1729
Uất Lam giành lấy cậu bé ra khỏi lòng anh ta, bồng vào phòng ngủ, đặt bé Nam xuống, sau đó quay ra phòng khách, nói với vẻ dửng dưng. “Thời gian đã hết lâu rồi, anh nên đi rồi đó.”
Lục Chiến Thâm giơ tay ra ôm chặt eo Uất Lam, cúi đầu và hôn lên môi cô thật lâu, mùi sữa trên cơ thể cô luôn kích thích anh ta. Uất Lam cắn chặt môi, đẩy anh ta ra, nhìn trừng trừng. “Lưu manh!”
Lục Chiến Thâm đưa tay lên lau nhẹ môi dưới, nói với giọng hơi vô lại: “Uất Lam, em đừng hòng rời khỏi thành phố này, anh đã cho người phong tỏa thông tin cá nhân của em rồi, có mua vé gì cũng không sử dụng được. Nếu em chuyển nhà đi, anh sẽ luôn sống ở căn bên cạnh em. Uất Lam, cả đời này, em đi đâu, anh sẽ đi đó.”
Ba năm sau.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Một cậu bé mũm mĩm đi đến trước cửa, cậu bé còn nhỏ nên không thể nhìn tới mắt thần, đành hỏi với giọng dễ thương: “Ai đó?”
Giọng của một người đàn ông vang lên: “Con thử đoán xem là ai?”
Cậu bé vui mừng hét lên: “Ba.”
“Ừ, mở cửa cho ba đi con.”
Bé Nam hớn hở định mở cửa, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó. “Ba ơi, con không dám, mẹ nói rồi, nếu con mở cửa cho ba, mẹ sẽ đánh đít con.”
Lục Chiến Thâm: “Vậy được, con không mở cửa cho ba, vậy mở cửa sổ cho ba được không?”
Bé Nam suy nghĩ một lúc, mẹ nói không được mở cửa cho ba, nhưng đâu có nói là không được mở cửa sổ, ngay lập tức gật đầu. “Ba ơi, ba chờ con chút.”
Lục Chiến Thâm đã quay về nhà mình, mở cửa ban công, liền nhìn thấy bé Nam ở ban công đối diện đã mở cửa sổ, anh ta thoăn thoắt đi qua.
Ôm chặt bé Nam: “Bé Nam, con làm tuyệt lắm!”
“Ba ơi, ba đi nước ngoài về, có mua quà cho con không?”
“Ba mua quà nhiều lắm, chỉ cần sau này ngày nào con cũng mở cửa sổ cho ba, ba sẽ đem quà tặng cho con hết.”
Bé Nam gật đầu: “Dạ.”
------
Uất Lam chỉ đi ra ngoài đổ rác, khi quay lại liền nhìn thấy bé Nam ngồi trên ghế xô-pha chơi xếp gỗ, nhưng trong không khí còn lưu lại mùi nước hoa thoang thoảng của đàn ông.
Cô đi qua: “Bé Nam, có phải con lại mở cửa cho người đó không?”
Bé Nam lắc đầu: “Con không có, ba kêu con mở cửa sổ cho ba.”
Uất Lam: “…”
Cô đi đến ban công phòng ngủ, nhìn thấy Lục Chiến Thâm đang ngồi ở ban công đối diện phơi nắng. Ngồi cao như vậy, anh không sợ té chết à?
Cô kéo luôn rèm cửa lại.
Phía đối diện.
Lục Chiến Thâm nhếch môi, trên mặt nở nụ cười nhạt có thể làm mọi người điên đảo. Anh có đủ cách để cô chú ý đến mình, trong ba năm qua, anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Ở gần cô như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô.
Rồi sẽ có một ngày, cô ấy sẽ chấp nhận mình thôi.
Lấy điện thoại ra và gọi cho trợ lý An. “Lái xe của tôi đến cổng khu chung cư và đậu ở đó.”
Rồi ngắt điện thoại. 20 phút sau.
Uất Lam giận dữ kéo rèm cửa, hét lớn, giơ nắm đấm lên. “Lái xe của anh đi chỗ khác, Lục Chiến Thâm!”
Mười mấy người hàng xóm gọi điện cho cô: “Uất Lam, kêu chồng cô dời xe qua một chút chứ!”
“Uất Lam, xe của chồng cô đậu cản đường đi rồi kìa.”
“Uất Lam, xe nhà cô hàng chục triệu, chúng tôi không dám đụng vào đâu, nhưng làm sao chúng tôi lấy xe ra được đây?”
“Uất Lam, tôi có chuyện gấp phải ra ngoài, sắp trễ giờ rồi, nhờ cô kêu chồng cô dời xe qua chút xíu đi!”
Còn có những người buôn bán.
“Cô Uất à, mau kêu anh Lữ dời xe đi.”
Uất Lam nhìn chằm chằm vào cái điện thoại đang reo liên tục, gần như bất lực.
Ở phía bên kia, Lục Chiến Thâm híp mắt lại: “Gọi anh là Chiến Thâm.”
Uất Lam tức giận: “Chiến Thâm.”
“Tối nay cho anh vào nhà em.”
Uất Lam càng giận hơn: “Anh nằm mơ.” Trong khoảnh khắc, Uất Lam cố nhịn: “Chỉ được ngủ trên ghế xô-pha!”
“Không thành vấn đề.”
Tối đó, Lục Chiến Thâm nhân lúc Uất Lam đã ngủ, lặng lẽ đi đến trước cửa phòng ngủ. Cửa phòng ngủ đã bị khóa từ bên trong, nhưng, anh ta có chìa khóa dự phòng, bé Nam đưa cho.
Mở cửa ra.
Uất Lam đang ôm bé Nam ngủ rất ngon.
Lục Chiến Thâm nhẹ nhàng đi qua, nằm lên giường ôm lấy cả hai người.
Uất Lam, anh yêu em.
Uất Lam không hề ngủ, từ lúc anh ta mở cửa thì đã thức dậy, nhưng cô không đẩy anh ta ra. Thời gian có thể làm phai mờ tất cả, trong ba năm qua, cô đang cố chấp nhận anh ta từ từ.
Lục Chiến Thâm, anh vẫn như xưa.
Giống như anh đã nói, vẫn còn một đời.