Truyện Không Tên Số 12

Chương 17




1717

Tất cả mọi người, ngoài mặt đều chúc phúc cho họ, rồi ở sau lưng thì thầm bàn tán, nhưng vẫn giữ được sỉ diện là tốt rồi.

Uất Lam giữ nụ cười tao nhã trong suốt buổi lễ. Cho đến 9 giờ tối, tiệc đính hôn kết thúc, Lục Chiến Thâm hừ một tiếng lạnh lùng, rút tay ra. “Uất Lam, rốt cuộc ai đã kêu cô làm điều này?” Mặc dù anh ta ghét Uất Lam, nhưng không thể không thừa nhận, anh ta quen Uất Lam đã 5 năm, nên không tin Uất Lam là hạng phụ nữ tham lam đến vậy.

Hay là, do cô che giấu quá giỏi?

Ở buổi lễ đính hôn của anh ta và Ôn Như Họa, đã cho anh ta uống thuốc, mua chuộc các phóng viên báo đài, buộc anh ta vì đại cuộc mà phải đính hôn với cô, còn cả gan uy hiếp anh ta, lấy đi 10% cổ phần của Lục thị.

Uất Lam mỉm cười, lấy ra một cái khăn tay, lau tay rồi ném cái khăn vào thùng rác, tỏ vẻ như rất không muốn đụng vào anh ta. “Lục Chiến Thâm, anh xem trọng mình quá rồi đó.”

Nói xong, Uất Lam quay người đi ra phía bên ngoài.

Lục Chiến Thâm nhìn cách cô vứt cái khăn, trong lòng bốc hỏa. Cô ta dám chê mình sao?

Hừ!

Lúc này, khách quý trong sảnh tiệc cũng ra về gần hết, nhưng các bảo vệ vẫn chặn Uất Lam lại.

Uất Lam tức giận quay người lại: “Lục Chiến Thâm, anh đủ chưa vậy hả?”

Lục Chiến Thâm híp mắt lại, từ khi nào mà Uất Lam trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Trước đây, Uất Lam chưa bao giờ to tiếng với anh ta, lại càng không gọi thẳng tên anh ta. Hay là, cô ta cố tình làm vậy để thu hút sự chú ý của mình?

Người đàn ông tiến đến từng bước từng bước một, trong bộ vest màu đen cao ngạo, bước tới cạnh Uất Lam, thong thả nâng cằm cô lên, không biết có phải vì bị hành động chê bai vừa rồi của cô làm cho nổi giận hay không, mà anh ta cúi đầu bịt chặt môi cô lại.

Con ngươi của Uất Lam run lên, choáng váng trong phút chốc!

Sau đó phản kháng kịch liệt, đưa tay lên đấm vào lưng anh ta. Chút sức mạnh của cô gái rơi xuống người Chiến Thâm, như thể một con mèo, chỉ tăng thêm sự cám dỗ lôi cuốn. Một tay Lục Chiến Thâm đặt ở eo cô, không cho cô có thời gian thở, giành lấy từng chút một giữa môi và răng cô.

Trên cơ thể cô đã dính mùi của hắn.

Uất Lam giận dữ trợn mắt nhìn anh ta, hai má đỏ ửng vì giãy giụa.

Lục Chiến Thâm thả cô ra, đầu lưỡi liếm lên dái tai óng ánh của cô. “Không phải cô nói ghét tôi à? Bây giờ trên người cô đều là mùi của tôi. Ừ, Uất Lam à, không thể không thừa nhận, chiêu muốn từ chối nhưng lại đón nhận này của cô, dùng cũng được lắm.”

------

Đến tối, Uất Lam quay về căn hộ trước đây cô từng ở, mọi thứ trong đó đều không thay đổi.

Vẫn giống y như trước.

Hoài niệm, cảm giác quen thuộc này.

Mỗi cuốn sách trên kệ đều là sách cô thích. Căn hộ này tuy nhỏ nhưng ấm áp. Trước đây, khi mẹ nuôi cô còn sống, cô cùng bà sống trong một căn phòng ở nhà họ Lục, sau đó lên cấp 3 thì cô sống ở ký túc xá trường.

Cô được mẹ nuôi nhận nuôi từ năm 14 tuổi, vào sống ở nhà họ Lục, mỗi ngày đều giúp đỡ công việc cho mẹ nuôi. Lục Chiến Thâm là cậu chủ, cô là con gái của người ở.

Cô ngưỡng mộ anh ta.

Anh ta luôn ở trên cao.

Bây giờ, mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, Uất Lam chỉ cảm thấy đau xót. Tắm nước nóng xong, rửa sạch những dấu vết trên cơ thể mình.

Cô nằm trên giường, từ góc này vừa khéo có thể nhìn thấy bầu trời sao bên ngoài cửa sổ.

Cô nhớ trước đây, sau khi đính hôn với Lục Chiến Thâm, cô sống trong biệt thự của anh ta. Cô đã xem Lục Chiến Thâm là tất cả, không cần cả sự học. Lúc đó cô sắp tốt nghiệp, nhưng trong đầu óc cô chỉ có toàn Lục Chiến Thâm.

Bây giờ, Uất Lam sẽ không làm như vậy nữa.

Ngày hôm sau, Uất Lam tới trường học. Đàm Lợi Lợi kéo cô lại và hỏi: “Uất Lam, chuyện đó là sao vậy? Sao hôm qua lại là bạn đính hôn với Lục Chiến Thâm?”

Uất Lam gật đầu: “Đúng vậy.”

