Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 31-40




Anh nói xong càng tức giận: “Không phải tôi đã nói với cậu là phải bảo đảm công bằng sao?”

Sắc mặt Hạ Văn Trì lập tức trở nên khó coi: “Ban đầu tôi chỉ nói với ông ta là cho công ty trang trí Thần Châu một cơ hội, tốt nhất là cạnh tranh công bằng. Hội trưởng Tiêu có lẽ đã hiểu lầm gì đó ở điểm này, cho rằng tôi vốn là để cho công ty nhỏ của người ta có cơ hội tham gia để tăng danh tiếng, hơn nữa ông ta cũng không biết người tôi muốn chiếu cố là Khương Tuyết Nhu.”

Hoắc Anh Tuấn xoa xoa mi tâm, chẳng trách thiết kế của Khương Tuyết Nhu tốt như vậy mà cũng bị loại, hơn nữa cảm giác dáng vẻ lúc tối của cô trông rất kỳ lạ.

Anh suy nghĩ một chút, liền lấy điện thoại gọi cho Ngôn Minh Hạo: “Cậu đi điều tra một chút cho tôi xem thử hôm nay lúc đấu thầu đã có chuyện gì xảy ra. ”

Hạ Văn Trì nói: “Chuyện này để tôi lên tiếng, tùy tiện hỏi thăm một chút thì sẽ biết. ”

Hoắc Anh Tuấn cười khẩy: “Cậu là đi làm liền, hay là chỉ tính trong đầu.” Hạ Văn Trì buồn bực, nhưng suy đi tính lại thì dẫu sao sự cổ lần này cũng là do mình sơ suất.

Đúng lúc này điện thoại di động rung lên liên tục một loạt âm báo tin nhắn.

Anh ta lấy ra nhìn một cái, lắc đầu cảm khái: “Vòng tròn Thành phố Thanh Đồng đa số đều là một đám ăn chơi vô đạo đức, xấu xa, nhưng người phụ nữ này dáng dấp quả thật không tồi. Đáng tiếc, loại chuyện này một khi bị phát sóng trực tiếp ra bên ngoài thì xem ra đời này cũng đừng hòng nghĩ tới việc có thể ngẩng đầu mà sống một lần nào nữa.”

Hoắc Anh Tuấn nghe lời nói của anh ta liền đoán được ý tứ, anh thản nhiên liếc mắt thì thấy Hạ Văn Trì đang xem một tấm ảnh chụp một người phụ nữ năm sấp trên giường.

Chỉ cần nhìn ở phía sau, người phụ nữ có vòng eo hết sức nhỏ nhắn, trên người đang mặc quần jean áo sơ mi, bộ trang phục ôm theo dáng người của cô khiến vẻ bề ngoài trông cực kỳ quyến rũ.

Nhưng hình như anh nhớ lúc tối Khương Tuyết Nhu hình như mặc bộ quần áo này. Anh liền giật điện thoại di động lại: “Đây là chụp ở đâu?” “Tôi không biết, có thể là ở quán bar nào đó. Sao thế?”

Khương Anh Tuấn ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh ta: “Đây là Khương Tuyết Nhu.”

Hạ Văn Trì há hốc mồm: “Cũng quá ác rồi, thông báo phía trên có nói bảy giờ rưỡi sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp, chỉ còn mười lăm phút nữa.” “Lập tức báo cảnh sát.”

Hoắc Anh Tuấn lập tức mở túi lấy máy tính ra và khởi động, chỉ trong vòng thời gian ngắn anh nhanh chóng tìm ra địa chỉ IP phát sóng trực tiếp.

Thật may, rất gần, là một quán bar cách nơi này không xa.

Trong quán bar.

Khương Tuyết Nhu cảm thấy đầu óc choáng váng, muốn nôn.

Cô cố gắng hết sức mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn xa lạ. Ngay lập tức trong lòng cô xuất hiện một dự cảm xấu.

Muốn ngồi dậy nhưng phát hiện mình không có một chút sức lực nào. “Đừng cố gắng vũng vẫy” Một người đàn ông thân hình to béo bước đến, trên người anh ta chỉ quấn một cái khăn tắm.

Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa nôn ra, nhưng cô cẩn thận nhìn một chút lại thấy người này chút quen mắt: “Cậu là… Lưu Trạch Minh?” “Còn nhận ra tôi à? Thật là làm khó cho cô.”

Lưu Trạch Minh cười khà khà nhìn chằm chăm vào thân thể cô: “Trước kia không phải cô khinh thường tôi sao? Tôi đã sớm muốn nếm trải mùi vị tự tay hủy hoại cô.” Mời bạn đọc truyện tại N hayho.com

Anh ta nói xong liền đưa tay bắt lấy tay cô. “Cút đi.” Khương Tuyết Nhu chán ghét cổ hết sức nhấc chân đạp anh ta, lại dễ dàng bị Lưu Trạch Minh bắt lấy. “Ôi ôi, đừng nóng, chúng ta từ từ nào. Cô xem có nhiều người đang nhìn chúng ta đây này.” Lưu Trạch Minh dùng sức kéo chân cô tới phía trước một cái.

Khương Tuyết Nhu nghe thấy lời nhắc nhở của anh ta, lúc này mới chú ý tới hai máy quay đang đặt ở mép giường.

Cảm giác khủng hoảng và tuyệt vọng trước nay chưa bao giờ có thì ngay lúc này xuất hiện, xông thẳng lên đầu: “Anh khốn nạn, mau thả tôi ra. Dù tôi có thảm hại thì cũng không tới lượt anh, bố mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” “Cô hung hãn nữa đi, cô như vậy để cho bố mẹ cô thấy họ cũng thấy ghê tởm.” Lưu Trạch Minh giữ chặt cánh tay cô, dùng sức xé áo sơ mi của cô ra. “Cứu tôi với.”

Khương Tuyết Nhu bất lực rơi nước mắt. Ông trời tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Cuộc sống của cô đã rất thê thảm, người thân, gia đình đều mất hết, ngay cả một chút thể diện và lòng tự trọng là cái duy nhất còn xót lại liền cứ như vậy bị tước đoạt sao?

Con người của cô đột nhiên mở to: “Dù có chết, tôi cũng sẽ không để cho anh toại nguyện.”

Nói xong cô liền dùng sức cần lưỡi, Lưu Trạch Minh hung hăng tát cô một cái thật mạnh, đánh đến nỗi đầu cô chỉ nghe tiếng “ong ong”, một lúc sau ý thức vẫn chưa khôi phục lại.Đọc nhanh nhất tại N hayho.com -Nhảy H ố

Ngay lúc này, ánh mắt Khương Tuyết Nhu trở nên ảm đạm, giống như người đã mất đi linh hồn, hoàn toàn tuyệt vọng.

Lưu Trạch Minh nhìn cô bày ra nụ cười cần rở: “Sẽ không có ai đến cứu cô đâu. Cô ngoan ngoãn cho tôi. ”

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bị người bên ngoài dùng lực đạp một cước mà mở ra.

“Anh là ai?” Lưu Trạch Minh hoảng hốt vội vàng ngồi dậy.

Hoắc Anh Tuấn cảm thấy buồn nôn khi thấy thân hình to mập của anh ta, lướt mắt nhìn qua tình huống trên giường thấy hai bên má Khương Tuyết Nhu đang sưng lên đỏ bừng, quần áo trên người lỏng lẻo, quần áo chỗ kín bị xe rách.

Một cơn tức giận xông lên não, Hoắc Anh Tuấn hung hăng đấm anh ta một cú thật mạnh. “Tao phải tống mày vào tù.

