Chương 80: Trở về nhà họ Khương
**********
Mời đọc truyện trên truyen88.net
Tại sân golf.
Hoắc Anh Tuấn vung gậy đánh golf, trái bóng bay xa không thấy bóng dáng đâu.
Hạ Văn Trì đứng ở trạm bên cạnh cảm thấy có một cơn gió lạnh nổi lên, khiến cả người anh ta đều lạnh toát.
Sau khi Khương Tuyết Nhu bỏ đi, ngày nào Hoắc Anh Tuấn cũng có bộ dạng lạnh lùng thế này, Hạ Văn Trì sắp phát điên luôn rồi.
"Khương Tuyết Nhu về chưa?"
"Cô ta có chết bên ngoài thì cũng không liên quan gì tới tôi." Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc chân đi về phía trước. Bỗng nhiên bụng anh vang lên tiếng "rột rột".
Hạ Văn Trì ngại ngùng sờ mũi: "Tôi biết cậu quen ăn cơm Khương Tuyết Nhu nấu rồi, nhưng cậu cũng không thể nhịn ăn vì cô ấy bỏ đi chứ."
"Ai nói là tôi quen ăn cơm cô ta nấu?" Hoắc Anh Tuấn tức giận: "May mắn lắm cô ta mới bỏ đi, tôi ăn ít để giữ dáng."
Hạ Văn Trì xấu hổ, lần đầu tiên anh ta cảm thấy bạn tốt của mình là người ngoài lạnh trong nóng.
Đột nhiên anh ta hơi phục Khương Tuyết Nhu, cô có thể ở bên Hoắc Anh Tuấn lâu như thế, nếu đổi lại là anh ta thì chắc anh ta điên mất.
"Ngày mốt là ngày Khương Kiều Nhân đính hôn với Lục Thanh Minh, chắc Khương Tuyết Nhu sẽ đến dự đấy, nhà họ Khương cũng đưa thiệp mời đến cho tôi, hay là tôi đi để... khuyên cô ấy?"
Hoắc Anh Tuấn rũ mi xuống: "Chẳng lẽ không phải là đại thọ tám mươi tuổi của bà cụ nhà họ Khương sao?"
"Không nghe ai nói cả." Hạ Văn Trì lắc đầu.
Hoắc Anh Tuấn lạnh mặt, xem ra nhà họ Khương không định tổ chức sinh nhật cho bà cụ Khương.
Cô gái ngu ngốc Khương Tuyết Nhu kia mà đến đó cũng không sợ bị người khác ăn hiếp.
"Khuyên cái gì mà khuyên, chỉ là chiêu mới của cô ta thôi. Đợi mà xem, đến trước ngày đính hôn chắc chắn cô ta sẽ nghĩ cách đến đây lôi kéo tôi."
Anh vừa nói xong, điện thoại anh đã vang lên, tin nhắn của 'Vừa gặp đã yêu Tuan'
"Quả nhiên, cô ta nhắn tin cho tôi này." Hoắc Anh Tuấn mở Zalo, thấy Khương Tuyết Nhu chuyển một trăm tám mươi triệu qua.
Gương mặt tuấn tú của anh cứng đờ, Hạ Văn Trì liếc trộm một cái, nghi ngờ hỏi: "Cô ấy bắt chuyện trước à?"
"Ừ" Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng đáp. Không cần phải nói nữa, chắc chắn cô đang bày trò gì đó.
Anh nhìn khung đối thoại hiện lên chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn", anh chờ xem cô sẽ nói gì.
Hai mươi giây sau, nick 'Vừa gặp đã yêu Tuấn gửi đến một câu: "Một trăm tám mươi triệu này trả tiền viện phí, chắc là không thiếu đầu, nếu nhiều hơn thì cứ coi như tôi làm từ thiện."
Hoắc Anh Tuấn cười, nụ cười cực kỳ u ám, gân xanh trên trán anh cũng giật mạnh.
Được lắm, cô gái này ăn gan hùm mật báo gì rồi.
Hạ Văn Trì đứng bên cạnh nhìn thấy hết: "...
Anh ta thầm gửi đến cho Khương Tuyết Nhu hai chữ: trâu bò.
Chắc cô là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này dám lấy cứng chọi cứng với Hoắc Anh Tuấn.
Có điều cô gái nhỏ này xinh đẹp, trong sáng như thế, anh ta không đành lòng nên giải thích giúp cô. Mời đọc truyện trên truyen88.net
"Chắc là có ý khác thôi, có ý khác cả đó. Cô ấy dùng tiền để thu hút sự chú ý của cậu, còn ra chiêu này độc lắm. Câu nhìn nick Zalo của cô ấy đi, Vừa gặp đã yêu Tuấn, vừa gặp đã yêu Hoắc Anh Tuấn, lãng mạn lắm đúng không"
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn hơi tốt hơn một chút, nhưng vẫn cười khinh thường: "Đặt tên nick Zalo cho hay thì sao, không có ích gì đâu, dù có quỳ trước mặt tôi ba ngày ba đêm...
Nói còn chưa dứt, hệ thống báo hiệu Khương Tuyết Nhu đổi tên Zalo thành 'Khởi đầu mới, thậm chí dòng trạng thái cũng sửa thành: "Từ giờ về sau, mình sẽ đối xử tốt với bản thân một chút."
Hạ Văn Trì: "..."
