Chương 3: Em vẫn còn trẻ , có thể chờ đợi
Cốt truyện đảo ngược quá nhanh khiến Khương Tuyết Nhu nghi ngờ bản thân mình đã uống quá nhiều rồi.
Mãi cho đến khi Lâm Minh Kiều đi tới vỗ vai cô một cái , khuôn mặt tràn đầy vẻ thông cảm nói: “Đừng buồn quá , người đẹp trai giàu có không dễ dàng thu phục như vậy đâu , kiên trì nỗ lực.”
“Không phải , anh ấy vừa mới nói ngày mai gặp nhau ở cửa Cục Dân chính lúc mười giờ.” Khương Tuyết Nhu sững sờ nói.
“…”
Lâm Minh Kiều im lặng một cách kỳ lạ một lúc rồi bật cười ha ha: “Chúc mừng cậu nha , sắp được thăng chức thành mợ của Lục Thanh Minh rồi.”
Khương Tuyết Nhu: “Cậu tin à?”
Lâm Minh Kiều dùng sức xoa xoa khuôn mặt mịn màng của cô: “Sao tớ lại không tin. Làm ơn đi , chỉ cần dáng vẻ tự nhiên trong sáng này của cậu cũng có thể giết sạch những bông hoa lớn nhỏ trong giới giải trí rồi. Nếu tớ là đàn ông thì nhất định sẽ vừa gặp đã yêu cậu ngay. Đi thôi , đi ăn mừng đám cưới của cậu , chúng ta cùng nhau uống rượu.”
Khương Tuyết Nhu thực sự nghi ngờ rốt cuộc Lâm Minh Kiều đã uống bao nhiêu rượu trong khoảng thời gian cô rời đi.
Nhưng tác dụng chậm của rượu vừa rồi cô uống cũng bắt đầu xuất hiện , khiến đầu óc cô có chút mơ màng.
Trước cửa quán bar , một chiếc Bentley Mulsanne chậm rãi chạy tới.
Nhân viên giữ xe mở cửa , Hoắc Anh Tuấn ngồi vào ghế sau , cởi hai cúc áo sơ mi trước ngực , lười biếng dựa vào ghế da: “Không phải tôi đã nói lần này tôi không muốn khoa trương sao?”
Ngôn Minh Hạo kính cẩn nói: “Đây đã là chiếc xe rẻ nhất của nhà họ Hoắc ở thành phố Thanh Đồng.”
Hoắc Anh Tuấn hơi nhíu mày: “Còn có ai biết chuyện tôi đến thành phố Thanh Đồng không?”
“Ngoại trừ bà cụ ra thì không ai biết hết.”
Lông mày của Hoắc Anh Tuấn giãn ra , xem ra người phụ nữ vừa rồi xuất hiện chỉ là tình cờ: “Điều tra một người giúp tôi , tôi muốn biết những thông tin liên quan trước khi trời sáng.”
Một tia nắng xuyên qua rèm cửa vào buổi sáng sớm.
Khương Tuyết Nhu đang ngủ mơ màng thì bị đánh thức bởi âm thanh bên ngoài.
Cô vừa mở mắt ra thì đã thấy Lục Thanh Minh mở cửa phòng nhanh chóng đi vào.
Lâm Minh Kiều đi ở phía sau anh ta , tức giận mắng: “Đây là nhà của tôi , anh làm như thế này là đột nhập nhà riêng.”
“Quả nhiên em đang ở đây.” Ánh mắt Lục Thanh Minh sáng rực nhìn cô chằm chằm , mái tóc đen như mực hơi rối loạn , đôi mắt có vài tia máu.
Lúc này Khương Tuyết Nhu đã hoàn toàn tỉnh táo , trong mắt hiện lên vẻ buồn bã.
“Hai người trò chuyện với nhau đi , có thể ở bên nhau nhiều năm như vậy cũng không phải dễ dàng.” Lâm Minh Kiều suy nghĩ một chút rồi xoay người đi ra ngoài , đóng cửa lại.
Căn phòng yên tĩnh trở lại , Lục Thanh Minh ngồi ở mép giường , vươn tay muốn sờ mái tóc của cô.