Sức lực anh vốn lớn lại đánh rất hung ác, rất nhanh liền đánh Lưu Trạch Minh nằm chết dí dưới đất.

Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng bước tới tháo máy quay phim ra đập lên đầu Lưu Trạch Minh, sau đó nhanh chóng cởi áo vest bao bọc cho người phụ nữ trên giường. “Khương Tuyết Nhu, cô thế nào rồi?” Anh không dám chạm vào khuôn mặt sưng đỏ của cô, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng cô hỏi. “Đừng… Đừng chạm vào tôi.”

Đầu óc Khương Tuyết Nhu vẫn còn đang mơ màng, cô phát hiện có người đang chạm vào mình, theo bản năng cô liền run rẩy mỗi chống cự, nước mắt cũng từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.

Từ trước đến giờ, cô vốn dĩ là kiêu ngạo, xinh đẹp, nghịch ngợm. Mặc dù có lúc làm anh phải hận đến nghiến răng, nhưng thấy cô trở nên như vậy, trong lòng Hoắc Anh Tuấn xuất hiện một cảm giác khó chịu vì sự ngu ngốc của cô, nhưng nhìn thấy cô lại đau lòng, thương tiếc. “Đừng sợ, là tôi, không có ai tổn thương cô.” Anh nhẹ nhàng sờ đầu cô một chút. Cập nhật chương mới nhất tại N hayho.com

Khương Tuyết Nhu ngửi thấy một mùi hương nam tính dịu dàng, rất quen thuộc, khiến cho cô cảm thấy rất an tâm.

Đôi đồng tử giãn ra của cô từ từ tìm lại được tiêu điểm, thấy rõ người trước mặt là ai: “Anh Tuấn… Anh Tuấn, có phải là tôi đang nằm mơ không?”

Trong mơ thật sự có người tới cứu cô. “Không phải mơ, cô không bị sao cả.”

Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhang lau đi nước mắt bên khỏe mắt của cô, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng động.

Anh quay đầu, liền thấy Lưu Trạch Minh đang chật vật cố hết sức bò dậy muốn len lén chạy trốn. “Cô ở đây chờ tôi.”

Anh nhẹ nhàng đặt Khương Tuyết Nhu xuống, con mắt u ám: “Vừa rồi mày đã làm gì với cô ấy?” “Anh là ai?” Lưu Trạch Minh hoảng hốt vội vàng ngồi dậy.

Hoắc Anh Tuấn cảm thấy buồn nôn khi thấy thân hình to mập của anh ta, lướt mắt nhìn qua tình huống trên giường thấy hai bên má Khương Tuyết Nhu đang sưng lên đỏ bừng, quần áo trên người lỏng lẻo, quần áo chỗ kín bị xe rách.

Một cơn tức giận xông lên não, Hoắc Anh Tuấn hung hăng đấm anh ta một cú thật mạnh. “Tao phải tống mày vào tù.

Sức lực anh vốn lớn lại đánh rất hung ác, rất nhanh liền đánh Lưu Trạch Minh nằm chết dí dưới đất.

Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng bước tới tháo máy quay phim ra đập lên đầu Lưu Trạch Minh, sau đó nhanh chóng cởi áo vest bao bọc cho người phụ nữ trên giường. “Khương Tuyết Nhu, cô thế nào rồi?” Anh không dám chạm vào khuôn mặt sưng đỏ của cô, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng cô hỏi. “Đừng… Đừng chạm vào tôi.”

Đầu óc Khương Tuyết Nhu vẫn còn đang mơ màng, cô phát hiện có người đang chạm vào mình, theo bản năng cô liền run rẩy mỗi chống cự, nước mắt cũng từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.

Từ trước đến giờ, cô vốn dĩ là kiêu ngạo, xinh đẹp, nghịch ngợm. Mặc dù có lúc làm anh phải hận đến nghiến răng, nhưng thấy cô trở nên như vậy, trong lòng Hoắc Anh Tuấn xuất hiện một cảm giác khó chịu vì sự ngu ngốc của cô, nhưng nhìn thấy cô lại đau lòng, thương tiếc. “Đừng sợ, là tôi, không có ai tổn thương cô.” Anh nhẹ nhàng sờ đầu cô một chút. Cập nhật chương mới nhất tại N hayho.com

Khương Tuyết Nhu ngửi thấy một mùi hương nam tính dịu dàng, rất quen thuộc, khiến cho cô cảm thấy rất an tâm.

Đôi đồng tử giãn ra của cô từ từ tìm lại được tiêu điểm, thấy rõ người trước mặt là ai: “Anh Tuấn… Anh Tuấn, có phải là tôi đang nằm mơ không?”

Trong mơ thật sự có người tới cứu cô. “Không phải mơ, cô không bị sao cả.”

Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhang lau đi nước mắt bên khỏe mắt của cô, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng động.

Anh quay đầu, liền thấy Lưu Trạch Minh đang chật vật cố hết sức bò dậy muốn len lén chạy trốn. “Cô ở đây chờ tôi.”

Anh nhẹ nhàng đặt Khương Tuyết Nhu xuống, con mắt u ám: “Vừa rồi mày đã làm gì với cô ấy?”

Lưu Trạch Minh bị dọa sợ đến nỗi chân mềm nhũn, hai chân tức tốc muốn chạy thì một cái ghế từ phía sau đập tới, đủ cho anh ta hoàn toàn không thể đứng dậy nổi nữa.

Nhìn thấy người đàn ông cao lớn càng lúc càng bước đến gần mình, Lưu Trạch Minh sợ hãi, anh ta không biết sau lưng của Khương Tuyết Nhu tại sao lại có một người đàn ông giống như Tu La. “Tôi không có chạm vào cô ấy, tôi chỉ mới vừa xé rách quần áo của cô ấy thì anh đã đến rồi. Thật sự, tôi thề.” “Mày đánh cô ấy phải không?”

Hoắc Anh Tuấn lôi kéo anh ta từ dưới mặt đất đứng lên, giương tay tát cho anh ta mấy bat tai.

Chỉ một lát sau, Lưu Trạch Minh từ một khuôn mặt to béo trở nên sưng phù lên giống như một quả bóng vậy. “Nhờ phúc của mày, đây là lần đầu tiên tao dùng bạt tại đánh người đấy.”

Hoắc Anh Tuấn buông anh ta ra, ngay lập tức mấy cảnh sát bên ngoài cũng đi vào đem Lưu Trạch Minh mang đi.

Khương Tuyết Nhu yếu ớt ngồi trên giường chứng kiến toàn bộ cảnh này, đến khi Hoắc Anh Tuấn quay đầu lại, cô cố hết sức nhìn anh mà nở một nụ cười, sau đó trước mắt liền tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Hoắc Anh Tuấn ôm cô vội vàng bước ra ngoài.

Hạ Văn Trì chạy tới liền thấy cảnh này, sợ hết hồn: “Cô ấy… Cô ấy không sao chứ?” “Điều tra nhanh một chút chuyên tối nay, tôi không muốn nhìn thấy người kia được thả ra.” Hoắc Anh Tuấn chịu đựng lửa giận dặn dò một chút, rồi nhanh chóng đi đến bệnh viện.

Tại nhà họ Tân, Tân Gia Như thấy cảnh phát sóng trức tiếp đột nhiên bị cắt đứt, trong lòng liền dâng lên một dự cảm xấu.

Hình như vừa rồi ở trong video phát sóng trực tiếp đột nhiên xuất hiện một bóng lưng giống với bóng dáng người đàn ông thần bí mà ngày đó đã xuất hiện ở phòng bao của quán ăn.

