1534
Hạ Vũ Yến kinh ngạc nhìn người đàn ông kế bên mình.
Lúc nãy cô vừa nghe thấy gì?
Hắn nói hắn sẽ sửa ư?
“Anh bị khùng điên gì vậy?” Hạ Vũ Yến nhịn không được nói.
Chỉ là đột nhiên cô cũng không hề sợ hắn nữa, không biết có phải bởi vì thật sự đã nhìn thấu hết tất cả mọi việc hay không, hay là mấy ngày nay hắn không lảm gì cả nên mới khiến cô buông thả hẳn ra.
“Anh không có điên, anh chỉ là…” Lục Nghệ Văn giải thích một cách hơi ngốc nghếch, nhưng lại phát hiện bản thân cũng không biết phải giải thích gì cả.
Phải giải thích sao đây? Nói hắn đã biết hết chân tướng của những chuyện trước kia cho nên mới phải đối xử tốt với cô ấy sao?
Lục Nghệ Văn im lặng một hồi rất lâu dưới ánh mắt của cô.
“Theo như sự thấu hiểu của tôi đối với anh mấy năm nay, thì bây giờ anh đã phải trả thù tôi rồi.” Hạ Vũ Yến nói, “Rốt cuộc anh đang âm mưu việc gì?”
“Vũ Yến, anh… anh chỉ là đã biết được chân tướng của việc đó.” Lục Nghệ Văn vội vàng nói, “Anh thật sự không hề âm mưu bất cứ chuyện gì cả, anh cuối cùng cũng biết được trước kia anh đã hiểu lầm em rồi… Anh tin tưởng em.”
“Ồ, anh đã biết rồi sao.” Hạ Vũ Yến không ngờ cô lại không có phản ứng kích động gì quá lớn, chỉ rất bình tĩnh, “Vậy thì biết thôi. Còn nữa, anh tin tưởng tôi ư? Anh cảm thấy sự tin tưởng bây giờ của anh có tác dụng gì không? Nó tức cười y hệt như làm vỡ một cái đĩa sau đó ghép nối lại rồi nói nó đã khôi phục lại hiện trạng vậy.”
Lục Nghệ Văn đau lòng nói: “Anh biết, anh chỉ là.. bắt đầu từ bây giờ sẽ đối xử với em tốt hơn, từ nay về sau anh đều sẽ tin tưởng em.”
“Không có sau này nữa đâu.” Hạ Vũ Yến nói, “Một là anh cho tôi đi khỏi đây, hai là anh giết chết tôi, có được không? Anh hãy lựa chọn một cái đi. Dù có thế nào đi nữa, tôi cũng đã không muốn ở bên cạnh anh nữa rồi.”
Lục Nghệ Văn nhìn thấy ánh mắt bình thản của cô, trái tim hắn càng đau thắt lại.
Hắn cũng biết được bản thân hắn đã phạm phải sai lầm mà không dễ dàng gì có thể tha thứ được, nhưng khi hắn thấy được bộ dạng này của cô ấy, vẫn cảm thấy trong lòng xót xa không cách nào so bì được.
Nhưng hắn lại có tư cách gì để xót xa chứ?
Trước kia hắn đã làm qua nhiều việc quá đáng hơn việc này gấp mấy chục triệu lần, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục kiên trì, dù cho bị hắn làm tổn thương trăm vạn lần.
Lục Nghệ Văn hít một hơi thật sâu, cố gắng nhe ra một nụ cười: “Anh không muốn chọn lựa cái nào cả.”
Hạ Vũ Yến âm thầm nhìn hắn, không nói một tiếng nào.
Lục Nghệ Văn đứng dậy nói: “Ăn sáng đi, anh sẽ cho em nhìn thấy sự kiên trì của anh, nhất định sẽ như vậy.”
Hạ Vũ Yến nhìn vào đôi mắt của hắn, cô có chút hoảng hốt.
Rõ ràng cô không nên bị rung động mới đúng.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng dịu dàng nảy của hắn, trong lòng vẫn bị rung động ít nhiều.
