1540
Hạ Vũ Yến nhíu chặt mày lại, không ngừng xem lại những chữ đằng sau tấm hình đó.
Kho Phổ Đình...
Vậy nghĩa là, Tiến Hải đã về nước rồi ư?
Tại sao anh ấy lại đột nhiên về nước? Không phải sự rời đi của cô ấy là để anh ấy có thể sinh sống tốt bên nước ngoài tốt hơn và không bị làm phiền sao?
Trái tim của Hạ Vũ Yến chợt trở nên đau đớn.
Tiến Hải…
Anh thật sự đã làm rất nhiều vì cô.
Là do anh sợ cô gặp nguy hiểm ư? Cho nên mới muốn tìm ra cô.
Hạ Vũ yến đặt những tấm hình trước ngực.
Nhưng đứa con trong bụng của cô…
Cô nhìn xuống đứa con trong bụng của cô.
Không được, cô không được chùn bước.
Xin lỗi anh, Tiến Hải.
Cô không thể cho anh tình yêu, nhưng cô có thể vì anh mà hy sinh tính mạng của mình.
Bởi vì từ trước đó rất lâu rất lâu đến bây giờ, Tiến Hải luôn luôn hy sinh vì cô.
Khi gặp nguy hiểm, đều là do anh ra tay giúp cô vượt qua hiểm nghèo, thậm chí anh còn hy sinh rất nhiều vì cô.
Nhưng cô lại chưa bao giờ đền đáp cho anh cả.
Cô đã nợ anh quá nhiều quá nhiều rồi.
Hạ Vũ Yến hít thở sâu mấy lần, sau đó mới bỏ cuốn sách xuống.
Con à, con sẽ hiểu cho việc làm của mẹ mà đúng không?
Còn Lục Nghệ Văn nữa…
Xem ra cô chỉ có thể nuốt lời mà thôi.
Chắc cô không thể đợi đến khi có thể ở bên hắn một cách hạnh phúc và dài lâu được rồi.
Dù cho trái tim của cô đã rung động, dù cô thật sự đã dũng cảm bước được bước chân đầu tiên.
Cô cầm điện thoại lên, thiết lập một tin nhắn hẹn giờ, sau đó mới để kế bên cuốn sách, kiên định bước ra bên ngoài.
“Nghệ Văn, em không biết khi anh nhận được tin nhắn này thì liệu em có còn ở trên thế gian này nữa không, nhưng em hy vọng anh đừng giận, nếu có thể, thì mong anh hãy bảo vệ tốt đứa con của chúng ta, nếu không được, thì mong anh có thể tiếp tục sống cho tốt.”
“Bây giờ có lẽ em là một người rất ích kỷ, vả lại luôn luôn có một người vô tội phải chịu khổ cùng em, đi chịu chết thay em, cho nên trong lúc anh ấy gặp nguy hiểm, em nhất định phải đi cứu anh ấy.”
“Nghệ Văn, nếu tất cả có thể làm lại từ đầu, em hy vọng chúng ta không nên gặp lại nhau nữa.”
…
Hạ Vũ yến đứng trước cửa kho, tim đập thình thịch.
Tiến Hải đang ở trong đó.
Cô hít thở thật sâu mấy lần bằng mớ không khí trộn lẫn giữa cát và bụi ấy, sờ vào bụng của mình một cái, sau đó liền đi tới trước, đẩy cánh cửa lớn của nhà kho ra.
Két…
Ánh sáng vàng trong đó đang lắc lư không ngừng. một người đàn ông đang được treo lên ngay chính giữa phòng, nhìn y hệt như chúa Jesus gặp nạn bị đóng trên cây thập tự giá vậy.
Khóe mắt Hạ Vũ yến ửng đỏ ngay tức khắc.
Tại sao mỗi lần đều là Tiến Hải chịu khổ thay cho cô chứ?
Thân thể của Tiến Hải sắp quỵ xuống vì cô mất rồi.
Hạ Vũ Yến ráng nén lại tiếng nấc nở của mình, lập tức đi về phía trước muốn thả Tống Tiến Hải ra.