Sau ngày đó cô ta đã cho người đi điều tra về người này, kết quả thì chỉ là một luật sư mà thôi.

Mặc dù đã nghe nói người này là nhân vật đứng đầu trong giới luật sư, nhưng dù sao thân phận của anh ta cũng không thể so với nhà họ Tần được.

Lúc này điện thoại cô ta vang lên, có người gọi điện thoại tới cho cô ta: “Cô Tần, Lưu Trạch Minh đã bị cảnh sát bắt đi.” “Nghĩ biện pháp nộp tiền bảo lãnh cho anh ta ra.” “Cái này… Chỉ sợ không được. Cậu Hạ đã nói phải ở trong tù cả đời. Ở Thành phố Thanh Đồng này, nhà họ Hạ là tồn tại không thể trêu chọc vào.”

Trong lòng Tần Gia Như trầm xuống: “Nghĩ biện pháp nói với Lưu Trạch Minh, vì người nhà của anh ta, bảo anh ta nhanh chóng ngậm miệng lại.”

Chương 33: Người như vậy cả đời này đừng nghĩ ra ngoài được

Lúc này điện thoại cô ta vang lên, có người gọi điện thoại tới cho cô ta: “Cô Tần, Lưu Trạch Minh đã bị cảnh sát bắt đi.” “Nghĩ biện pháp nộp tiền bảo lãnh cho anh ta ra.” “Cái này… Chỉ sợ không được. Cậu Hạ đã nói phải ở trong tù cả đời. Ở Thành phố Thanh Đồng này, nhà họ Hạ là tồn tại không thể trêu chọc vào.”

Trong lòng Tần Gia Như trầm xuống: “Nghĩ biện pháp nói với Lưu Trạch Minh, vì người nhà của anh ta, bảo anh ta nhanh chóng ngậm miệng lại.”

Con người Hoắc Anh Tuấn mang theo ý cười.

Lúc trước là ai chủ động thổ lộ châu chọc anh, quấn lấy anh, hiện tại khen ngược một câu đã phủ định tất cả chuyện kết hôn mà cô quên. “Cô còn không biết sai sao? Nếu không phải tôi chạy tới kịp thì cả đời này của cô sẽ bị phá hủy. Cho dù cô không cần thể diện nhưng tôi cần.” “Anh yên tâm, không ai biết tôi đã gả cho anh.”

Cơ thể Khương Tuyết Nhu lạnh thấu xương.

Ban đầu giây phút cuối cùng anh xuất hiện kia làm cho cô như nhìn thấy một tia ánh rạng đông, nghĩ là anh quan tâm đến cô. Nhưng hóa ra anh chỉ là để ý mặt mũi mà thôi.

Hoắc Anh Tuấn bị thái độ này của cô chọc giận: “Nói như vậy là tôi đã làm chuyện dư thừa. Tôi không nên cứu cô phải không?”

Khương Tuyết Nhu mệt chết đi được, không muốn đôi co với anh nữa.

Cô trầm mặc nhắm mắt lại, cầm lấy chăn dùng sức đắp lên người mình, cuộn thành một quả bóng, giống như một con chim cút bất lực.

Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy vết thương thâm tím trên hai má của cô liền cảm thấy khó chịu.

Anh không biết mình bị làm sao.

Lúc trước khi cô hôn mê anh đã nghĩ muốn lăng trì Lưu Trạch Minh, cô tỉnh lại liền không nhịn được muốn mắng cô không biết bảo vệ bản thân.

Hiện tại cô không hé răng, lại làm cho anh cảm thấy buồn bực.

Phòng bệnh chìm vào im lặng, Hạ Văn Trì từ bên ngoài vọt vào: “Lưu Trạch Minh thủ nhận… Ai, hai người làm sao vậy?”

Một người ngồi trên số pha không nói câu nào, một người làm ổ trong chăn, không khí rất kỳ lạ. “Anh ta nói cái gì?” Hoắc Anh Tuấn lạnh giọng hỏi. “Anh ta nói chị dâu là bạn học chung cấp ba, trước kia thích chị dâu, nhưng chị dâu ghét bỏ anh ta xấu lại không có tiền. Không cam lòng, anh ta sinh thù hận trong lòng. Lần này vừa mới nhìn thấy chị dâu ở quán bar uống rượu một mình, lại nghe nói chị dâu bị đuổi khỏi nhà họ Khương, không còn chỗ dựa liền bỏ thuốc mê cô ấy, nghĩ muốn hủy diệt cô ấy.”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày nhìn về phía Khương Tuyết Nhu: “Có đúng như anh ta nói không?”

Khương Tuyết Nhu sắc mặt tái nhợt gật đầu: “Trước kia lúc còn đi học, thanh danh của anh ta không tốt, luôn đùa giỡn bạn cùng lớp, còn thường xuyên trốn vào WC nữ nhìn trộm. Tôi rất phản cảm với người như thế, không liên quan đến việc anh ta xấu hay không có tiền. Tôi không ngờ trong lòng anh ta có suy nghĩ vặn vẹo như vậy.”

Hạ Văn Trì thở dài: “Người xui xẻo chính là như vậy, loại người bệnh thần kinh nào cũng có thể gặp phải. Yên tâm đi, người như vậy cả đời này đừng nghĩ ra ngoài được.”

Khương Tuyết Nhu lông mày giật giật, cuối cùng không phát ra âm thanh.

Hoắc Anh Tuấn nhìn cô một cái nói: “Lúc ấy có rất nhiều người xem phát sóng trực tiếp, mặt cô ấy có phải sẽ bị người ta nhìn thấy không?”

Hạ Văn Trì xấu hổ gật đầu: “Video đăng lên đều đã bị xóa, không truyền bá được trên mạng. Nhưng lúc ấy có không ít người trong giới của thành phố Thành Đồng nhìn thấy, khẳng định sẽ rất nhiều người biết.”

Khương Tuyết Nhu dùng sức nắm chặt chăn, vốn dĩ cô đã không còn quan tâm nhà họ Khương sẽ nhìn thấy, bây giờ khẳng định vĩnh viễn đừng nghĩ có thể trở về.

Cô lộ vẻ sầu thảm cười cười: “Không sao, tôi không cần.”

Dù sao cũng không ai thật sự để ý đến cô không phải sao?

Hoắc Anh Tuấn trầm mặc hai giây, quay đầu nói với Hạ Văn Trì: “Nói với bên phía cảnh sát bảo bọn họ công khai khen ngợi cô trước mặt công chúng vì đã nằm vùng phối hợp với cảnh sát. Nếu không có cô ấy cảnh sát cũng sẽ không bắt được đám người họ Lưu lợi dụng truyền hình trực tiếp truyền bá video trái pháp luật nhanh như vậy.”

Khương Tuyết Nhu ngẩn người, kinh ngạc nhìn anh.

Hiện tại là anh sợ mình liên lụy đến danh tiếng của anh nên mới giúp cô hay là thật sự suy nghĩ cho cô? Cô có chút không hiểu người đàn ông này.

Hạ Văn Trì giơ ngón tay cái lên: “Cao minh. Như vậy tin chắc người khác sẽ không nói ba hoa nữa, còn có thể khen ngợi chị dâu dũng cảm. Bây giờ tôi phải đi làm ngay.”

Sau khi Hạ Văn Trì rời đi, Khương Tuyết Nhu đối mặt với người đàn ông này bỗng nhiên có chút không biết phải làm sao. “Hôm nay… Cảm ơn anh.”

