1532
Một người đàn ông đang kéo chiếc xe lăn của Phạm Tiểu Yến lại.
Phạm Tiểu Yến còn chưa hoàng hồn lại, liền nhanh chóng nhìn về phía Giang Mỹ Linh.
Giang Mỹ Linh nhìn thấy người không biết từ đâu bay ra kia, buột miệng chửi bới ngay tức thì, sau đó xoay người rời khỏi.
Là do cô ta quá mất cảnh giác.
Phạm Tiểu Vân nhìn thấy Giang Mỹ Linh biến mất trong chốc lát, không nhịn được cười lên.
Suy đi tính lại, chẳng phải đến phút cuối cũng bị chính mình lật ngã hay sao?
Người đàn ông kế bên nhìn cô, sắc mặt dần dần biến thành thương xót và đồng tình.
….
“Tài liệu tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, mời sếp xem qua.” Thuộc hạ đem một đống tài liệu để trên bàn làm việc của Lục Nghệ Văn.
Lục Nghệ Văn từ từ mở ra, nhưng sắc mặt của hắn càng ngày càng nặng nề.
Đợi đến khi hắn lật xong cuốn tài liệu đó, thì sắc mặt hắn đã mịt mù như bầu trời ngoài cửa sổ.
Tại nơi mà không ai để ý được, bàn tay đang cầm tài liệu của Lục Nghệ Văn đang run lên cầm cập.
Sao lại như thế được?
Sao lại có thể như vậy được?
Sao Hạ Vũ Yến lại không phải là hung thủ được?
Chuyện Phạm Tiểu Vân bị hiếp dâm mấy năm trước, sao Hạ Vũ Yến lại không phải là hung thủ được chứ?
Bởi vì chuyện này mà hắn đã hận cô ấy nhiều năm như vậy, trả thù cô nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ mới biết được, hắn đã trả thù nhằm người rồi ư?
Cho nên … từ khi bắt đầu, hắn đã sai rồi ư?
Hắn đã làm gì trong mấy năm nay thế này?
Lục Nghệ Văn lật qua lật lại đống tài liệu đó mấy lần, còn lấy điện thoại lên gọi điện hỏi thuộc hạ của mình thêm lần nữa.
Nhưng đáp án mà hắn có được, lại là thông tin từ đống tài liệu là hoàn toàn chính xác, số điện thoại này là của Giang Mỹ Linh, người mà mấy năm trước sai khiến người khác hãm hiếp Phạm Tiểu Vân, cũng chính là cô ta.
Lúc trước Hạ Vũ Yến bệnh nặng đến bất tỉnh nhân sự, cô ta liền qua đó cầm lấy điện thoại của Hạ Vũ Yến nhắn tin cho Phạm Tiểu Vân, nên Phạm Tiểu Vân mới đến chăm sóc cho cô.
Và Hạ Vũ Yến lúc đó đã bị đưa đến bệnh viện chữa trị, tin nhắn trong điện thoại cũng đã sớm bị Giang Mỹ Linh xóa đi mất.
Cho nên diễn biến của sự việc sau này, đã bị rơi lệch khỏi quỹ đạo của nó.
Lục Nghệ Văn ngơ ngác nhìn vào đống tài liệu trong tay.
Rốt cuộc là tại sao chứ? Lúc trước tại sao hắn không điều tra cho rõ thì đã vội vàng định tội chết cho Hạ Vũ Yến chứ?
Giang Mỹ Linh và Phạm Tiểu Vân không hề có chút xung đột về lợi ích gì cả, nhưng tại sao cô ta lại hạ độc thủ với Phạm Tiểu Vân chứ?
Lục Nghệ Văn nhớ ra được điều gì đó, hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Tống Tiến Hải!
Không thể phủ nhận, Giang Mỹ Linh đích thực đã đi một nước cờ rất tốt.
Phạm Tiểu Vân chỉ là một con chốt của cô ta.
Giang Mỹ Linh vốn đã không thích Hạ Vũ Yến, nhưng cô ta thích Tống Tiến Hải, điều này thì người ngoài cũng đều dễ dàng nhìn thấy.
Nếu Hạ Vũ Yến bị gắn một tội danh như vậy lên đầu, thì ấn tượng của cô trong mắt Tống Tiến Hải sẽ giảm xuống rất nhiều.