Khương Tuyết Nhu quay đầu tránh đi , trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: “Khương Kiều Nhân có biết chuyện anh đến đây không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Thanh Minh đông cứng lại , anh ta nắm tay một lúc lâu: “Tuyết Nhu , e rằng em vẫn chưa biết rõ ràng nhỉ? Nhà họ Khương đã quyết định sau này sẽ giao lại 80% vốn cổ phần của công ty cho Khương Kiều Nhân rồi.”
Trái tim Khương Tuyết Nhu chấn động , đôi môi trắng bệch: “Không thể nào.”
“Đây là sự thật , chính miệng bố em đã nói như vậy.”
Trong phút chốc , dường như Khương Tuyết Nhu đã hiểu ra mọi chuyện.
Cô ngẩng đầu nhìn thanh mai trúc mã mình yêu lúc trước , nước mắt bắt đầu tuôn ra: “Đó chính là lý do anh từ bỏ tôi và chọn Khương Kiều Nhân đúng không?”
Lục Thanh Minh nắm chặt tay cô: “Đây chỉ là tạm thời mà thôi , bọn anh chỉ là đính hôn thôi. Anh sẽ trì hoãn thời gian kết hôn. Em cũng biết mà , bố anh có con riêng ở bên ngoài , nếu anh không làm như vậy thì anh sẽ không có tư cách tranh đoạt. Tuyết Nhu , anh muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
“Nói dối.”
Khương Tuyết Nhu hất tay anh ta ra rồi điên cuồng mắng: “Anh mới hai mươi lăm tuổi , vẫn còn rất trẻ , cho dù gia đình anh không cho anh thừa kế , chẳng lẽ anh không thể tự mình lập nghiệp sao?”
“Em quá ngây thơ rồi.”
Lục Thanh Minh chậm rãi đứng lên , ánh mắt nhẫn nại và bất đắc dĩ: “Có một số thứ đã được định sẵn không có sự lựa chọn kể từ khi chúng ta được sinh ra rồi.”
Khương Tuyết Nhu cười lạnh không nói gì , chuyện này đơn giản chính là không thể nào nói thông suốt được.
Trầm mặc một lát , Lục Thanh Minh khẽ thở dài rồi nói: “Cho anh thời gian ba năm. Tuyết Nhu , em vẫn còn trẻ mà , có thể chờ đợi.”
Khương Tuyết Nhu suýt chút nữa thì tức chết.
Muốn cô dành những năm tháng tươi đẹp nhất để chờ đợi anh ta sao?
Chuyện như vậy mà anh ta cũng dám nói ra tự tin thế sao?
“Anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao? Hiện tại anh có thể vì lựa chọn sự nghiệp của bản thân mà quyết định đính hôn với Khương Kiều Nhân , ai biết được liệu ba năm sau anh có kết hôn với cô ta hay không. Được rồi , mời anh biến mất khỏi tầm mắt tôi , tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Thời gian sẽ chứng minh tình cảm của anh dành cho em , em có thể tức giận nhưng đừng ra ngoài uống rượu giải sầu nữa , không tốt cho sức khỏe đâu.”
Lục Thanh Minh cảm thấy trò chuyện không được , chỉ có thể cẩn thận dặn dò vài câu rồi xoay người rời đi.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài , Khương Tuyết Nhu ném cái gối vào vách tường , hai mắt đỏ ửng , ngồi yên lặng vài giây sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào rồi lao ra ngoài.
“Anh ta đã đi rồi , cậu muốn đi đâu đấy?”
Lâm Minh Kiều vội vàng ngăn cô lại.
Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu , nghiến răng nghiến lợi: “Tớ còn có cái hẹn mười giờ đi nhận giấy kết hôn.”
Lâm Minh Kiều: “Cậu thật sự tin à?”
“Không phải tối hôm qua cậu nói như vậy sao?”
Lâm Minh Kiều ngượng ngùng: “Uống nhiều quá mà.”
“Lỡ như người ta nghiêm túc thì sao.” Khương Tuyết Nhu đẩy cô ấy ra rồi lao ra ngoài.’