Hoắc Anh Tuấn không thay đổi sắc mặt, cong môi hừ một tiếng: “Cuối cùng cũng nghe được một câu tiếng người.”

Khương Tuyết Nhu: N hayho.com website cập nhật truyện nhanh nhất

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ cô không hề có tinh thần nói chuyện với anh. “Cô có muốn ăn một chút gì không?”

Hoắc Anh Tuấn hỏi.

Anh nhắc Khương Tuyết Nhu mới nhớ ra buổi tối mình chưa ăn cơm, hiện tại truyền dịch vào dạ dày rỗng rất không thoải mái. Nhưng cô cũng không muốn làm phiền Hoắc Anh Tuấn: “Tôi lấy điện thoại gọi đồ ăn là được rồi.” “Được rồi, cô không cần nói nữa, câm miệng đi.” Hoắc Anh Tuấn quả thật bị cô làm cho tức chết.

Anh rõ ràng đứng ở đây, vậy mà cô thà rằng tìm điện thoại cũng không muốn anh giúp đỡ. Thực sự nghĩ anh là người máu lạnh vô tình sao? “Năm nghỉ ngơi đi, tôi đi mua cho cô.” Sau khi anh rời đi, Khương Tuyết Nhu cười khổ một tiếng.

Không phải cô không muốn ỷ nại anh, mà là không dám.

Dù sao anh cũng là cậu nhỏ của Lục Thanh Minh, là người lúc nào cũng có thể ruồng bỏ cô.

Hơn hai mươi phút sau, Hoắc Anh Tuấn cầm hộp đựng cơm tiến vào.

Khương Tuyết Nhu cố hết sức chống người nhưng hơn nửa ngày, vẫn không dậy noi. “Cô đừng cô gắng, bác sĩ nói ít nhất hai ngày cô mới có thể khôi phục lại.” Hoắc Anh Tuấn vừa nói vừa ôm cô ngồi xuống.

Trên người anh mặc quần áo hơi mỏng, ngực dán vào lưng cô, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua làm cho Khương Tuyết Nhu có chút nóng mặt.

Cũng may anh rất nhanh đã kê một cái gối sau lưng cô rồi buông cô ra.

Hộp đựng cơm mở ra, là ba món ăn một bát canh.

Cô đưa tay ra lại phát hiện đũa cũng không cầm nổi. “Ngồi im, đừng nhúc nhích.” Sau khi Hoắc Anh Tuấn ra lệnh, cầm lấy thìa múc cho cô một miếng canh.

Khương Tuyết Nhu rất bất ngờ, dù sao anh vẫn luôn rất lạnh lùng với mình như vậy.

Nhưng dạ dày thật sự khó chịu, cũng không cổ được nhiều như vậy.

Cô cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cô nghĩ cơm ở bệnh viện hẳn là rất khó ăn, nhưng ngoài ý muốn ăn rất ngon.

Sợ anh không kiên nhẫn, tốc độ cô ăn nhanh hơn, sau khi ăn nửa bát cơm nói: “Được rồi, tôi nó rồi.” “Không được, ăn nhiều một chút.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày tiếp tục bón cho cô. tiếp. Khương Tuyết Nhu đành phải cúi đầu ăn

Ngẫu nhiên cô lặng lẽ đưa mắt nhìn anh.

Người đàn ông này tuy có khuôn mặt tinh xảo, đường cong sắc bén, nhưng trên gương mặt anh tuấn không có gì là không kiên nhẫn. Hai tròng mắt đen của anh thật sự nhìn cô ăn com.

Cô ăn mà mặt cũng càng ngày càng nóng.

Mặt cô vốn đã sưng đỏ, Hoắc Anh Tuấn cũng không để ý, nhưng sau khi anh nhìn thấy hai lổ tai đỏ ửng lên của cô, đáy lòng cảm thấy buồn cười.

Bình thường mặt cô da dày như tường thành, không ngờ bây giờ được bón cơm liền đỏ mặt.

Thật thú vị.

Sau khi ăn xong một bát cơm, Khương Tuyết Nhu được anh đỡ nằm xuống: “À, anh có thấy điện thoại của tôi không?” “Không thấy. Hẳn là lúc cô ngất xỉu đã bị người ta vứt đi. Sau này đi mua một cái mới.”

Hoắc Anh Tuấn vừa mới nói xong thì điện thoại vang lên.

Anh cầm điện thoại đi ra ngoài, Ngôn Minh Hạo đang chờ ở bên ngoài. “Anh Hoắc, chuyện xảy ra ở hội trường trung tâm đã điều tra xong. Tôi nghe nói ngày hôm qua khi Khương Kiều Nhân của Khải Phong lên sân khấu giới thiệu tác phẩm, cô Khương đã kích động nói Khương Kiều Nhân ăn cắp tác phẩm của cô ấy.” “Có chuyện này sao?” Ánh mắt Hoặc Anh Tuấn phát ra tia lạnh lẽo. “Lúc trước hội trưởng Tiêu bảo cô Khương lấy chứng cứ ra, cô Khương nói là ở trong máy tính, nhưng sau đó lại nói chứng cớ trong máy tính đã bị tiêu hủy. Cô ấy nói là do Mạnh Thần Hải của công ty trang trí Thần Châu làm, nhưng lại không có chứng cớ. Sau đó mọi người xem cô ấy và công ty trang trí Thần Châu cãi nhau, cuối cùng cô ấy bị kéo ra khỏi Viện kiến trúc.” “Kéo ra?” Hoắc Anh Tuấn lặp lại hai chữ này. “Đúng vậy.” Ngôn Minh Hạo gật đầu.

Theo anh nhiều năm như vậy, cũng biết đây là giọng điệu lúc cậu chủ Hoắc tức giận. “Ngày hôm qua Khải Phong đã lấy ra tác phẩm nào?” “Tôi đã cho người chụp lại.” Ngôn Minh Hạo đưa điện thoại qua, sau khi Hoắc Anh Tuấn nhìn thoáng qua, khuôn mặt tuấn tú toát ra ý lạnh. Đọc truyện mới nhất tại N hayho.com

Tác phẩm của Khương Tuyết Nhu lúc trước anh đã xem qua, tác phẩm của Khương

Kiều Nhân rõ ràng là giống như đúc của cô.

Chẳng trách hôm qua cô trở về không vui như vậy. Là không cam lòng, cũng là oán hận chính mình sao?

Bởi vì cô đã tham dự một một cuộc thi không công bằng. Một lát sau, anh trả lại điện thoại cho

Ngôn Minh Hạo. “Nói vậy mấy năm nay loại chuyện này hội trưởng Tiêu cũng làm không ít. Tìm thời điểm thích hợp công bố cho người bên ngoài biết.”

Ngôn Minh Hạo lập tức hiểu ý: “Tôi hiểu rồi. Nếu hội trưởng Tiêu phải thay đổi, vậy hạng mục hợp tác giữa hội trường trung tâm và Khải Phong.. “Đương nhiên là trở thành phế thải.”

Hoắc Anh Tuấn hờ hững mở miệng: “Khải Phong gần đây đang muốn hợp tác với công ty nào thì chúng ta cản trở. Về phần Khương Kiều Nhân… từ từ xử lý. “Vâng. Đúng rồi, nếu đấu thầu một lần nữa, vậy hạng mục này giao cho cô Khương đúng không? Nhưng cô ấy đã bị đuổi khỏi công ty trang trí Thần Châu rồi.” “Cho dù hạng mục cô ấy có năng lực thiết kế, nhưng không thể nhận hạng mục lớn như vậy. Công ty trang trí Thần Châu…”

Hoắc Anh Tuấn cười lạnh hai tiếng: “Mang Mạnh Thần Hải tới đây.”

