túi xách của Khương Thục Đồng,liền bước vào phòng làm việc của Cố Minh Thành。
Vừa bước vào phòng làm việc ,Lục Chí Khiêm liền mở lời:“ Đối với chuyện xảy ra đêm qua,Cố Tổng không chuẩn bị giải thích sao?Cùng với vợ tôi cùng nhau trải qua một đêm vui vẻ。”
Cố Minh Thành từ trên bàn cầm lên một điếu thuốc,châm lên rồi từ từ nói:“ Đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì,Không phải anh cũng đã nhìn thấy hết rồi sao?Hơn nữa,nếu như Lục Tổng cảm thấy có hiềm Khích,vì sao đêm hôm qua không trực tiếp đứng ra nói?Nếu Lục Tổng luôn luôn nghi ngờ vợ của mình,vậy thì ly hôn đi,dù sao hai người cũng không vui vẽ。”
“ Anh-- ” Lục Chí Khiêm vừa mới nói một câu,thì bị Cố Minh Thành bác bỏ như vậy, đây là điều anh ta không nghĩ đến。
Lục Chí Khiêm ngơ ngơ đứng đó,đêm hôm qua đúng là anh ta đã theo dõi Khương Thục Đồng,nhìn thấy Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành hai người cùng nhau bước vào khách sạn,anh ta rất tức giận, anh ta cũng muốn theo lên lầu,khi đó anh ta cảm thấy rất khó chịu,nhưng anh ta cảm thấy đối với Cố Minh Thành lại có một cảm giác đê tiện,anh ta càng giận dư hơn,anh ta cảm thấy lên đó không phải vì bắt gian tình,trái lại lại có một cảm giác rất tiểu nhân。
Lục Chí Khiêm không nói được gì,sau đó rời đi, vẻ mặt nóng nãy,khi nhìn thấy Khương Thục Đồng,mắt của anh ta rất hung hăng liếc Khương Thục Đồng một cái。
Tuy rằng trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy lo lắng,dù sao cũng do chồng mình tự tìm đến,nhưng sau đó cô ta cũng mang tâm tư cỏ trên công việc。
Mấy hôm trước cô ta đi xin làm một dự án về thiết kế sân vườn,quả nhiên bị bác bỏ, chủ quản nói là Cố Minh Thành tự tay bác bỏ。
Khương Thục Đồng không hiểu,Cố Minh Thành thân là Chủ Tịch của bên công ty thu mua,vốn dĩ công ty con rất nhiều,anh ta ít khi đụng tay đến mấy chuyện này,thường là do giám đôc quyết định,anh ta đến đây chỉ để xem sổ sách,như những chuyện nhà thiết kế đi đâu cũng là chuyện nhỏ,nói chung cũng không phải trong phạm vi quản lý của anh ta。
Vì cô ta rất muốn đi dự án đó,dù sao dự án này rất thể hiện tính đại diện,và sân vườn rất lớn,phân chia rất rõ ràng,từ khi Khương Thục Đồng vào làm việc đến nay,cũng chưa từng có một dự án đầy tính chiến tranh như vậy,cô ta rất muốn mạnh mẽ tiến thêm một bước 。
Trong lòng cô ta tức giận,đi đến phòng làm việc của Cố Minh Thành。
“ Cố Tổng,vì sao anh không cho tôi tham gia dự án đó。Chủ quản nói là anh đã xoá đi tên của tôi。 ” Khương Thục Đông tự nhiên cảm thấy tức giận và tràn ngập sự phẫn nộ。
“ Cô không được đi 。” Cố Minh Thành đang viết chữ,mờ nhạt trả lời。
“ Dự án này vì sao chủ quản được đi,và một chị lớn tuổi cũng được đi,tôi thì không được đi ? ” Khương Thục Đồng đứng trong phòng làm việc của Cố Minh Thành,trên tay đang cầm tờ giấy bác bỏ cuả anh ta。
“ Vì cô trẻ ”
“ Chính vì tôi trẻ,cho nên,tôi muốn trải nghiệm bản thân mình,chẳng lẽ tôi không nên bước thêm bước nữa。Còn nữa-- ”
Khương Thục Đồng đang muốn nói gì đó,thì bị Cố Minh Thành ngắt đoạn,: “ Sân vườn cô muốn đi là sân vườn của Kiều Gia ,nhà thiết kết thường phải trao đổi với chủ nhà,thiếu gia của Kiều Gia là một công tử háo sắc。 ”
Khương Thục Đồng ngơ ngơ đứng đó,“ Kẻ háo sắc liên quan gì đến tôi ? ”
Đôi mắt của Cố Minh Thành ngước lên,ánh mắt nghiêm khắc nhìn Khương Thục Đồng đứng đó với vẻ mặt ngố ngố,“ Không hiểu thì tự suy nghĩ ! ”
Ánh mắt của Khương Thục Đồng đang nhìn xuống sàn nhà,kẻ háo sắc,kẻ háo sắc—
Cho nên,khi cô ta nhìn lại Cố Minh Thành,vầng mặt cô ta đỏ hồng, ánh mắt dịu dàng đến nỗi nói không nên lời。
Cố Minh Thành nhìn cô ta , ánh mắt của hai người đối nhìn nhau。
“ Hiểu chưa ? ” Khẩu khí lạnh lùng của Cố Minh Thành chuyền đến。
Khương Thục Đồng muốn ngật đầu,nhưng đột nhiên lại lắc đầu。
Tâm ý của Chủ Tich,cô ta không hiểu,cũng không muốn hiểu。
Cô ta chỉ là không hiểu,tại sao lại là cô ta ?
Dù sao cô ta cũng là người đã kết hôn,tuy rằng cô ta và Lục Chí Khiêm không phải là vợ chồng thật,nhưng Cố Minh Thành không biết điều này,hơn nữa,nếu như ly hôn,danh tiếng từng kết hôn cũng không hay ho gì,cô ta chưa từng nghĩ đến sẽ như thế nào với người đàn ông này,tình yêu là không hối hận,đêm đó trôi qua rồi thì xem như đã kết thúc。