Vì vậy khi Hoắc Anh Tuấn chạy bộ xong trở về, nhìn thấy cô làm một bàn ăn sáng phong phủ ngon lành thì ngẩn ra.
"Cô...."
“Anh Tuấn, hôm qua để anh ăn bánh pudding mèo, em cảm thấy rất có lỗi, bữa sáng này coi như tôi làm để xin lỗi anh.” Khương Tuyết Nhu ân cần bưng một bát cháo đưa cho anh.
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn kỳ quái: “Không cần, tối qua cô đã bị phạt rồi.”
Khương Tuyết Nhu hằng giọng, sởi lởi nói: “Tôi chính là cũng ăn thức ăn mèo nên mới cảm nhận được cơ thể và trái tim chán ghét như thế nào.” Hoắc Anh Tuấn rũ mắt, không nói gì nữa.
Nhưng khi ăn xong bữa sáng chuẩn bị lên xe, Hoắc Anh Tuấn chủ động hỏi một câu: “Có đi làm không? Cần tôi đưa cô đến trạm tàu điện ngầm không?”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, lắc đầu, buồn bã nói: “Tôi bị đuổi việc rồi.”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, tin tức mà anh nhận được không phải nói cô làm ở công ty của gia đình sao, xem dáng vẻ thì mâu thuẫn của cô và nhà họ Khương cũng rất nghiêm trọng: “Cũng tốt, vậy cô ở nhà chăm sóc Bunny đi.”
Hứ, cô còn lâu mới ở nhà chuyên tâm chăm mèo.
“Tôi vẫn dự định đi tìm việc, anh yên tâm, sẽ không làm chậm trễ việc tôi cho Bunny ăn đâu.”
“Tùy.” Hoắc Anh Tuấn ném lại một từ rồi rời đi.
Sau đó hai ngày Khương Tuyết Nhu bận rộn tìm công việc khắp nơi.
Công việc trang trí nội thất hay thiết kế rất dễ tìm, nhưng bởi vì cô không thể để lộ thân phận cô chủ nhà họ Khương nên phải giấu giếm kinh nghiệm trong quá khứ.
Cộng thêm việc cô còn trẻ, công ty lớn một chút đều chỉ cho cô làm trợ lý nhỏ.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào nữa, cô lựa chọn đi làm ở công ty trang trí Thần Châu quy mô rất nhỏ.
Công ty chỉ có hơn một trăm mét vuông, có hai nhà thiết kế, bình thường không chỉ làm bản vẽ, còn phải mặt dày đi ra ngoài phát tờ rơi.
Lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, mới bắt đầu da mặt còn mỏng, sau này mới dần dần quen.
Có một số người sẽ nhận tờ rơi của cô, nhưng có một số người không quan tâm trực tiếp rời đi luôn.
Đứng hơn một tiếng, cô đã bị nắng hun cho đầu đầy mồ hôi, da đỏ bừng.
Mấy ngày nay mặc dù là mùa thu, nhưng thời tiết lại bắt đầu trở lên nóng bức lạ thường.
Lại một hàng người nữa không lấy tờ rơi của cô, một chiếc xe Lamborghini màu đen dừng trước mặt cô.
Cô giật mình, đây là xe của Lục Thanh Minh.
“Tuyết Nhu, sao em lại ở đây phát tờ rơi?” Khương Kiều Nhân từ ghế phó lái đi ra.
Trái tim Khương Tuyết Nhu co rút, ghế phó lái của chiếc xe này đã từng được Lục Thanh Minh nói là chỗ độc quyền của cô, bây giờ nghĩ lại rất chế nhạo.
Cô lạnh lùng nói: “Tôi không ở đây phát tờ rơi thì đi đâu chứ? Đến Khải Phong sao?”
Khương Kiều Nhân khó xử mím môi: “Chị không có ý đó.”
“Chị em tốt bụng quan tâm đến em, em nói chuyện kiểu gì vậy?”
Lục Thanh Minh đột nhiên xuống xe, dùng sức đóng cửa xe lại: “Em nhìn dáng vẻ bây giờ của em đi, đường đường là cô chủ nhà họ Khương, em không thấy mất mặt sao?”
Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta có tia ghét bỏ, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng như trái tim có vài vết nứt vậy.
“Sao tôi lại thấy mất mặt chứ? Tôi đường đường chính chính đi phát tờ rơi, không cướp không trộm.”
Khương Kiều Nhân vội vàng nói: “Thanh Minh không có ý đó, anh ấy cảm thấy em không nên làm loại chuyện này. Tuyết Nhu, em vẫn nên trở về Khải Phong đi. Em xem, hôm nay chúng ta đã thảo luận với chủ đầu tư về việc trang trí khu biệt thự Kim Phong, có hơn nghìn phòng, lợi nhuận thu được khoảng chục tỷ. Em giúp chị, hai chị em chúng ta đồng lòng để Khải Phong lớn mạnh hơn có được không?”