Trong phòng bệnh, Khương Tuyết Nhu đang giãy dụa ở trên giường, bộ dạng nhất định phải đứng lên được.

Nhưng khi thấy anh đi vào, lại lập tức không nhúc nhích. “Cô muốn dậy làm gì?”

Nghĩ đến hôm qua cô bị người ta bắt nạt thảm như vậy, trong giọng nói của Hoắc Anh Tuấn hiếm khi có vài phần ôn nhu.

Ánh mắt Khương Tuyết Nhu lóe lên: “Anh… Có thể tìm giúp tôi một người chăm sóc được không? Tôi trả tiền.”

Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên nghiền ngẫm nhíu mày: “Cô muốn đi WC à?”

Bị anh dùng một câu nói toạc ra chân tưởng, mặt Khương Tuyết Nhu mặt lập tức đỏ ứng.

Hoắc Anh Tuấn đi tới, xốc chăn lên, một tay ôm lấy cô.

Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ anh: “Mau để tôi xuống.” “Được, vậy cô tự đi đi.” Hoắc Anh Tuấn thấy cô quật cường như vậy, thật sự đặt cô xuống đất.

Khương Tuyết Nhu căn bản đứng không vững, thân thể lắc lư ngược lại trực tiếp nhào vào lòng anh, giống như yêu thương nhưng nhớ.

Cô biến thành bộ dạng cực kỳ xấu hổ. “Hoắc Anh Tuấn.” “Là cô tự nhào tới.” Hoắc Anh Tuấn hiếm khi thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô, cảm giác rất thú vị.

Người đàn ông này sao lại xấu xa như vậy? Lần đầu tiên Khương Tuyết Nhu bị tức đến nghẹn lời.

Cũng may Hoắc Anh Tuấn rất nhanh lại ôm lấy cô đi vào WC.

Cô khóc không ra nước mắt: “Tôi bảo tìm cho tôi một người chăm sóc là được rồi.” “Cô cho là người chăm sóc nói tìm là có thể lập tức tìm được sao?” Hoắc Anh Tuấn châm chọc cô một câu, rồi đặt cô lên bồn cầu.

Điều khiển Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt chính là cô thậm chí còn không có sức để cởi quần, cuối cùng vẫn nhờ Hoắc Anh Tuấn ra tay giúp đỡ.

Đợi khi trở về giường, cô đã xấu hổ đến mức co cả người vào trong chăn.

Trong lòng Hoắc Anh Tuấn rất buồn cười, dáng vẻ dám quyến rũ anh không biết mắt mũi lúc trước của cô chỉ là giấy dán thôi sao?

Một tiếng sau, Hoắc Anh Tuấn tìm cho cô một người chăm sóc.

Có điều Khương Tuyết Nhu đã ngủ rồi, sáng mai anh còn có vụ kiện, tối nay cần phải chuẩn bị một số tài liệu, vì vậy dặn dò người chăm sóc rồi rời đi.

Nửa đêm, Khương Tuyết Nhu tỉnh lại, trên số pha bên cạnh có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi trông rất hiền từ.

Nghe thấy động tĩnh, người phụ nữ tỉnh lại giải thích: “Tôi là người chăm sóc mà cậu Hoắc tìm để chăm sóc cho cô.” “Ồ.” Khương Tuyết Nhu ngẩn ra một chút. Lúc trước có bảo anh tìm người chăm sóc, vậy mà anh thật sự đi tìm. Trong lòng cô còn có một chút thất vọng không nói lên lời.

Dù sao cũng là nửa kia trên giấy chứng nhận kết hôn, anh mới nên ở lại cùng cô.

Nhưng rất nhanh, cô cũng nghĩ thông, hai người vốn dĩ kết hôn theo hợp đồng, anh cũng không thích mình.

Hôm qua có thể đưa cô đến bệnh viện, lại đút cô ăn đã rất tốt rồi.

Người chăm sóc dù sao cũng đến để chăm sóc bệnh nhân, thấy cô không nói gì, thì cười nói: “Cậu Hoắc rất quan tâm đến cô. Tối qua luôn ở đây đến mười một giờ mới rời đi, cậu ấy còn dặn dò tôi rằng buổi tối nhất định không được ngủ, cô nhất định sẽ dậy đêm. Ngoài ra cậu ấy còn tìm đầu bếp của bệnh viện làm cho cháu ba bữa ăn, hơn nữa món ăn cũng phải đủ dinh dưỡng, sạch sẽ.

Khương Tuyết Nhu chớp chớp mắt, cảm thấy hình như mình đang mơ chưa tỉnh. Hoắc Anh Tuấn trong lời miêu tả của người chăm sóc sao lại không giống người bình thường ở cùng cô một chút nào vậy?

Người chăm sóc nói: “Tôi đã nhìn thấy các loại người nhà ở bệnh viện, cậu Hoắc là người ngoài lạnh trong nóng”

Khương Tuyết Nhu thất thần nhớ đến dáng vẻ tối qua anh xuất hiện cứu mình, đừng nói, còn rất dịu dàng nữa.

Buổi sáng.

Khương Tuyết Nhu làm kiểm tra xong quay lại, trong phòng bệnh đã có thêm hai người, Hoắc Anh Tuấn còn có Mạnh Thần Hải.

Cũng không biết Mạnh Thần Hải đã trải qua cái gì, mũi tím xanh, mặt sưng vù, vừa nhìn thấy Khương Tuyết Nhu đã quỳ xuống đất. “Xin lỗi, cô Khương, là tôi không có mắt. Phía bên Khương Kiều Nhân đưa cho tôi một tỷ, cô ta bảo tôi ăn trộm bản thiết kế của cô.

Tôi sai rồi, xin cô tha thứ cho tôi, cầu xin cô.” Anh ta sợ đến nỗi run rẩy trên đất, nhưng Khương Tuyết Nhu lại tức giận đến toàn thân run rẩy.

Nếu như không phải không có sức lực, cô hận không thể xông lên đấm cho anh ta một trận. “Tại sao tôi phải tha cho anh? Anh có biết anh đã hủy đi cái gì không? Đó là danh tiếng và tôn nghiêm của tôi với tư cách là một nhà thiết kế. Loại cặn bã giống như anh, hoàn toàn không xứng với danh xưng nhà thiết kế. “Đúng, tôi không xứng. Đọc truyện mới nhất tại N hayho.com

Mạnh Thần Hải không ngẩng đầu, hoảng sợ nói: “Cho nên tôi không thể làm thiết kế nữa rồi.”

Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, lúc này cô mới chú ý đến hai tay anh ta rũ xuống, cổ tay quấn đầy băng gạc: “Tay của anh…”

Hoắc Anh Tuấn chậm rãi đứng dậy, mày kiếm lạnh nhạt khẽ nhưởng lên: “Nếu như anh ta không muốn làm thiết kế tốt, muốn làm một tên trộm, vậy cả đời này đừng có thiết kế nữa.

Mạnh Thần Hải nắm rạp trên mặt đất rùng mình.

Khương Tuyết Nhu không biết tối qua anh ta đã trải qua cái gì, nhưng Mạnh Thần Hải là một người rất tự phụ rất kiêu ngạo, đột nhiên biến thành thế này, nhất định là do Hoắc Anh

Tuấn làm.

