1510
Sau ngày hôm đó, Hạ Vũ Yến bị Lục Nghệ Văn nhốt lại.
Rõ ràng đã ký kết giấy thoả thuận ly hôn, nhưng người đàn ông đó, vẫn không chịu buông tha cho cô.
Hạ Vũ Yến đợi đến khi có thể xuống giường hoạt động, cô liền bắt đầu lập kế hoạch bỏ trốn.
Cô đã hoàn toàn chết lặng với Lục Nghệ Văn, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi người đàn ông đáng sợ này.
Chỉ có điều Lục Nghệ Văn canh gác nghiêm ngặt như vậy, nhất thời cô không thể tìm được cách bỏ trốn thích hợp.
Trong lúc lo lắng, một bóng người quen thuộc bỗng lén lút đến thăm cô.
Lúc này đang là nửa đêm, Hạ Vũ Yến đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, cô ngờ ngoặc xoay đầu lại, mở to mắt một cách kinh ngạc.
“Chị… sao chị lại đến đây?”
Người đó chính là người chị ghẻ không hề có chút qua hệ ruột thịt gì với Hạ Vũ Yến, sau khi cha cô mất, mẹ cô tái hôn, người đàn ông kia còn mang theo một đứa con gái lớn hơn Hạ Vũ Yến hai tuổi tới, đó chính là người chị bây giờ của cô, Giang Mỹ Linh.
“Nghe nói em nằm viện rồi, nên chị đến thăm em.” Giang Mỹ Linh nhẹ nhàng đóng cửa lại, bỏ giỏ trái cây trên tay xuống.
Hạ Vũ Yến vội vã xuống giường rót nước.
Quan hệ của cô với Giang Mỹ Linh không tốt cũng không xấu, hai người đều tôn trọng nhau, lúc trẻ thậm chí hai người cũng chưa từng cãi nhau, chị ấy đột nhiên đến đây, khiến trong lòng Hạ Vũ Yến khó hiểu vô cùng.
“Vũ Yến, chị nói thật với em, lần này chị đến tìm em là muốn hỏi về tung tích của Tiến Hải.” Giang Mỹ Linh nói thẳng vào vấn đề, “Đã một tháng rồi chị không có chút tin tức gì về anh ấy, thật sự không biết tình trạng anh ấy như thế nào rồi, chị rất lo lắng. Quan hệ của em với Tiến Hải vốn rất thân thiết, em có thể nói cho chị biết không?”
Động tác rót nước của Hạ Vũ Yến ngưng đọng lại, nhìn xuống đất: “Em cũng … không biết nữa.”
Ngày đó sau khi Tống Tiến Hải bị thương và đem đi, thì cô cũng đã không còn gặp qua anh ấy nữa.
Giang Mỹ Linh lo lắng nhíu mày lại, đoán mò nói: “Một tháng không có tin tức gì, có phải anh ấy xảy ra chuyện rồi không, chẳng lẽ gặp chuyện phiền phức gì rồi ư? Không được, bây giờ chị phải đi tìm anh ấy.”
Cô nói xong, liền nhanh chóng đứng phắt dậy.
Hạ Vũ Yến vội gọi cô lại: “Chị, em đi với chị. Chỉ là em có chút trở ngại, không thể rời khỏi căn phòng bệnh này, chị có thể giúp em đánh lạc hướng hai người đàn ông ngoài cửa, để em trốn di không?”
Thật sự đã không còn ai để cô cầu xin nữa, chỉ có thể van xin sự giúp đỡ từ Giang Mỹ Linh mà thôi.
“Tình cảm của em với Lục Nghệ Văn, vẫn còn tồi tệ như vậy sao?” Giang Mỹ Linh than thở một câu, sau đó lại nhanh chóng nhận lời giúp đỡ cô. “Em đợi chị ở đây, sau khi chị ra ngoài rồi chị sẽ nghĩ cách giúp em.”
“Được, chị, cám ơn chị.” Hạ Vũ Yến cám ơn một cách thật lòng.
Giang Mỹ Linh cười khoan dung, rời khỏi phòng bệnh, sau khi đóng cửa phòng bệnh, trên mặt cô mới lộ ra sắc mặt nham hiểm độc ác.
Trong góc hành lang, Phạm Tiểu Vân đang yên lặng nhìn về phía cô.
Giang Mỹ Linh xoay đầu lại, nhìn thẳng vào cô, nở một nụ cười thích thú do đạt được mục đích.
Hạ Vũ Yến đã đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, cửa phòng bệnh lại bị Giang Mỹ Linh đẩy ra, cô cẩn thận vội vẫy tay về phía Hạ Vũ Yến: “Chạy mau, chị đã sắp xếp giùm em hết rồi.”
Có sự giúp đỡ của cô ấy, Hạ Vũ Yến rời khỏi bệnh viện một cách thuận lợi, ở nhờ nhà của Giang Mỹ Linh. Hai người hợp tác với nhau, tìm ra tung tích của Tống Tiến Hải.
Hạ Vũ Yến đã tìm kiếm hết tất cả những nơi mà cô có thể nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì cả.
Trong lúc hoang mang, bên phía Giang Mỹ Linh lại đột nhiên có tin ---nghe nói Tống Tiến Hải đang nghĩ dưỡng tại một căn nhà dân tại ngoại ô.
Hạ Vũ Yến đương nhiên sẽ xuất phát ngay lập tức, đi đến căn nhà dân đó.
Tống Tiến Hải quả nhiên ở đây, một tháng mấy không gặp, anh đã ốm nhiều, ngoài ra chân phải cũng bị què.
Hai mắt của Hạ Vũ Yến đột nhiên ửng đỏ, hổ thẹn nói: “Em xin lỗi… tất cả đều là do em, khiến anh biến thành tàn phế.”
Tống Tiến Hải nhanh chóng nói: “Không.”
Anh căng thẳng kéo đôi tay lạnh lẽo của Hạ Vũ Yến, nhẹ nhàng nói: “Chân phải để lại biến chứng, là do anh không nghỉ ngơi đầy đủ, không liên quan đến em. Những ngày này anh đang dưỡng thương, cũng không cách nào đến tìm em, Tiểu Yến, thời gian này, em có khỏe không?”
Ngón tay Hạ Vũ Yến sờ lên bụng, buồn rầu nói: “Đứa con của em, đến phút cuối cũng không giữ lại được. Nhưng mà… bây giờ em đã ly hôn với Lục Nghệ Văn rồi, anh ta và em, đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.”
Đôi mắt Tống Tiến Hải sáng lên, nắm chặt tay của Hạ Vũ Yến: “Vậy bây giờ em muốn đi cùng anh không? Anh sẽ sắp xếp thuyền bè ngay lập tức. Tiểu Yến, anh sẽ đối xử tốt với em suốt đời.