Và Giang Mỹ Linh là chị gái nên ắt hẳn biết được Hạ Vũ Yến thích hắn (Lục Nghệ Văn), Phạm Tiểu Vân lại là mối tình đầu của hắn, cho nên, khi hắn biết Hạ Vũ Yến là bạn thân của Phạm Tiểu Vân nhưng lại hạ độc thủ với mối tình đầu của hắn, vậy nhất định hắn sẽ không buông tha cho cô ấy.
Tống Tiến Hải sẽ hận cô ấy, Phạm Tiểu Vân sẽ hận cô ấy, ngay đến hắn cũng sẽ hận cô ấy.
Như vậy thì, hoàn toàn không cần Giang Mỹ Linh đích thân ra tay, chỉ cần ba người này thôi cũng đủ khiến Hạ Vũ Yến sống không bằng chết rồi.
Tuy rằng Tống Tiến Hải vẫn luôn tin tưởng Hạ Vũ Yến, nhưng Phạm Tiểu Vân và hắn cứ luôn làm tổn thương đến Hạ Vũ Yến vô tội kia.
Bây giờ nghĩ lại, mục đích của Giang Mỹ Linh đã đạt được rồi, ngoài ra mức độ sát thương còn vượt quá sức tưởng tượng của cô ta nữa.
Lục Nghệ Văn cúi đầu xuống, vùi đầu vào trong lòng bàn tay.
Bỗng nhiên, trước mắt hắn lại xuất hiện khuôn mặt của Hạ Vũ Yến.
Khuôn mặt trắng bệt, yếu ớt, bất lực, đau khổ của cô…
Đều là biểu cảm đau khổ như vậy.
Sự kinh ngạc lúc đầu, sau đó là sự giải thích vội vàng, cho đến sự mỉa mai thản nhiên cuối cùng.
“Nghệ Văn, anh nói gì? Sao em lại có thể làm như vậy được?”
“Nghệ Văn, anh nghe em nói, em không hề làm qua chuyện như vậy, xin anh hãy tin em!”
“Không quan trọng nữa rồi, dù sao mấy người cũng không hề tin tưởng tôi.”
Cô ấy luôn luôn có giải thích, luôn luôn có giải thích mà...
Chỉ là hắn không thèm nghe, hắn chưa từng tin tưởng.
Còn ba lần sảy thai của cô nữa…
Sắc mặt vô tình của hắn lúc cô ấy suýt bị những tên ăn mày nuốt chửng…
Một khi nghĩ đến lúc ấy những người đó lại là do hắn gọi đến, hắn liền cảm thấy bản thân mình càng ngày càng khiến người khác căm ghét và muốn nôn mửa.
Lần sảy thai thứ ba, đứa con của họ đã thành hình rồi.
Hắn đã từng nhìn thấy qua khuôn mặt của đứa bé đó, trông bé nhỏ, hồng hồng, mềm mại.
Dù cho lúc ấy nhìn thấy, thì trong tim hắn cũng đã có chút đau lòng.
Bởi vì đó là, đứa con của hắn.
Nghĩ đến đứa bé đã thành hình và hai đứa thậm chí còn chưa có hình dạng kia nữa, thì trái tim hắn như bị rãi lên trăm ngàn mảnh thủy tinh vỡ, sau đó đau đớn như bị người khác dẫm lên một cách mạnh bạo mấy phát.
Cô ấy hoàn toàn không làm sai gì cả, thậm chỉ khi yêu hắn cô ấy cũng rất tự ti.
Khờ đến nỗi không biết chăm sóc cho chính mình, dù cho đau lòng đến tột cùng cũng không hề làm qua việc gì có hại cho người khác.
Cô ấy chỉ một mực chịu đựng, hoặc làm tổn thương chính mình.
Việc dũng cảm nhất mà cô từng làm, chắc có lẽ là lần nhảy lầu đó mà thôi.
May là, ông trời có mắt, không để cô ấy mất đi sinh mạng một cách uổng phí.
Lục Nghệ Văn hễ nghĩ đến thế giới sau khi cô chết đi, thì ngay lập tức cảm thấy tối tăm mịt mù hết.
Thật may mắn, thật may mắn.
Thật may mắn cô vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Lục Nghệ Văn đột nhiên đứng dậy, đột nhiên biết được bản thân nên làm việc gì.
Bắt đầu từ bây giờ, hắn sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa, cũng sẽ không cho người khác làm tổn thương cô ấy.