Đàm Lợi Lợi kéo Uất Lam ngồi xuống. “Đó rõ ràng là lễ đính hôn của Lục Chiến Thâm và Ôn Như Họa. Uất Lam, bạn đừng hiểu lầm, mình không có ý gì đâu, chẳng qua mình…”

Uất Lam mở sách ra. “Chuyện này thì mình cũng không rõ, thực tế là mình và Lục Chiến Thâm đã đính hôn. Còn về Ôn Như Họa, về chuyện của cô ta, mình cũng không biết. Được rồi! Cô tới rồi kìa, không nói nhiều nữa.”

Không khí của khuôn viên trường mang hơi thở quen thuộc, khoảng thời gian tốt đẹp này gợi lại nhiều cảnh tượng trong tâm trí Uất Lam.

Buổi chiều, bước ra khỏi thư viện trường, Uất Lam lấy điện thoại ra xem giờ và nhận được một cuộc gọi. “Alo, Uất Lam, cô có đến làm không? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô không đến làm? Nếu hôm nay cô vẫn không đến, đừng thắc mắc tại sao tháng này không có lương.”

Uất Lam đột nhiên nhớ ra, lúc trước hình như cô có một công việc làm bán thời gian.

“Chị Bình, em biết rồi, xin lỗi chị, em có chút chuyện nên tới trễ, em tới liền.” Đi ra khỏi khuôn viên trường, cô đưa tay ra gọi xe: “Bác tài, đến khu giải trí Mị Dạ.”

Sau nửa tháng, Uất Lam đã quen với cuộc sống hiện tại, mỗi ngày cô đều cảm thấy rất tốt, nếu như…

Nếu như có bé Nam ở đây thì hay quá.

Cô hận bản thân mình trước đây quá yếu đuối bất lực, càng cảm thấy việc bản thân nhảy lầu tự tử thật là quá ngu ngốc, khi không toại nguyện cho Lục Chiến Thâm và đóa sen trắng Ôn Như Họa kia. Biết đâu chừng, Lục Chiến Thâm chỉ mong cô chết đi thật.

Bây giờ nghĩ lại, cho dù phải nhảy lầu tự tử, cô cũng phải kéo theo Ôn Như Họa nhảy chung!

Trong nửa tháng nay, Lục Chiến Thâm không liên lạc với cô, nên Uất Lam đã chủ động gọi anh ta một lần. “Lục Chiến Thâm, 10% cổ phần của Lục thị, quy thành tiền mặt cho tôi. Trước 8 giờ sáng ngày mai, nếu tài khoản của tôi không nhận được tiền, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở tít đầu của các báo.”

Nói xong câu này, Uất Lam cũng không chờ cho bên kia trả lời mà gác máy ngay, sau đó cho số của Lục Chiến Thâm vào danh sách đen. Làm xong những điều này, trong lòng Uất Lam thoải mái hơn nhiều.

Ở đầu bên kia.

Lục thị.

Bên trong phòng họp.

Lục Chiến Thâm đang họp, khuôn mặt điển trai sa sầm lại. Uất Lam chỉ nói một câu như vậy rồi gác máy. Người đàn ông nhìn vào điện thoại rồi gọi lại. Sau vài giây, sắc mặt của anh ta ngày càng tệ. Lục Chiến Thâm ném điện thoại xuống đất vỡ tan.

Uất Lam!

Ai đã cho cô ta cái gan ấy?

Dám cho số của mình vào danh sách đen?

Trưởng phòng kinh doanh đang báo cáo công việc toát mồ hôi: “Giám…, giám đốc Lục!”

Lục Chiến Thâm cũng không còn tâm trí để họp nữa, liền đứng lên rời khỏi phòng họp. Trợ lý An vẫy tay: “Tan họp, tan họp.”

Trưởng phòng Từ của phòng kế hoạch kéo trợ lý An lại. “Trợ lý An, giám đốc Lục bị sao vậy? Sao tự nhiên lại nổi giận đến vậy?”

Trợ lý An cũng không rõ, nhưng hình như đoán được là vì cô Uất Lam.

------

Uất Lam đã nhận được tin nhắn báo số dư tài khoản vào ngày hôm sau. Nhìn vào số tiền, môi cô nhếch lên. Tuy Lục Chiến Thâm là một kẻ cầm thú vô lại, nhưng cũng rất biết giữ lời, cũng không giở trò với số tiền đó.

Bây giờ mình cũng có thể xem như là nữ tỷ phú rồi, dù thời gian có tiến triển theo như trước đây đi chăng nữa, thì sau này cô cũng đã có sự đảm bảo. Cô không cha không mẹ, không có người thân hay bạn bè, thế giới của cô trước đây chỉ có một mình Lục Chiến Thâm. Bây giờ với Uất Lam mà nói, không gì thực tế hơn tiền bạc.

------

Còn Mị Dạ, Uất Lam sẽ không đến đó nữa.

Bình thường ngoài giờ lên lớp, Uất Lam sẽ đến thư viện đọc sách. Cô đã đổi số điện thoại mới, sống một cách đầy đủ và thoải mái.

Cho đến một tháng sau, Uất Lam nhận ra mình đã có thai!

Trước đó chu kỳ của cô rất chính xác, nhưng lần này đã trễ hơn 10 ngày. Trong lòng Uất Lam thấy hơi hoảng loạn, liền đến tiệm thuốc mua que thử thai.

Kết quả là, cô đã có thai.

Uất Lam đưa tay lên che miệng, ngồi gục trên vỉa hè. Bé Nam, là con phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.