Tống Tiến Hải nghe thấy tiếng bước chân, mệt mỏi ngước đầu lên, một giây sau anh liền mở to đôi mắt nhìn cô: “Vũ Yến?”
“Suỵt, đừng nói chuyện, em tới cứu anh ra ngoài.” Hạ Vũ Yến cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình, hạ giọng nói.
Em hãy rời khỏi đây ngay cho anh!” Tống Tiến Hải lại đột nhiên giận dữ la to, giọng nói sắp khản đi vì kích động, kèm theo tiếng khàn đầy mùi máu, “Anh không cần em cứu! Em đến đây để làm gì thế?”
Cuối cùng đến bây giờ anh mới hiểu được, thì ra tất cả đều là âm mưu của Phạm Tiểu Vân!
Phạm Tiểu Vân….
Tống Tiến Hải cắn chặt lấy răng.
Nếu anh có thể ra ngoài, thì anh tuyệt đối sẽ không tha cho Phạm Tiểu Vân!
Trước kia anh cứ cảm thấy Phạm Tiểu Vân thật đáng thương, nhưng bây giờ cô ta lại biến đáng thương của cô ta thành đáng hận!
Vũ Yến hoàn toàn vô tội, tại sao cứ liên tục lôi kéo cô vào những tranh chấp tình cảm vô vị này chứ?
Tống Tiến Hải tức giận đến nỗi lồng ngực của anh phập phồng dữ dội: “Hạ Vũ Yến cô hãy nghe đây, nếu cô còn xem tôi là bạn thì cô hãy đi đi! Đừng tăng thêm phiền phức cho tôi nữa!”
Hạ Vũ Yến nói: “Em biết anh chỉ sợ liên lụy đến em, nhưng những việc này tất cả đều do em mà ra cả, huống hồ gì em còn nợ anh mấy mạng sống, sao em lại có thể ngồi yên không để ý đến được?”
Tống Tiến Hải bất lực và chua xót, nhưng tình trạng lúc này không cho phép hắn giải thích nhiều với cô: “Nếu đã biết mục tiêu của họ là em thì tại sao em lại còn đến đây? Cô ta sẽ không làm gì anh được đâu!”
“Phạm Tiểu Vân đúng không?” Hạ Vũ Yến gật đầu nói, “Vậy được rồi, hay là làm một cái kết liễu dứt khoát đi, em cũng đã chịu đựng quá đủ rồi.”
Tống Tiến Hải vẫn còn dự định nói thêm gì nữa, nhưng cửa lớn lúc này lại được mở ra, sau đó giọng nói của Phạm Tiểu Vân truyền đến: “Hạ Vũ Yến, đã lâu không gặp.”
Hạ Vũ Yến xoay người ra, Phạm Tiểu Vân đang được một người đàn ông đẩy vào trong, sau lưng còn có thên mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng nữa.
“Đã lâu không gặp.” Hạ Vũ Yến nói, “Thả Tiến Hải ra trước đi, có chuyện gì thì chúng ta có thể thương lượng từ từ với nhau.”
“Thương lượng từ từ ư?” Phạm Tiểu Vân cười một cách nham hiểm và kỳ quái, sau đó ra hiệu cho những người đằng sau, “Thả hắn xuống, áp giải qua một bên, đừng làm hỏng việc của ta.”
Thuộc hạ tuân theo lệnh, nhanh chóng thả Tống Tiến Hải xuống và khống chế trong một góc phòng.
Hạ Vũ Yến nhìn thấy Tống Tiến Hải đã an toàn, mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Phạm Tiểu Vân: “Tôi biết cô muốn gì, muốn tôi rời xa Lục Nghệ Văn phải không? Tôi sẽ mang theo Tiến Hải rời xa anh ấy, biến mất trước mặt hai người từ đây, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa.”
“Không, cô sai rồi.” Phạm Tiểu Vân cười lạnh lùng nòi, “Điều tôi muốn chính là cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.”