152
Cổ tay mảnh mai ấy của Hạ Vũ Yến, bị bóp thành một đường thâm tím, khiến cô đau đến nỗi phải buông tay trong tức khắc, vứt cây kéo đi.
Lục Nghệ Văn ngay lập tức đè lên người cô, nhìn xéo về phía cô từ trên cao.
“Cô dám uy hiếp ta ư?”
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Hạ Vũ Yến, cuối cùng cô vẫn vứt bỏ lòng tự trọng của mình, nghẹn ngào nói: “Không, Lục Nghệ Văn, cầu xin anh để tôi đi.”
Lục Nghệ Văn nhoẻn miệng lên, mỉm cười độc ác: “Hạ Vũ Yến, nhìn thấy cô đau lòng, ta thật vui sướng. Nhưng nỗi đau mà bây giờ cô chịu đựng, thì có là bao? Cô có biết Phạm Tiểu Vân lúc đó đã phải chịu nỗi uất ức lớn như thế nào không? Cô có biết lúc cô ấy ở nước ngoài, đã từng tự sát qua không?”
Phạm Tiểu Vân, là bạn tốt cùng lớn lên từ nhỏ với Hạ Vũ Yến.
Người đàn bà duy nhất mà Lục Nghệ Văn đã từng yêu thương thật lòng.
Một năm trước, vào ngày Phạm Tiểu Vân và Lục Nghệ Văn đính hôn, ngày ấy Hạ Vũ Yến bệnh, Phạm Tiểu Vân đến chăm sóc cô, nhưng không ngờ, tại nhà của Hạ Vũ Yến, cô bị ba người đàn ông thay phiên nhau làm nhục, thậm chí họ còn quay lại đoạn phim đáng xấu hổ ấy…..
Và Hạ Vũ Yến đang nằm viện lúc ấy hoàn toàn không hay biết gì cả, lại bị cho rằng là người chủ mưu đứng sau sự việc.
Từ đó Phạm Tiểu Vân đã nổi điên, bị đưa ra nước ngoài chữa trị.
Và Lục Nghệ Văn lại vì thế mà quyết chí phài lấy Hạ Vũ Yến, Hạ Vũ Yến biết được, cuộc hôn nhân này là sự trả thù của Lục Nghệ Văn, nhưng cô vẫn không hề do dự gì mà lấy hắn.
Sau khi kết hôn, Lục Nghệ Văn quả nhiên đã tiến hành tất cả các loại tra tấn và nhục mạ với Hạ Vũ Yến.
Cô im lặng chịu đựng tất cả các sự hiểu lầm này, khát khao có một ngày sự thật được hé lộ ra, thế nhưng cô bây giờ thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi.
Hạ Vũ Yến mở to mắt ra, gương mặt tuyệt vọng: “Lục Nghệ Văn, chuyện đó, thật sự không phải do tôi làm! Tôi không hề hại qua cô ấy!”
Khuôn mặt ảm đạm của Lục Nghệ Văn rất khó coi, hắn bóp cổ Hạ Vũ Yến thêm lần nữa, khống chế hô hấp của cô, khiến cô không cách nào mở miệng nói thêm lời nào được nữa.
Bàn tay thò xuống phía dưới, chia đôi chân của cô ra.
“Ư….”
Cơn đau bị thâm nhập ào đến, sắc mặt Hạ Vũ Yến trắng bệt ngay tức thì.
Lục Nghệ Văn không nương tay chút nào, từng đợt từng đợt mạnh hơn và nhẫn tâm hơn.
Hạ Vũ Yến quá đau đớn, bụng cô cũng đã bắt đầu đau….
Đứa con của cô….
“Thả, thả tôi ra…” Hạ Vũ Yến cố dùng hết sức lực bình sinh còn lại, liều mình vùng vẫy.
Sự không phối hợp của cô, khiến chân mày của Lục Nghệ Văn níu lại, động tác áp chế Hạ Vũ Yến càng ngày càng thô bạo.
Thật đúng là một cực hình….
Hạ Vũ Yến chịu đựng đến phút cuối, đau đến nỗi không màng đến hình tượng của mình nữa mà khóc lớn lên, nước mắt tràn khắp mặt, làm ướt đẫm khuôn mặt và tóc của cô, bộ dạng vô cùng khốn đốn và thê thảm.
Lục Nghệ Văn nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt ấy hiện rõ sự chán ghét.
Sự đụng chạm của hắn, có thế khiến người đàn bà này, không chịu đựng được đến thế sao?
Đúng là mất hứng….
Lục Nghệ Văn chán ghét thả Hạ Vũ Yến ra, rời đi không chút lưu luyến gì, níu mày chỉnh lại quần áo.
“Hạ Vũ Tuyết, cô đúng là càng ngày càng khiến người ta mắc ói. Mỗi lần đụng đến cô, đều khiến tôi kinh tởm.”
Hắn nói xong, liền cài lại nút áo cuối cùng.
Trên mặt đất, Hạ Vũ Yến co người lại, mắt mở một nửa, nhưng nước mắt vẫn không cách nào dừng lại được.
Lục Nghệ Văn cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khốn đốn của Hạ Vũ Yến, giọng nói lạnh như sương.
“Hạ Vũ Yến, Tiểu Vân sắp về rồi, ta muôn cô sau này phải xin tha lỗi trước mặt cô ấy. Nếu trước lúc đó, cô dám giở bất cứ trò gì, ta nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Hắn nói xong, bỏ mặc Hạ Vũ Yến trên mặt đất, xoay người rời khỏi.
Hạ Vũ Yến ôm thân hình của mình, nhắm chặt mắt lại một cách trốn tránh.
Lục Nghệ Văn đã đi khỏi rồi, nhưng bụng dưới của cô lại ngày càng đau dữ dội…
Giữa đôi chân của cô còn có chất lỏng ẩm ướt chảy ra.
Trái tim Hạ Vũ Yến đập mạnh, đầu ngón tay sờ nhẹ vào …chất dịch ấy, là máu….
Đứa con của cô, lại bị sẩy thai rồi.
Không được!
Hạ Vũ Yến vội vã chống thân hình yếu ớt dậy, bò đến trước mặt túi xách của mình, lấy điện thoại ra, gọi điện cầu cứu người bạn duy nhất mà cô còn có thể tin tưởng.
“Tiến Hải, tôi xảy ra chuyện rồi, anh có thể qua cứu tôi ngay bây giờ không….”
Một tiếng sau, tại bệnh viện, phòng bệnh giường đơn.
Hạ Vũ Yến yếu ớt dựa vào gối, chớp nhẹ đôi mắt, sắc mặt trắng bệt, tiều tụy đáng thương vô cùng.
Tống Tiến Hải rót cho cô một ly nước nóng, trên khuôn mặt đẹp trai thanh lịch ấy, toàn là sự lo lắng và phẫn nộ: “Tiểu Yến, thằng khốn Lục Nghệ Văn đối xử với em như vậy, em còn chưa chịu rời khỏi hắn sao?”
Lần thứ hai Hạ Vũ Yến bị sẩy thai, Tống Tiến Hải đã kêu cô rời khỏi hắn, là do Hạ Vũ Yến không có chí khí, không nỡ rời khỏi người đàn ông đối xử vô cùng độc ác với mình.
Bây giờ….
Cô sờ vào bụng dưới còn phẳng lì của cô, trên khuôn mặt trắng bệt ấy, giờ chỉ còn lại sự quyết tâm.
“Tiến Hải, anh có thể sắp xếp giùm em một chuyến bay không, em muốn rời đi…”