Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 239: Chap-301




Chương 301: Anh Có Giúp Tôi Không

Tám giờ sáng. Khương Tuyết Nhu vừa đi vừa ngáp tiến vào biệt thự. | Diệp Minh Ngọc đang ăn sáng, lập tức đứng dậy nói: “Bố, bố nhìn xem kìa, con đã nói tối hôm qua chị ấy đi ra ngoài, lần trước cũng đi suốt đêm không về. Làm gì có một cô gái đứng đắn con nhà tử tế nào lại đi cả đêm không về nhà chứ, con cảm thấy chị ấy không chừng ở bên ngoài kia lêu lổng”

Ánh mắt Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt liếc cô ta một cái, trong lòng cười lạnh. Nếu không phải chính. bản thân cô ta không tự quản lý được bạn trai của mình, có cần cô mất cả buổi tối để chăm sóc vị đại gia kia sao.

“Chị nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi nói sai à?” Diệp Minh Ngọc tự tin phản bác.

“Đúng vậy, cô nói sai rồi, bởi vì tôi không phải thiên kim tiểu thư. Không phải cô mở miệng ra là nói tôi là đồ quê mùa, là đứa con ngoài giá thú sao?” Khương Tuyết Nhu cong môi nói, phớt lờ cô ta rồi ngồi vào | bàn ăn, thản nhiên ăn bữa sáng.

“Bố, bố nghe chị ta nói gì.”

"Con đừng làm loạn nữa, bố tin tưởng Tuyết Nhu, hơn nữa con bé cũng có vị hôn phu rồi” Diệp Gia Thanh lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Không cần nhắc lại trước kia con cũng thường xuyên đi chơi qua đêm đấy chứ? Bây giờ còn không biết xấu hổ mà nói chị à?”

Diệp Minh Ngọc đỏ mặt vì ngượng, dậm chân: “Bố, bố quá bất công.”

Vệ Phương Nghi ngồi bên cạnh, điện thoại đột nhiên vang lên. Bà ta vừa nghe điện thoại, lập tức nổi giận đứng dậy: “Cái gì, đất lại giao cho Hồng Nhân ư? Rốt cuộc sao lại thế được? Chẳng lẽ chúng ta chưa chào hỏi cậu chủ Hoắc hay sao?”

Khương Tuyết Nhu sửng sốt, nuốt miếng sandwich đang nghẹn trong cổ họng. Vệ Phương Nghi đã cúp máy, đùng đùng tức giận đầu chỉ vào cô: “Khương Tuyết Nhu, cô rốt cuộc đã làm gì, tại sao miếng đất ven biển lại bị Hồng Nhân của các cô cướp mất”

"Không thể nào” Diệp Minh Ngọc cũng hoảng sợ: “Chẳng lẽ còn có người dám khiêu chiến với cậu chủ Hoắc nữa à?”

“Cậu con đã tự gọi điện cho mẹ, nói rằng phía bên kia đã đổi ý rồi” Vệ Phương Nghi lại nhìn chằm chằm vào Khương Tuyết Nhu rồi nói: “Tuyết Nhu, cô chỉ là một người mới đến, nếu loại trừ quan hệ với bố cô thì cô chẳng hề có quan hệ thân thiết với ai. Cả đêm qua cô đều không về nhà, có phải đã làm việc gì bất chính đáng xấu hổ hay không. Chuyện đất đai chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cô không thể làm mất thể diện nhà họ Diệp của chúng ta được”

Nghe vậy, Diệp Gia Thanh cũng nhíu mày nhìn về phía Khương Tuyết Nhu. Ông thực sự không muốn tin, nhưng sự việc hiện tại lại rành rành như thế, khiến ông cảm thấy quá kỳ quặc.

Trên lầu, Khương Tuyết Nhu đứng trên ban công nhìn chiếc xe của Diệp Minh Ngọc đi xa dần, do dự chốc lát rồi nhắn tin zalo cho Hoắc Anh Tuấn đã phát điều WeChat: “Chuyện mảnh đất... anh có giúp tôi không?”

Sau khi hỏi xong, trong lòng cô bỗng có chút căng thẳng. Kỳ thực, ngay từ đầu cô đã không nghĩ tới việc hỏi anh giúp đỡ, càng không nghĩ tới việc anh sẽ không giúp Diệp Minh Ngọc.

Nhưng hiện tại, có thể một lần nữa lấy được mảnh đất này, cô vẫn rất vui vẻ và kích động. Năm phút sau, Hoắc Anh Tuấn trả lời: “Phải” Khương Tuyết Nhu: “Cảm ơn anh.” . Truyện Dị Năng

Hoắc Anh Tuấn: “Nếu thật sự muốn cảm ơn anh, lần sau dùng năm ngón tay của em chăm sóc anh thật tốt đi”

Khuôn mặt trắng mịn của Khương Tuyết Nhu đỏ bừng, hai má bỏng rát dường như có thể phát nhiệt. Vì sao anh không biết xấu hổ chút nào.

Cô hít một hơi thật sâu, ảo não trả lời: “Vốn dĩ mảnh đất kia em có thể lấy được rồi, đều là do anh ngáng đường. Em không mắng anh đã là quá nể mặt anh rồi, đừng giở trò nữa đồ lưu manh.

Nói xong, cô liền ném điện thoại qua một bên, không để ý tới anh nữa.

- ----------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.