1712
11 giờ tối.
Lục Chiến Thâm chuẩn bị nghỉ lại trong phòng sách, liền nghe thấy tiếng bé Nam khóc vang lên bên ngoài cửa. Anh ta đi đến phòng ngủ của bé Nam, bé Nam đang nằm trên giường, trên má có một vết đỏ không bình thường. Lục Chiến Thâm tiến đến, bé Nam nhắm chặt hai mắt, nhíu mày khóc lớn với vẻ khó chịu, vừa khóc vừa hét lên: “Ba ơi, ba ơi, mẹ, con muốn mẹ.”
Lục Chiến Thâm chợt ngây người ra, bất thình lình cảm thấy ấm áp trong lòng.
Lần đầu tiên, được thấy thấy thằng nhỏ này gọi mình là ba.
Cúi xuống ôm chặt bé Nam, bỗng phát hiện ra đầu cậu bé đang nóng ran.
------
Bác sĩ Trần chẳng mấy chốc đã có mặt tại nhà họ Lục để truyền thuốc cho bé Nam. “Mùa này, trẻ em dễ bị cảm sốt, cậu chủ nhỏ không sao, giám đốc Lục không cần lo lắng.”
Dì Trương gõ cửa và bước vào: “Thưa cậu, cậu mau đi nghỉ ngơi đi, để tôi ở đây chăm sóc cho cậu chủ nhỏ là được rồi.”
Lục Chiến Thâm cầm chăn đắp lên người bé Nam, đột nhiên nhìn thấy trên cánh tay cậu bé có ba bốn chấm nhỏ màu đỏ. Anh ta nhíu mày lại, nhìn về phía dì Trương: “Chuyện này là sao?”
Dì Trương muốn nói nhưng lại không dám. Cậu chủ yêu cô Ôn như vậy, cho dù dì ấy nói chính cô Ôn đã ngược đãi cậu chủ nhỏ, cậu chủ cũng sẽ không tin. “Cái này…, mấy hôm trước, cậu chủ nhỏ đến vườn hoa chơi, ở đó có nhiều côn trùng.”
“Sau này không cho bé Nam đến đó nữa. Dì chăm sóc nó cho cẩn thận.”
“Dạ.”
------
Uất Lam nghe dì Trương nói bé Nam đang bị sốt, trong lòng cô lo lắng đến muốn phát điên, nhưng mỗi lần cô đến nhà họ Lục, bảo vệ lại đuổi cô đi.
Không còn cách nào khác, cô đành gọi điện cho Lục Chiến Thâm. Lần này, Lục Chiến Thâm đã bắt máy. “Uất Lam, cô vẫn tỏ vẻ với tôi à? Cô muốn gặp bé Nam? Được thôi, tối nay hãy đến khách sạn Regency, hầu hạ cho tôi vui vẻ, tôi sẽ cho cô gặp thằng nhóc đó.”
Suốt một đêm, Lục Chiến Thâm giày vò cô, dường như anh ta đã bị cấm cung nhiều ngày, nên đã liên tục giày vò cô. Uất Lam bị anh ta làm cho co giật đến mấy lần. “Đừng, Lục Chiến Thâm, anh làm nhẹ thôi.”
“Uất Lam, khốn kiếp, cô đúng là có đủ cách để dụ dỗ tôi!” Anh ta đã quen ngửi mùi sữa trên người Uất Lam, hương thơm nhè nhẹ này dường như đã làm anh ta mê muội. Anh ta không thể kiểm soát bản thân, nhéo một cái thật mạnh vào eo cô gái. Sức lực này, dường như muốn làm cho cô hòa tan vào bên trong cơ thể mình.
Ngày hôm sau, Uất Lam gắng gượng đến nhà họ Lục với cơ thể yếu ớt. Lần này, bảo vệ ở nhà họ không ngăn cô lại. Nhân lúc bà Lục và Ôn Như Họa đều đã ra ngoài mua sắm, Uất Lam ôm chặt bé Nam, nhìn thấy những lỗ kim đâm đỏ au đầy trên người bé Nam, nước mắt tuôn xuống như mưa.
“Mẹ ơi, bé Nam sợ, bé Nam đau lắm. Cái dì xấu bụng kia đã đánh con, còn lấy kim đâm con đau lắm.”
Xin lỗi, bé Nam, tại mẹ vô dụng, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách đưa con rời khỏi chỗ này. Mẹ xin lỗi con.
-----
Trong người Uất Lam không có nhiều tiền, hai năm qua không đi làm, cô đành phải tìm một công việc dọn dẹp trong khách sạn để làm. Mỗi lần muốn gặp bé Nam, Lục Chiến Thâm đều sẽ yêu cầu cô dùng thân thể của mình để đánh đổi. Nói tóm lại, cô không còn gì nữa, cô cũng không thiết tha gì nữa.
Trong cuộc sống của cô chỉ còn lại bé Nam.
Còn người đàn ông mà cô từng đánh đổi tất cả để yêu đó, cô không dám yêu nữa.
Hôm đó, Uất Lam đang lau sàn, nghe thấy trên ti vi treo trong khách sạn đưa tin, CEO tập đoàn Lục thị, Lục Chiến Thâm, sắp sửa đính hôn với Ôn Như Họa.
Hai tay Uất Lam run lên, sau đó siết chặt lại.
Cô quay người chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, không nhịn được khóc lớn.
Trong lòng giống như bị đâm một nhát dao chí mạng, để lại vết thương không bao giờ lành được. Nỗi đau xé ruột xé gan đó, lan ra khắp người cô.
Chuông điện thoại reo lên.
Là Ôn Như Họa gọi đến.
“Uất Lam, tôi và Chiến Thâm sắp kết hôn rồi.” Ôn Như Họa nằm trên giường bệnh, tay được băng bó, nhưng cả người dường như đã không thể nhịn được, muốn khoe khoang với cả thế giới. “À phải rồi, Uất Lam, quên nói với cô, thằng con hoang đó, mấy ngày trước bị té cầu thang, bây giờ vẫn đang hôn mê trong bệnh viện. Cô có muốn đến bệnh viện thăm nó không? Nó tội nghiệp lắm.”
Uất Lam như bị sét đánh ngang tai, cả người khó chịu, vứt lại toàn bộ công việc, chạy thẳng ra khỏi khách sạn rồi bắt xe đến bệnh viện. “Ôn Như Họa, là cô, là cô có đúng không?”
“Phải, chính tôi đó.” Ôn Như Họa thừa nhận một cách nhẹ nhàng. “Chính tôi đã đẩy thằng con hoang đó xuống, tôi mong sao cô và thằng con hoang đó mau chết đi. Uất Lam, tôi muốn hành hạ con của cô đó thì sao?”
Uất Lam xông vào trong bệnh viện, cô hỏi thăm lễ tân rồi đến thẳng trước cửa phòng bệnh. Hai người bảo vệ đang đứng canh cửa không cho cô vào trong. “Thả tôi ra, thả tôi ra, để tôi vào trong.”
“Uất Lam”. Lục Chiến Thâm vừa đến, anh ta nhìn dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng đang quỳ mọp dưới đất đó, đôi mày trên khuôn mặt đẹp trai nhíu lại. Anh ta đã dặn không được đem việc bé Nam bị té nói cho Uất Lam biết, vậy tại sao vẫn bị lộ ra?
Anh ta biết rõ, nếu biết bé Nam bị thương, cô nhất định sẽ vô cùng lo lắng.