Cô cũng không hề đồng tình với Mạnh Thần Hải, dù sao khi anh ta làm những chuyện đó cũng chưa từng suy nghĩ đến kết cục của cô. “Nếu đã như vậy, vậy coi như là báo ứng anh đáng phải nhận. Hy vọng sau này anh sẽ làm một người tốt.” “Được được, sau này tôi tuyệt đối không dám nữa, tôi sẽ rời khỏi thành phố Thanh Đồng, không dám xuất hiện trước mặt hai người nữa.” Mạnh Thần Hải run rẩy nói. “Cút đi.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói.

Đợi sau khi Mạnh Thần Hải rời đi, Hoắc Anh Tuấn vứt một chiếc điện thoại mới vào trong tay Khương Tuyết Nhu.

Cô cầm lên nhìn, bên trong còn có một đoạn ghi âm, đó là lời Mạnh Thần Hải vừa mới nói. “Đưa cô điện thoại, đoạn ghi âm bên trong cô tự mình xử lý đi.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn cô: “Sau này đứng có tùy tiện mất bình tĩnh với tôi, cuộc đấu thầu thất bại là do cô không bảo quản tốt thiết kế của mình, coi như là bài học của cô. Ở nơi làm việc, bất kỳ ai cũng phải đề phòng.

Khương Tuyết Nhu vừa hoang mang vừa phức tạp nhìn anh.

Cô vẫn luôn cho rằng cuộc đầu thấu hôm qua là Hoắc Anh Tuấn và hội trưởng Tiêu chào hỏi nhau để Khương Kiều Nhân thắng.

Bây giờ cô có chút hồ đồ, tại sao anh phải giúp cô làm như vậy chứ?

Lẽ nào những lời Khương Kiều Nhân nói là giả sao, lừa cô sao? “Lại thẫn thờ cái gì nữa.” Hoắc Anh Tuấn bất mãn, lúc này lẽ nào cô không nên vô cùng cảm kích mình sao. “Tôi chỉ là… Không có gì, tóm lại rất cảm ơn anh.” Khương Tuyết Nhu thật tâm nói. “Cô quả thật nên cảm ơn tôi, có điều nói miệng cũng quá rẻ rồi.” Hoắc Anh Tuấn chế giễu. “Vậy đợi sau khi tôi khỏe tôi sẽ làm thịt kho tàu cho anh nhé. Có điều không thể ngày nào cũng ăn được, ăn nhiều sẽ bị gan nhiễm mõ.” “Ai thích ăn thịt kho tàu chứ. Bình thường tôi chịu ăn là vì trong bao nhiêu món của cô chỉ có món đó là được nhất.” Hoắc Anh Tuấn cáu kỉnh ngắt lời.

Thật sự đủ rồi, một người đàn ông mà thích ăn thịt kho tàu như vậy, anh không cần thể diện nữa sao? N hayho.com website cập nhật truyện nhanh nhất

Khương Tuyết Nhu cố gắng nhịn cười, mặc dù không hiểu vì sao anh lại không thẳng thần như vậy, nhưng vẫn cho anh thể diện gật đầu: “Đúng, là do tôi, tôi sẽ xem xét lại. Đúng rồi, điện thoại bao nhiêu tiền, còn có người chăm sóc, tiền viện phí bao nhiên? Tôi trả cho anh.”

Nói đến câu cuối cô có chút không tự tin, cô tổng cộng chỉ có mấy triệu, có lẽ không thể trả nổi. “Không cần, coi như là phí bảo mẫu cô chăm sóc cho Bunny. “Nhưng… “Tôi không thiếu chút tiền đó.

Hoắc Anh Tuấn ngắt lời cô: “Tôi đến công ty, ngày mai bảo người chăm sóc xử lý thủ tục xuất viện cho cô, sớm quay lại chăm sóc cho Bunny. “Được, tôi sẽ làm.

Mười giờ sáng.

Lâm Minh Kiều vội vàng chạy đến.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Tuyết Nhu, tức không thể chịu nổi. “Chúng ta có phải là bạn bè không? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu không nói với tớ. Nếu không phải tới tìm phương thức liên lạc với anh Hạ, tớ cũng sẽ không biết cậu nằm viện.” “Điện thoại rơi mất rồi, còn chưa làm sim.” Lâm Minh Kiều nắm lấy tay cô, tràn đầy lo lắng: “Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì? Cậu thật sự nằm vùng cho cảnh sát sao?”

Khương Tuyết Nhu lập tức hiểu ra, có vẻ như đồn cảnh sát đã tuyên bố ra ngoài: “Bây giờ bên ngoài đang nói thế nào?”

Lâm Minh Kiều nhanh chóng di chuyển ánh mắt: “Có người tin có người không tin. “Đó là đương nhiên, rất nhiều người sớm muốn nhìn thấy tớ bị chế nhạo.

Điều tồi tệ nhất đều đã trải qua, Khương Tuyết Nhu ngược lại rất bình tĩnh, chỉ nói sơ qua với cô ấy về cuộc đấu thầu hôm qua.

Lâm Minh Kiều tức giận hét lên: “Tên khốn Lục Thanh Minh, quá cặn bã rồi, có phải là người không? Trước kia đối với cậu tốt như vậy, nói thay đổi là thay đổi, rốt cuộc Khương Kiều Nhân cho anh ta bùa mê thuốc lú gì chứ, vậy mà dám động tay đánh cậu. “Có lẽ là do trước kia anh ta không yêu tớ như vậy, thứ anh ta yêu chỉ là cô chủ được cưng chiều nhà họ Khương, là ai cũng không quan trọng. Khương Tuyết Nhu chế giễu nhún vai. “Cậu đừng tức giận, sáng nay tớ nghe tin tức mới phát hiện hội trưởng Tiêu người phụ trách hội trường trung tâm văn hóa khoa học kỹ thuật đã nhiều lần tham ô nhận hối lộ, tạm thời bị đình chỉ chức vụ tiếp nhận điều tra. Cuộc đấu thầu hôm qua cũng không được tính. Trên mạng rất nhiều tin tức đều đang thảo luận xem kết quả của cuộc đấu thầu tối qua có phải là do Khải Phong đã đút lót cho hội trưởng Tiêu không.”

Khương Tuyết Nhu kinh ngạc: “Không thể nào. “Tớ lừa cậu làm gì chứ, tớ cho cậu xem tin tức.

Lâm Minh Kiều vội vàng lấy điện thoại tìm trang mạng ra cho Khương Tuyết Nhu xem.

Khương Tuyết Nhu vô cùng ngạc nhiên, cô luôn cảm thấy chuyện này xảy ra quá trùng hợp. “Đây chính là người ác giả ác báo

Lâm Minh Kiều vô cùng vui vẻ nói: “Cậu nghĩ xem, hôm qua có nhiều công ty trang trí quy mô lớn tham gia đấu thầu như vậy, người ta đã lãng phí nhân lực vật lực, vất vả chuẩn bị lâu như vậy, chắc chắn là đắc tội với người ta rồi.”

Khương Tuyết Nhu suy nghĩ thấy cũng đúng, đây cũng là tin tốt, Khương Kiều Nhân coi như là xôi hỏng bỏng không, đáng đời.

Công ty trang trí kiến trúc Khải Phong. Khương Thái Vũ tức đến nỗi trực tiếp ném gạt tàn trong phòng làm việc.

Lần đầu tiên Khương Kiều Nhân nhìn thấy Khương Thái Vũ tức giận như vậy, sợ đến nỗi không dám động đậy.

Tối qua một nhóm cấp cao của công ty đã đi ăn mừng thành công của cuộc đấu thầu với cô ta, hôm nay cô ta tràn đầy đắc ý đi làm, không ngờ lại nhận được tin hội trưởng Tiêu bị bắt.

