Chương 279: Gây họa
Khương Tuyết Nhu khó tin nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái, lại thấy trong đáy mắt anh cười chúm chím, một bộ mặt biểu tình muốn xem náo nhiệt.
Cô cắn răng, người đàn ông này quả thật quá nham hiểm: "Xin lỗi, tôi so với cô thì cũng lớn hơn cô mấy tháng, rất rõ ràng, mẹ tôi ở chung một chỗ với ba tôi sớm hơn, cho nên mong cô mở miệng sạch sẽ một chút, ngoài ra tôi cũng không có quyến rũ anh ta"
"A, ý cô là đại thiếu gia hãm hại cô?" Diệp Minh Ngọc tức giận mắng: " Đại thiếu gia là thân phận gì, đó là đại nhân vật ở trên chín tầng mây, mà cô chẳng qua là bùn nát nằm dưới đất, người có xuất thân thấp hèn giống như loại như cô này nhưng lòng so với trời cao, tiện nhân như cô tôi gặp nhiều rồi".
Khương Tuyết Nhu trợn mắt, lông mi từng chút một nhẹ nhàng run run.
Hoắc Anh Tuấn không tự chủ được vặn chặt lông mày, vốn là muốn cô tâm tư nhưng bỗng nhiên lại tự mình mang theo một tia phiền não.
Anh trước kia đối với Diệp Minh Ngọc không thể có cảm giác gì, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy cô ta vô cùng chán ghét không có được dạy dỗ đàng hoàng, hoàn toàn không giống khuê tú đại gia.
"Các người ở đây ồn ào cái gì vậy."
Nghe được động tĩnh Diệp Gia Thanh cùng Vệ Phương Nghi đi vào.
"Bố mẹ, hai người tới thật đúng lúc, Khương Tuyết Nhu lại muốn quyến rũ Hoắc Anh Tuấn" Diệp Minh Ngọc vội vàng tố cáo: "Chị ta còn châm chọc mẹ là người thứ ba"
Vệ Phương Nghi sắc mặt trong nháy mắt đại biến, bởi vì bà ta đã từng làm cái gì mới có thể khiến cho Diệp Gia Thanh cùng mình kết hôn, điều này nàng trong lòng bà ta là đại kỵ: " Khương Tuyết Nhu, cô thật quá đáng, từ lúc cô trở lại đến bây giờ tôi đối đãi với cô có gì không tốt, đồ cô mặc trên người là tôi cố ý chọn quần áo xa xỉ mua cho cô, đơn giản là ăn cháo đá bát."
Diệp Gia Thanh cau mày, "Có phải là hiểu lầm hay gì đó không... "
"Có thể hiểu lầm cái gì, đại thiếu gia chính miệng nói." Diệp Minh Ngọc giậm chân: "Chị ta đã có vị hôn phu, còn không biết thân biết phận, thật là không biết xấu hổ"
"Vị hôn phu?" Hoắc Anh Tuấn cười híp mắt hỏi, chỉ có những người quen thuộc của anh mới biết ánh mắt này có nhiều giá rét.
"Đúng vậy, cô ta ở Thành Đông đã có vị hôn phu." Vệ Phương Nghi liền vội vàng nói: "Nhưng mà chẳng qua chỉ là một ông chủ của một công ty tầm thường, không thể so với Hoắc thiểu gia"
"Phải không." Hoắc Anh Tuấn cười nhẹ, anh mới rời đi Thành Đông bao lâu, mới nửa tháng, cô cũng đã có vị hôn phu mới.
Không cần suy đoán, hơn phân nửa là Lương Duy Phong.
Nghĩ đến anh mới vừa rồi lại từng có tia mềm lòng như vậy, anh đột nhiên cảm thấy mình vô cùng ngu xuẩn.
Người phụ nữ này càng vô sỉ xa hơn so với tưởng tượng của anh.
"Đều nói nhà họ Diệp nề nếp nghiêm khắc, tối nay thật là để cho tôi mở rộng tầm mắt."
Anh thấp giọng cười lạnh sau khi nói xong nhấc chân đi tới cửa, lúc đi ngang qua bên người Diệp Gia Thanh, dừng lại: "Chú Diệp, tôi đi trước, hôm nay... Quả thực không có tâm tình ở lại"
Dứt lời, sải bước rời đi.
"Đại thiếu gia, chờ tôi một chút."
Diệp Minh Ngọc đuổi theo.
Trong phòng bếp, một tia đèn ấm áp chiếu vào trên mặt Khương Tuyết Nhu, thẩm ra một tia tái nhợt.
Cô mới vừa đến nhà họ Diệp, vốn cũng không làm loạn, lại bị mấy câu nói hời hợt của Hoắc Anh Tuấn đánh vào vực sâu.
"Cô nhìn xem cô đã làm chuyện tốt gì đi." Vệ Phương Nghi thân thể phát run: "Diệp Gia Thanh, là ông nói phải dẫn nó trở về, nó bây giờ lại muốn cướp người yêu của em gái mình, tốt lắm, bây giờ chọc giận Hoắc thiếu gia, tôi khuyên ông nhanh chóng đưa cô ta đi đi, chớ chọc phải đại thiếu gia bất mãn với nhà họ Diệp chúng ta."
- ----------------------