Chương 23 Ba năm vùi lắp Khóe mắt
Lâm Vi vẫn còn đọng nước mắt, sau khi lau xong liền đứng dậy, suy nghĩ một chút rồi trả lời chắc chắn với Đường Ninh: “Ngày 26, thứ tư tuần sau.”
“Có phải Mặc Vũ Nhu còn kêu cô giúp tôi từ chối tất cả sàn diễn catwalk và quyền phát ngôn?” Đường Ninh đoán.
“Đúng…”
“Ghi lại mọi cuộc giao dịch, mỗi một email đàm phán từ đối tác gửi đến, đều phải lưu lại làm bằng chứng, thứ tư tuần sau tôi sẽ dùng tới.” Đường Ninh bình tĩnh dặn dò: “Nếu cô còn chút năng lực phán đoán, thì cũng nên biết rằng, đi theo tôi sẽ tốt hơn là theo Mặc Vũ Nhu. Cùng lắm chỉ là một ả bồ nhí, cô ta mãi mãi cũng đừng bao giờ nghĩ tới sàn diễn quốc té.”
Sau khi Lâm Vi nghe những lời này của Đường Ninh, lập tức trong đầu có một sự suy đoán, tại sao gần đây Mặc Vũ Nhu thường xuyên gặp rắc rối, mà độ nổi tiếng của Đường Ninh lại càng ngày càng cao. Trên con đường này, Mặc Vũ Nhu chỉ dựa vào sự giả vờ đáng thương mà có được thông cảm, nhưng Đường Ninh…đạp lên Mặc Vũ Nhu mà có một cuộc sống mới trở lại.
Lâm Vi cân nhắc giữa lợi và hại, quyết định đi theo Đường Ninh: “Tôi giúp cô chuẩn bị ổn thỏa.”
Đường Ninh gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, nhưng vừa bước tới cửa, dường như cô nhớ ra điều gì đó, quay đầu cảnh cáo Lâm Vi: “Nếu không có năng lực xử lý ổn thỏa sức ép của truyền thông, vậy thì đừng làm ra những việc khiến tôi phải dính scandal.”
Nói tóm lại, không thể tránh khỏi việc bản thân bị chụp ảnh, thì đừng đi đến những chỗ không đứng đắn.
Sắc mặt Lâm Vi tái nhọt, đây là lần đầu tiên cô gặp một nghệ sĩ bình tĩnh lên kế hoạch cho tương lai của mình như vậy, xem ra Mặc Vũ Nhu ngoài khả năng quyến rũ đàn ông ra thật sự không có bản lĩnh nào hết. Cô ta đang chờ xem Giải trí Thiên Nghệ bị Đường Ninh xử lý.
Rời công ty khi thời gian vân còn sớm, Đường Ninh trở lại xe với vẻ mặt hơi mệt mỏi, chị Long nhìn thấy vô cùng đau lòng: “Cãi nhau với Hàn Vũ Phàm sao?”
“Hàn Vũ Phàm đề nghị chia tay rồi.” Đường Ninh bình tĩnh trả lời, ngả đầu ra sau, hai mắt từ từ nhắm lại, như không muốn bộc lộ cảm xúc: “Chị Long, chị có biết không? Khi Hàn Vũ Phàm nói ra điều này, cũng giống như là đang đọc qua loa theo quyển sách giáo khoa của người khác.”
“Còn muốn vùi dập 3 năm của em.”
“Tên cặn bã đó sao lại vô liêm sỉ như vậy? Hắn không sợ trời đánh hay sao!” Chị Long vô cùng tức giận chửi lên, nhìn thấy Đường Ninh không vui, cô lập tức vuốt ve cánh tay Đường Ninh: “Không nên cảm thấy khó chịu vì một tên đàn ông kia, sớm muộn gì em cũng phải bắt tên cặn bã đó trả lại gấp 10 lần.”
“Em vẫn không thể kiềm chế cảm xúc của mình tự nhiên nhất có thể, đưa em về nhà đi.” Đường Ninh thấp giọng khẩn cầu.
“Được…Em nghỉ ngơi đi.”
Sự lạnh nhạt phụ tình của Hàn Vũ Phàm chắc chắn không chỉ dừng ở viêc khiến cô phải nhặt rác trên bục biểu diễn thôi. Trong lòng Đường Ninh biết rất rõ, chỉ cần Mặc Vũ Nhu mở miệng, anh ta còn có thể làm thêm nhiều việc không ngờ tới nữa. Cô muốn làm cho Mặc Vũ Nhu, người đang cản trở con đường của cô không còn con đường lui.
Khi Mặc Đình về nhà, đã tám giờ tối, tuy nhiên, hôm nay về nhà, anh không ngửi thấy mùi thức ăn, anh chỉ cảm thấy căn phòng vắng tanh, ban đầu anh còn nghĩ Đường Ninh vẫn chưa về nhà, nhưng sau khi vào phòng ngủ, anh nhận ra Đường Ninh đang nằm yên lặng trên giường, không cần phải nói, chắc hẳn là cô đã chịu uất ức.
Mặc Đình ngồi xuống mép giường, Đường Ninh cảm nhận được hơi thở quen thuộc, lập tức từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy Mặc Đình.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi. Khóc ra rồi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Mặc Đình vỗ vai Đường Ninh dỗ dành.