Nếu như chuyện hối lộ bị hội trưởng Tiêu khai ra, vậy phải làm thế nào đây? “Mẹ.” Cô ta hoảng sợ nhìn về phía Lạc Tâm Du.

Lạc Tâm Du an ủi vỗ nhẹ vai cô ta: “Đừng lo, bố con ngồi ở chức vị này lâu như vậy, chút chuyện này có thể giải quyết được. “Cho dù có giải quyết được, danh tiếng của Khải Phong cũng sẽ nhận ảnh hưởng cực lớn” Khương Thái Vũ tức giận nói.

Lạc Tâm Du trừng ông ta: “Vậy cũng không liên quan đến Kiều Nhân. Chuyện này đã làm rất tốt rồi, cho dù đổi thành bất kỳ công ty nào đi cũng sẽ gặp phải cục diện này. Nói trắng ra, có người muốn chỉnh hội trưởng Đọc truyện mới nhất tại N hayho.com

Tiêu. “Tôi cũng không có ý trách con bé.

Khương Thái Vũ vừa nói xong, giám đốc đã vội vàng chạy vào nói: “Chủ tịch Khương, hạng mục xây dựng nhà thi đấu Khánh Hoa đã đàm phán trước đó, vừa rồi ban tổ chức bên đó gọi điện đến nói sẽ không hợp tác với chúng ta nữa. Ngoài ra khách sạn quốc tế Phong Lôi cũng nói sẽ không xem xét đến chúng ta.”

Khương Thái Vũ tức đến nỗi đầu óc choáng váng.

Đây là hạng mục lớn mà Khải Phong tập trung nhất trong hai năm qua, vốn dĩ đã nằm trong bát rồi.

Tổng giám đốc tiếp tục nói: “Hơn nữa, không phải trước đó công ty đã đăng ký tham gia triển lãm World Expo ở Singapore sao? Phía bên đó cũng dứt khoát từ chối chúng ta. Chủ tịch Khương, có phải công ty chúng ta đắc tội với người nào đó không? Đây rõ ràng là có người phía sau tính kể với Khải Phong chúng ta.”

Cơ thể Khương Thái Vũ lung lay sắp đổ, đó chính là bố cục quan trọng để ông ta dẫn dắt Khải Phong hướng đến quốc tế, bây giờ toàn bộ đều bị hủy rồi. “Tôi thận trọng ở thương trường mấy chục năm nay, chưa từng đắc tội với ai. “Có phải là… Tuyết Nhu. Khương Kiều

Nhân nuốt nước bọt nói. “Mọi người đừng hiểu nhầm, con cũng không cố ý nói em ấy làm cái gì, chỉ là lúc trước ở quán ăn tư nhân, em ấy lôi con ra ngoài cũng không sao cả, chỉ là Tần Gia Như là cục cưng của nhà họ Tần, nghe nói sau lưng Thang Nhược Lan cũng có kim chủ. Lúc đó bọn họ khá tức giận, nói sẽ không bỏ qua như vậy. “Nhất định là liên quan đến nó, đồ bỏ đi này.”

Lạc Tâm Du tức giận: “Cho dù không phải là vì chuyện ở quán ăn tư nhân, nhưng bình thường nó ở bên ngoài cũng ngông cuồng như vậy. “Gọi nó về. Sắc mặt Khương Thái Vũ âm trầm. “Chủ tịch Khương, có chuyện này chắc ông còn chưa biết.

Tổng giám đốc do dự nói: “Tối qua trên một kênh phát sóng trực tiếp có một cảnh tượng không thể chịu nổi, nữ chính bên trong chính là cô hai, có điều lúc đó không tiếp tục phát sóng nữa bởi vì cảnh sát xông vào bắt nhóm người đó, sau đó toàn bộ video phát sóng trên mạng đều bị cảnh sát xóa đi, hơn nữa cảnh sát cũng đã lên tiếng thanh minh nói rằng cô hai đang giúp cảnh sát nằm vùng.”

Khương Kiều Nhân hô lên: “Vậy quá nguy hiểm rồi, em ấy không phải là cảnh sát, sao có thể đi nằm vùng chứ?”

Lạc Tâm Du nghiến răng: “Nằm vùng cái gì, tám phần chính là do nó chơi bời bên ngoài chui đầu vào, là cảnh sát đến cứu nó, quá mất mặt.”

Tổng giám đốc: “Đúng, trong giới đều truyền như vậy. Bây giờ trong giới đều nói cuộc sống riêng tư của cô hai quá loạn, danh tiếng coi như bị hủy rồi.” “Nghiệp chủng, làm nhà họ Khương chúng ta mất hết mặt mũi rồi.”

Khương Thái Vũ vô cùng tức giận, cầm bình hoa ở trên bàn lên ném xuống: “Nghĩ cách lôi nó về đây cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy nó ở bên ngoài làm chúng ta mất mặt nữa.”

Trong bệnh viện.

Khương Tuyết Nhu ở hai ngày mới xuất viện.

Hoắc Anh Tuấn đích thân lái xe đến đón cô, cảm nhận được như tiếp đãi phi thường này, Khương Tuyết Nhu có chút thụ sủng nhược kinh.

Chỉ là xe lái được một lúc cũng không quay về Châu Khê, mà đi đến bãi đậu xe của một siêu thị lớn.

Hoắc Anh Tuấn bình thản nói: “Mấy ngày nay cô không ở nhà nấu cơm, Bunny rất kén ăn, khẩu vị không tốt. Cô mua thêm chút nguyên liệu về làm cho nó chút đồ ăn ngon.

Khương Tuyết Nhu nhìn khuôn riặt cao quý tao nhã của anh, nghiêm túc nghỉ ngờ rốt cuộc là Bunny kén ăn, hay là anh kén ăn, “Ngẩn ra đấy làm gì? Mau đi.”

Hai ngày nay ăn đồ ăn khó ăn mà Ngôn Minh Hạo đưa đến, anh đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi. “Ồ.” Khương Tuyết Nhu chỉ đành tháo giây an toàn xuống xe, lần này anh giúp cô, vốn đi cô muốn làm một bữa để cảm ơn anh.

Khi đi vào siêu thị, trong đầu cô hiện lên mười mấy món ăn, còn có thức ăn của Bunny.

Cần mua rất nhiều nguyên liệu, hơn nữa cô còn định mua chút sữa chua, sữa tươi và hoa quả, đồ ăn vặt.

Sau khi đi một vòng, cô nhận ra mình đã mua đầy một xe, nhiều đồ như vậy, cô nhất định rất khó để nhấc lên. Cô suy nghĩ một lúc, rồi gửi tin nhắn cho Mời bạn đọc truyện tại N hayho.com

Hoắc Anh Tuấn: “Anh Tuấn, tôi mua quá nhiều đồ, không mang đi được anh có thể giúp tôi cầm một chút được không?”

Sau khi nhắn xong, cô đợi cả năm phút cũng không có động tĩnh gì.

Cô thở dài, mình không nên có những suy nghĩ vọng tưởng trong đầu.

Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn không có liên quan đến ba từ “hiểu ý người”.

Đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô ngẩng đầu lên, Hoắc Anh Tuấn đứng thẳng tắp trước mặt cô. Vừa rồi anh có khoác áo ngoài, bây giờ cởi ra rồi, chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, khí chất sạch sẽ thanh nhã.

Khương Tuyết Nhu nhìn có chút thất thần, người đàn ông này thật sự ba trăm sáu mươi độ đều không có góc chết, cho dù mặc cái gì cũng có loại phong cách chụp áp phích.