Nhưng cô ấy đã không phải là cô ấy của lúc trước rồi, sẽ không vì một chút dịu dàng của hắn mà mềm lòng, sau đó sẽ không tính toán đến sai lầm của hắn, ngày thứ hai sẽ tiếp tục yêu hắn tựa như không có chuyện gì xảy ra cả.
Hạ Vũ Yến cúi đầu xuống.
Vậy thì hãy để xem nào, trái tim của cô ấy liệu có thật sự kiên cường đến nỗi không dễ dàng giao phó cho hắn, cũng xem xem hắn rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu.
Hạ Vũ Yến thò tay ra lấy cái muỗng, múc một muỗng và hớp vào.
Lục Nghệ Văn nhìn thấy cô cuối cùng cũng chịu ăn cháo một cách đàng hoàng, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm và cười lên.
…
Giang Mỹ Linh khi về đến nhà, vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại tinh thần.
Sao cô lại không nghĩ đến chứ?
Lục Nghệ Văn xem trọng Phạm Tiểu Vân như vậy, dù có tức giận thì cũng sẽ không để cô ta ra ngoài một mình, cho nên người đó nhất định là do Lục Nghệ Văn phái tới.
Giang Mỹ Linh có chút thấp thỏm cắn lấy ngón tay của mình.
Xem ra việc di cư phải thực hiện xong càng nhanh càng tốt.
Nghĩ xong, cô ta nhanh chóng gọi cho Tống Tiến Hải.
“Tiến Hải ca ca.” Điện thoại vừa mới bắt máy, thì giọng nói của Giang Mỹ Linh trở nên ngọt ngào ngay lập tức, anh vẫn còn đang ở nước Nga sao?”
Tống Tiến Hải ừ một tiếng, sự thờ ơ quá rõ rệt.
“Em đang chuẩn bị di cư qua nước Nga, anh có thể giúp đỡ em không? Những vấn đề liên quan đến cuộc sống, thật ra em đối với nước Nga vẫn chưa hiểu rõ lắm.” Giang Mỹ Linh dịu dàng nói.
“Xin lỗi, anh đang chuẩn bị về nước rồi.” Tống Tiến Hải từ chối yêu cầu của cô, “Nước Nga cũng khá thích hợp với những cô gái như em sinh sống, rất yên tĩnh, rất thoải mái.”
Giang Mỹ Linh vừa thất vọng vừa kinh ngạc nói: “Tiến Hải ca ca, anh về nước làm gì?”
“Đương nhiên là phải làm việc riêng của anh.” Tống Tiến Hải nói, “Nếu không có việc gì thì anh cúp máy trước đây.”
Tuy nói rằng anh đang hỏi cô, nhưng Tống Tiến Hải vẫn đã gác máy mất rồi.”
Giang Mỹ Linh nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, trong lòng cô chỉ cảm thấy rối loạn vô cùng.
Nếu Tiến Hải ca ca không ở nước Nga, thì cô ấy phải làm sao bây giờ
---
Lục Nghệ Văn mấy ngày nay hễ về đến nhà liền núp trong thư phòng, Phạm Tiểu Vân nhiều lần muốn đi vào đem đồ ăn và thức uống cho hắn, đều phát hiện hắn chỉ luôn xem cùng một cuốn tài liệu, lật đi lật lại để xem, mỗi lần xem khuôn mặt hắn đều xót xa và đau lòng.
Cô cũng thử qua hỏi xem hắn đang xem gì, hắn cứ lắc đầu mãi, nhưng ánh mắt của hắn lại bán đứng suy nghĩ trong lòng của hắn.
Đống tài liệu này có liên quan đến cô ta.
Vả lại nội dung của nó nhất định là việc rất hệ trọng.
Thế nên cuối cùng cũng có một ngày cô không nhịn được nữa, tranh thủ lúc Lục Nghệ Văn đi ra ngoài, lẻn lấy trộm chìa khóa thư phòng của hắn, lén lút đi vào thư phòng.
Những tài liệu đó thậm chí đã bị hắn lật nhiều đến nỗi cong hết cả góc.
Phạm Tiểu Vân nuốt một ngụm nước bọt, thò tay ra cầm lấy tập tài liệu đó.