Đường Ninh đã cố gắng dồn nén, nhưng được Mặc Đình an ủi như vậy, bao nhiêu cảm giác uất ức trong lòng lập tức khiến cô bật khóc: “Xin lỗi, em đã hứa với anh rằng sẽ không bao giờ khóc vì những chuyện không đáng…”
“Khóc đi, khóc đỉi…Ngoài anh ra thì em còn có thể đứng trước mặt ai dám cởi bỏ ngụy trang ra nữa chứ?” Mặc Đình động viên Đường Ninh, có lẽ là bởi vì tay Mặc Đình quá ấm áp, hoặc cũng có thể bởi vì Đường Ninh bị sự an toàn và trưởng thành của Mặc Đình lớn hơn bảy tuổi mang lại, Đường Ninh đã khóc rất lâu trong vòng tay của Mặc Đình, cho đến khi cô không còn rơi nước mắt nữa.
“Có đỡ chút nào chưa?” Mặc Đình hỏi.
“Em ổn rồi.” Đường Ninh rời khỏi vòng tay của Mặc Đình: “Chắc anh còn chưa ăn gì, để em đi làm…”
Tuy nhiên, Mặc Đình không làm gì khác, trực tiếp véo cằm Đường Ninh, sau đó hôn mạnh lên đôi môi đỏ của cô, không chỉ lấy đi vị mặn trên môi cô mà còn xoa dịu nỗi buồn trong lòng người con gái bằng một hơi thở đặc biệt.
Nụ hôn…là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất và là liều thuốc giảm đau tốt nhất. Hai người hôn nhau say đắm, hơi thở vô cùng mạnh.
“Đường Ninh, anh mong rằng dù buồn hay vui, em đều có thể để anh là người biết đầu tiên, anh không quan tâm ra bên ngoài em đeo bao nhiêu mặt nạ, nhưng khi về đến nhà, chúng ta phải là người đối diện với nhau một cách chân thành, và chúng ta chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, chúng ta chỉ làm những người mà đối phương cần.” Mặc Đình lau nước mắt trên má Đường Ninh rồi đứng dậy: “Anh đã nói rồi, em không được phép vào bếp nữa.”
Đường Ninh thấy Mặc Đình xoay người, liền nhanh chóng kéo anh lại: “Em cần anh, hiện tại em chỉ cần anh…Em cần anh bên cạnh em, ôm lấy em, hôn em…”
“Hôn em cũng cần phải có sức.”
Đường Ninh ngừng khóc, vén chăn bước xuống giường, nắm chặt tay Mặc Đình: “Vậy em cùng anh…”
Hai vợ chồng ăn một bữa tối ám áp, nhanh chóng tắm rửa, khi trở về giường, Mặc Đình dựa vào bên giường xem tài liệu, một bên Đường Ninh đang buồn ngủ rũ rượi nhưng cô không sao ngủ được.
“Sao thế?”
“Em không ngủ được, đọc cho em một đoạn trong cuốn sách đi.” Đường Ninh ló đầu ra từ trong tắm chăn lên tiếng năn nỉ.
Chỉ có điều ở trước mặt Mặc Đình, cô không hề bình tính như nước, cũng không bình tĩnh giỏi giang như trước mặt chị Long, ở bên cạnh Mặc Đình, cô hoàn toàn là một cô vợ bé bỏng, một cô vợ cần được yêu thương chiều chuộng.
Đương nhiên, ở trước mặt Đường Ninh, Mặc Đình cũng không phải là Mặc Đình của lúc trước, nếu như gặp phải cấp dưới như vậy, anh sẽ ném tài liệu vào mặt, nhưng đối phương là Đường Ninh, nên anh lấy ra một quyển sách từ trên giá, quay về giường, Đường Ninh được anh ôm vào lòng, hai người cùng nhau mở quyền sách.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ vô cùng đơn giản, hóa ra tên cặn bã kia chưa bao giờ làm được cho cô, ngược lại đường đường là một ông vua ngành giải trí, sẵn sàng vì cô thử những điều nhàm chán nhát.
Vết sẹo trong lòng cô dần dần được chữa lành, Đường Ninh đã sớm chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Mặc Đình…Còn là một đêm đầy ngọt ngào.
Sáng hôm sau, trong không khí có chút ẩm ướt, Đường Ninh bị điện thoại của Lâm Vi đánh thức, lời nói của cô cũng nhẹ nhàng hơn ngày hôm qua: “Đường Ninh, tôi vừa tới căn hộ của cô, nhưng chỉ có trợ lý của cô ở đó.”
“Tôi đã dọn nhà rồi.”
“Tôi muốn nói với cô rằng sau khi Hàn Tổng công bố tin cô muốn quảng bá thương hiệu, số fan hâm mộ cô vừa tích luỹ được, liền đứng dậm chân cả lên, tranh chấp nội bộ vô cùng gay gắt, nói rằng néu cô quảng bá cho thương hiệu này, chính là đang ủng hộ hàng giả, bọn họ không thể nào chấp nhận, còn nói chuẩn bị rời khỏi nhóm fan hâm mộ…”
“Thái độ của Mặc Vũ Nhu thế nào?” Đường Ninh trực tiếp hỏi Lâm Vi.
“Cô ta muốn nhìn thấy cô đau khổ, nên giao cho cô quảng bá thương hiệu này, cũng chính là chủ ý của Mặc Vũ Nhu, cô ta không chỉ đơn thuần trấn áp cô, mà còn để cô sống không bằng chết.”
“Vậy phải xem thử ai sẽ chết vào thứ tư tuần sau.”
Đường Ninh đáp lại đầy ẩn ý: “Phía fan hâm mộ tạm thời đừng lo lắng, cứ để bọn họ chửi đi!”