Ánh mắt người phụ nữ đối diện ngẩn ra, từ nhỏ Hoắc Anh Tuấn đã quen rồi, có điều xảy ra ngoài ý muốn chính là anh không cảm thấy phản cảm với ánh mắt của Khương Tuyết Nhu, ngược lại, tâm trạng còn cảm thấy rất tốt: “Tôi chỉ bảo cô mua chút nguyên liệu, sao cô lại mua nhiều như vậy?”

Khương Tuyết Nhu nhất thời nhớ đến tính cách khiêm tốn của nhà anh, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là nghĩ mấy ngày nay anh và Bunny không được ăn ngon, cho nên mới mua nhiều một chút… Đọc truyện mới nhất tại N hayho.com

Hoắc Anh Tuấn đưa tay lên ngắt lời cô, nhíu mày: “Tôi ăn rất ngon, là Bunny, đừng lôi tôi vào, tôi không kén ăn.”

Khương Tuyết Nhu: “…”

Anh chắc chắn chứ?

Làm ơn, anh có thể thu lại dáng vẻ ứa nước miếng khi nhìn nguyên liệu được không? “Đúng, Bunny không được ăn ngon.”

Vì để cho người ta thể diện, Khương Tuyết Nhu gật đầu, giải thích bằng giọng điệu cảm thông: “Tôi mua đều là một số nhu yếu phẩm cần thiết, sữa chua, sữa tươi, hoa quả, đều là mỗi thứ nhất định phải ăn hàng ngày mới có đủ chất dinh dưỡng. Anh đừng thấy bây giờ sức khỏe của anh tốt, nhưng mỗi ngày đều vất vả làm việc như vậy, thậm chí có lúc còn phải ra ngoài uống rượu xã giao, cho nên về nhà phải chú ý đến thân thể, ăn uống hợp lý.

Hoắc Anh Tuấn nghe thấy vậy thì ngẩn ra, trong mắt lóe lên tia phức tạp.

Lúc trước rất ít người thật sự quan tâm đến thói quen ăn uống của anh, người khác chỉ để ý đến việc anh có thể đem lại lợi ích cho nhà họ Hoắc, để ý xem anh có đạt được yêu cầu của nhà họ Hoắc.

Khương Tuyết Nhu tiếp tục nói: “Còn có một số gia vị mà tôi cần dùng trong món ăn. Tôi còn mua mì, buổi tối khi anh tăng ca về thấy đói thì có thể nấu cho anh ăn, giấy vệ sinh trong nhà, rẻ lau cũng sắp hết rồi.”

Khoảng khắc này Hoắc Anh Tuấn sản sinh ra một ảo giác, người phụ nữ này thật sự giống như vợ anh vậy, quản lý việc trong nhà rất quy củ. “Đúng rồi.”

Khương Tuyết Nhu chỉ vào hộp khăn giấy nói: “Cái này để đặt trong xe của anh, để anh đỡ phải dùng loại giấy mà chỗ đổ xăng tặng, loại này mềm mại mà giá cả lại phải chăng.” “Tôi dùng giấy chỗ đổ xăng tặng bao giờ chứ?” “Chính là trong xe anh đấy, anh luôn để đó mà.”

Khương Tuyết Nhu sợ làm mất mặt anh, giả vờ sùng bái nói: “Có điều cũng không sao, tôi chính là thích dáng vẻ rõ ràng có thể làm nhưng vẫn tiết kiệm này của anh. Lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông sống như anh, đúng là hình mẫu trong đàn ông, quá hấp dẫn rồi.”

Đột nhiên nhận được một làn sóng khen ngợi, Hoắc Anh Tuấn cúi đầu, nhìn dáng vẻ cô đang ngước đôi mắt long lanh nhìn mình, giống như lại trở về dáng vẻ lần đầu tiên gặp nhau vậy.

Nhưng so với dáng vẻ thiếu sức sống của cô hai ngày trước, dáng vẻ mặt dày này của cô vẫn khiến anh cảm thấy thoải mái hơn. “Cô không nên làm thiết kế, nên đi làm người nịnh hót mới đúng.

Khương Tuyết Nhu cười khúc khích: “Tôi chỉ muốn làm người nịnh nọt một mình anh thôi.” “Mau đi thanh toán đi.”

Hoắc Anh Tuấn quay người đi về phía trước, Khương Tuyết Nhu không nhìn thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên.

Đi nhanh đến quầy thanh toán, nhân viên bán hàng đang nhiệt tình giới thiệu thương hiệu nào đó cản hai người lại. “Anh chị có muốn mua Durex không? Gần đây đang có hoạt động, mua một tặng một, đặc biệt phải chăng.”

Khương Tuyết Nhu liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay nhân viên bán hàng, gương mặt nhỏ đỏ bừng. “Không… không cần, chúng tôi không cần.”

Hồ ồ, hai người là vợ chồng mới cưới định sinh con đúng không?” Nhân viên bán hàng hiểu ra. “Ừ ừ.” Khương Tuyết Nhu sợ nhân viên bán hàng lại giữ mình lại, nên hàm hồi đáp lại, kéo Hoắc Anh Tuấn đi về phía trước. “Chúng ta chuẩn bị sinh con sao?” Hoắc Anh Tuấn liếc cô đầy ẩn ý. “Tôi lừa cô ấy thôi, lẽ nào anh định dùng sao?” Khương Tuyết Nhu buột miệng nói. “Đừng có mơ, tôi có dùng cũng sẽ không tìm cô dùng. Hoắc Anh Tuấn nói lời tàn nhẫn, nhưng trong lòng không khỏi hiện lên dáng vẻ quyến rũ của Khương Tuyết Nhu.

Anh nghiến răng, chết tiệt, sao anh lại có ý nghĩ ngu ngốc này chứ?

Khương Tuyết Nhu cười ha ha. Hừ, nói cứ như cô vô cùng mong muốn anh dùng với cô vậy.

Trái tim sắt đá không thể sưởi ấm được này, nếu không phải vì vị trí mợ chủ giúp cô trả thù được đồ đê tiện kia, thì cô còn lâu mới phải nịnh nọt như vậy.

Từ siêu thị đi ra, Hoắc Anh Tuấn lái xe về Châu Khê.

Khương Tuyết Nhu làm bốn món một canh, cô vốn dĩ như rằng làm nhiều rồi, nhưng khi đũa vừa mới động, cô cảm thấy Hoắc Anh Tuấn giống như bị bỏ đói hai ngày không cho ăn vậy.

Một lúc sau toàn bộ thức ăn đều bị tiêu diệt hết.

Sau khi ăn no, Hoắc Anh Tuấn và Bunny lười biếng ngồi trên sô pha nghỉ ngơi: “Sau đó cô định làm gì, tiếp tục tìm công việc sao?” “Tính sau đi, buổi chiều tôi muốn đi làm sim điện thoại. “Không cần vội, thật sự không được thì ở nhà nấu cơm cho tôi, tôi sẽ không thiếu tiền cô đâu.” Hoắc Anh Tuấn nói xong thì mặc áo khoác gió vào.

Khương Tuyết Nhu ngẩn ra: “Phải đi làm sao?”. “Ừ, công ty còn rất nhiều việc.”

Sau khi anh rời đi, Khương Tuyết Nhu nhìn thời gian, mới một giờ.

Cô cảm khái thật ra làm ông chủ cũng không dễ dàng gì, đến cả thời gian nghỉ trưa cũng không có.

Sáng nay chắc anh phải bỏ lại trăm việc đến đón mình đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.