Chương 270: Xuất phát tới Kinh Đô
"Anh đừng nói như vậy, tôi cho tới bây giờ không có nghĩ phải qua nhà họ Diệp đó" Khương Tuyết Nhu giọng tràn đầy mệt mỏi: "Nhưng mà lần này tôi nhất định phải đi một chuyển tới Kinh Đô, tôi."
"Đi đi." Lương Duy Phong nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô: "Không cần lo lắng cho tôi, bảo mẫu sẽ chăm sóc tốt cho tôi"
"Cám ơn anh." Khương Tuyết Nhu thật ra thì rất cảm động, Lương Duy Phong với Hoắc Anh Tuấn không giống nhau, anh dịu dàng như nước, luôn là bao dung cho cô.
Mà Hoắc Anh Tuấn, bá đạo kiêu ngạo, cô luôn là muốn nhường nhịn anh, hoặc là muốn làm chút chuyện dù sao phải trăm phương ngàn kế dỗ tốt anh mới đồng ý cho.
Thời điểm lúc trước ở chung cho là cùng Hoắc Anh Tuấn sống chung rất mệt mỏi, cũng không quá thích việc anh tìm người nhìn chằm chằm mình.
Nhưng bây giờ lại khó hiểu, có chút không thích ứng nổi.
"Em đang suy nghĩ gì?"
Cô giá đứng trước mặt mình đột nhiên thất thần, đáy mắt Lương Duy Phong thật nhanh thoáng qua mờ mịt, cầm tay cô cũng dùng thêm chút lực.
Khương Tuyết Nhu thông suốt vừa tỉnh, cô tại sao lại nhớ tới Hoắc Anh Tuấn: "Tôi đang suy nghĩ đại gia tộc như nhà họ Diệp vậy chỉ sợ là đầm rồng hang hổ.."
Lương Duy Phong mỉm cười: "Không cần sự, qua mấy ngày nữa tôi sẽ đi đến Kinh Đô chăm sóc em, ngược lại là sau lưng em không phải là chỉ một người, thật ra thì năm ngoái tôi mới từ nước ngoài trở lại, cũng đã bố trí đi công ty phát triển ở Kinh Đô, sớm hai năm Kinh Đô bên kia khai thác khu kinh tế mới, tôi sớm chính ở bên kia mua đất xây dựng thêm một chi nhánh."
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, từ trong thâm tâm bội phục: "Không nghĩ tới anh thật nhìn xa trông rộng"
"Nhìn xa trông rộng nhất là vừa nhìn thấy em đã thích." Lương Duy Phong cười khẽ bóp chóp mũi của cô một cái.
Khương Tuyết Nhu thân thể cứng đờ, trước kia Hoắc Anh Tuấn là như vậy bóp qua chóp mũi cô, nhưng Lương Duy Phong đụng chạm đến thì khiến cho cô cả người mất tự nhiên, còn có tí chống cự.
"Thời gian không còn sớm, tôi về phòng trước." Cô nhàn nhạt cười một tiếng, "Anh uống thuốc nghỉ ngơi sớm một chút."
Lúc xoay người, nhưng phát hiện anh nắm mình tay vẫn là chưa có buông.
Cô quay đầu lại, trốn tránh cặp mắt thâm tình ôn nhu của Lương Duy Phong: " Tuyết Nhu, buổi tối không thể ở lại sao, em yên tâm, tôi bây giờ vết thương còn chưa khỏe, sẽ không đụng em".
"... Thật xin lỗi, Duy Phong, tôi mới vừa kết thúc một cuộc tình khác, anh cho tôi thêm chút thời gian, tôi còn có chút không có quen" Khương Tuyết Nhu theo bản năng cự tuyệt.
Đính hôn dễ dàng, nhưng nghĩ tới cùng Lương Duy Phong nằm ở trên một cái giường, cô thật không làm được. Lương Duy Phong ánh mắt buồn bã, cười khổ, "Được."
Ba ngày sau.
Khương Tuyết Nhu cùng Diệp Gia Thanh đi đến sân bay Thành Đông. Lương Duy Phong tự mình đưa bọn họ đi: "Tuyết Nhu, chờ tôi, vết thương lành tôi sẽ tới đây tìm em"
"Được, chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại"
Khương Tuyết Nhu vẫy tay chào, cùng theo Diệp Gia Thanh lên phi cơ.
Diệp Gia Thanh lúc nãy đi trên đường có lưu ý Lương Duy Phong một chút, có mấy phần quen mắt, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, lại không có ấn tượng gì.
Ông cảm thấy đáng tiếc, con gái mình tuổi còn quá trẻ đã có vị hôn phu Lương Duy Phong tuổi trẻ tài cao cũng không tệ lắm, nhưng so với nhà họ Diệp gia, thì môn hộ này hơi thấp một chút: "Cậu ta thật vì cứu con mới mất đi một trái thận?"
"Ừ, không có anh ấy, tôi có thể đã chết, ông không tin thì đi thăm dò thì biết." Khương Tuyết Nhu thấp giọng nói: "Đến Kinh Đô ông cũng đừng sắp xếp tôi đi coi mắt, tôi không có hứng thú."
Diệp Gia Thanh mới nghe nói cười ha ha một tiếng, sau khi cười xong lại thở dài.
"Hôn nhân của con bố sẽ không nhúng tay, bố năm đó chính là bị bố mẹ bức bách cưới không nghĩ sẽ cưới, cả đời mấy thập niên buồn bực không vui, chỉ cần con vui vẻ là được rồi, Lương Duy Phong tuy có thiếu một chút, cũng không có sao, quay đầu bố có thể nâng đở cậu ta một cái, cậu ta có bản lĩnh, có bố hỗ trợ, tương lai cũng sẽ không thấp kém so với con em quý tộc ở Kinh Đô."
- ----------------------