Chị dâu nhỏ ơi, tôi muốn làm hòa cho hai người cũng không dễ dàng, sao cô lại không ủng hộ tôi chứ.
Hoắc Anh Tuấn tức giận trợn muốn nứt cả mắt.
Anh cất điện thoại, quay lại gương mặt hờ hững như thường: "Sau này đừng nhắc tới người này trước mặt tôi nữa."
Nói xong, anh cầm gậy golf đi nhanh về phía trước.
Hạ Văn Trì không nói gì, cậu nói đi, nếu cậu không quan tâm tới người ta sao lại tức giận như vậy chứ? Cậu có thể thành thật đối mặt với trái tim của mình không?
Khương Tuyết Nhu kích động gửi tin nhắn châm chọc kia qua Zalo, cô bắt đầu bất an.
Vì dạo này cô bị người khác khinh bỉ quá nhiều, cô mới nghĩ rằng sao mình lại phải nhẫn nhịn chứ?
Nhưng cô đợi một hồi không thấy đối phương gửi lại tiền nên cũng thả long.
Cuối cùng, không ai nợ ai điều gì cả.
Cô buông điện thoại xuống làm việc. Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này không phải gặp Hoắc Anh Tuấn nữa thì cả người cô cũng thoải mái hẳn lên.
Đột nhiên điện thoại cô rung lên, có tin nhắn mới.
Cô tưởng Hoắc Anh Tuấn gửi, vừa cầm lên nhìn thì hóa ra là Lương Duy Phong.
Muốn bắt đầu lại từ đầu cũng rất tốt, là con gái nên đối xử tốt với bản thân mình. Nếu có gì không vui thì không phải do em không tốt mà là do có một vài người, một vài việc không đáng được trân trọng.
Trong lòng Khương Tuyết Nhu ẩm áp, lời cổ vũ này của Lương Duy Phong khiến cô ấp ủ thêm hy vọng với tương lai.
Có điều cô thấy hơi kì lạ, nghe Lương Duy Phong nói như thể biết cô mới bị người ta đá vậy.
Hơn nữa cô vừa mới đổi tên và trạng thái anh ta đã chú ý rồi, hình như anh ta quan tâm tới cô hơi quá rồi.
Cô nghĩ nghĩ một hồi, trả lời lại một câu: Cảm ơn đã cổ vũ.
Cho dù Lương Duy Phong có thật sự thích cô thì bây giờ cô cũng không muốn yêu đương.
Hai lần bị tổn thương mà lần sau còn tổn thương nặng hơn lần trước, hơn nữa bây giờ cô vẫn còn chưa ly hôn.
Nháy mắt một cái đã đến tiệc mừng thọ tám mươi của bà cụ nhà họ Khương.
Đồng thời cũng chính là lễ đính hôn của hai nhà Khương - Lục.
Khách sạn bảy sao Bạch Kim nằm ở vị trí trung tâm thành phố, đây cũng là khách sạn bảy sao duy nhất của thành phố Thanh Đồng.
Những người có thể đặt tiệc ở đây toàn là những người có địa vị ở thành phố, đáng tiếc nơi này không phải cứ có tiền là đặt được, mà nay hai nhà Khương và Lục lại đặt tiệc tại phòng tiệc Ngọc Linh Lung, là nơi cao nhất ở đây.
Khương Tuyết Nhu cầm thiệp mời, vẻ mặt khá phức tạp. Mời đọc truyện trên truyen88.net
Trước đây không lâu, Khương Thái Vũ nói rằng tương lai nhất định phải tổ chức hôn lễ cho cô và Lục Thanh Minh ở đây.
Đúng thế, bây giờ lại trở thành lễ đính hôn, nhân vật nam chính vẫn là Lục Thanh Minh, có điều nhân vật nữ chính đã được thay đổi.
Cô mặc bộ lễ phục màu trắng lần trước mặc ở sinh nhật ông cụ nhà họ Hạ. Lúc cô đến ngoài cửa có một đám phóng viên đang đứng đó.
Cô mới tới gần, đảm phóng viên đã vây quanh lại.
"Cô Khương, chúng tôi nghe nói cô bị nhà họ Khương ngược đãi mà, sao cô lại đến tham gia lễ đính hôn của Khương Kiều Nhân và Lục Thanh Minh?"
"Có phải là nhà họ Khương không hề ngược đãi cô mà toàn bộ chỉ là do cô tự biên tự diễn không?"
"..."
Khương Tuyết Nhu không phải kẻ ngốc, cô vừa nhìn là biết ngay đám phóng viên này được nhà họ Khương sắp xếp, chắc chắn bọn họ đã nhét tiền cho đám người này, dặn dò họ cẩn thận rồi.
Tất nhiên cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, cô không hoảng hốt.
"Hôm nay là ngày đại thọ tám mươi tuổi của bà nội tôi, tôi đến để chúc mừng bà.
"Vậy sao? Bọn tôi đâu có nghe vậy đâu nhỉ, hôm nay chính là lễ đính hôn của nhà họ Khương và nhà họ Lục, bộ váy trên người cô thật là đẹp quá, hình như là hàng đặt trước của hãng thời trang xa xỉ nào đó, không phải cô nói nhà họ Khương đổi xử tệ bạc với cô sao?"
Khương Tuyết Nhu nhìn người đặt câu hỏi, lạnh lùng cười: "Vậy hôm nay nhà họ Khương cho các người bao nhiêu lợi lộc để các người đến đây xử tôi vậy?"