Khương Tuyết Nhu vốn dĩ bị nắng hun đã khó chịu, bây giờ lại càng không kiên nhẫn: “Ngày nào cô cũng diễn như vậy không thấy mệt sao? Có thể cách xa tôi một chút được không? Tôi không có tâm trạng diễn kịch với cô.
“Đủ rồi.”
Lục Thanh Minh không nhịn được nữa quát cô: “Kiều Nhân tốt bụng giúp em, nhưng em lại dùng sự ác ý lớn nhất suy đoán người khác, bây giờ em đơn giản chỉ là vô lý
“Tôi vô lý?”
Khương Tuyết Nhu không thể tin nổi: “Mắt anh bị mù sao? Cô ta là người phụ nữ thế nào anh không biết sao? Nếu như không phải cô ta, chúng ta sẽ tách ra sao?”
“Cô ấy chỉ vì quá yêu anh, còn em thì sao? Em luôn miệng chỉ trích anh, chỉ trích cô ấy, tình yêu của em dành cho anh còn không bằng một nửa người ta."
“Được, tôi không yêu anh bằng cô ta. Anh cút đi, các người cút đi.” Khương Tuyết Nhu vô cùng tức giận cầm tờ rơi ném vào ai người bọn họ.
“Đồ điên.”
Một tay Lục Thanh Minh kéo
Khương Kiều Nhân ra phía sau để bảo vệ, tay kia nắm lấy tay Khương Tuyết Nhu đẩy mạnh.
Khương Tuyết Nhu trực tiếp ngã xuống đất, tờ rơi rơi đầy trên đất
Cô ngẩng đầu, nhưng thấy Lục Thanh Minh đã kéo Khương Kiều Nhân lên xe.
Khương Kiều Nhân quay đầu lại nhìn cô lộ ra nụ cười đắc ý.
Con xe Lamborghini phóng đi, cả người cô đau đớn như bị lột da rút xương.
Cô không ngờ Lục Thanh Minh lại bảo vệ Khương Kiều Nhân như vậy, lại vì Khương Kiều Nhân mà làm tổn thương cô.
Cô có thể cảm nhận được người đàn ông đó đang dần dần rời xa mình.
Lúc trước, cô không cảm thấy mình thua, nhưng khoảng khắc này cô hoàn toàn thua rồi. Hoắc Anh Tuấn lái xe từ tòa án ra, khi đợi đèn đỏ thì thấy tờ rơi rải rác bên đường, một cô gái mặc áo sơ mi trắng đang cúi người nhặt từng tờ một.
Anh nhíu mày, nhớ sáng nay khi Khương Tuyết Nhu ở nhà, hình như mặc bộ đồ này.
Đèn xanh, anh bẻ lái rẽ vào lề đường đậu xe, sải bước, cúi người nhặt tờ rơi dưới đất đưa cho cô.
“Anh đi đi.”
Khương Tuyết Nhu cho rằng là Lục Thanh Minh quay lại, nghẹn ngào nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Đôi mắt đẫm lệ, cô ngẩng đầu nhìn rõ gương mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt, ngẩn ra.
Khương Tuyết Nhu xấu hổ đỏ mặt: “Lúc trước tôi từng thiết kế cho nhà hát lớn Thanh Đồng, sân bay, thậm chí còn tham gia quản lý dự án, nhưng tuổi còn trẻ, không ai tin tưởng. Tôi cũng không thể nói tôi là cô chủ nhà họ Khương, làm lộ thân phận sẽ bị người khác nói tôi có mưu đồ bất chính, cho nên bây giờ nếu đến công ty lớn thì tôi chỉ được làm trợ lý nhỏ, đến công ty nhỏ mới được làm nhà thiết kế.”
Cô vừa nói vừa nhặt tờ rơi: “Tôi không muốn làm trợ lý cho người ta, đó chính là một mớ hỗn độn, cho dù có ý tưởng thiết kế hay cũng sẽ bị người khác lấy mất sử dụng. Tôi nghĩ đến làm ở công ty nhỏ trước, tự mình lôi kéo ít đơn hàng, làm một năm có thể tiết kiệm được chút tiền, có thể mở công ty của riêng mình. Bây giờ chịu khổ, chỉ là tạm thời thôi.”
“Cô không nghĩ sẽ trở về Khải Phong sao?”
Khương Tuyết Nhu buồn bực lắc đầu: “Con người không thể lúc nào cũng trông cậy vào đồ trong tay người khác, vẫn là tự mình cố gắng làm ra mới là tốt nhất” Hoắc Anh Tuấn vô cùng kinh ngạc, anh từ nhỏ đã nhìn thấy quá nhiều người tranh giành lợi ích đến nỗi anh chết tôi sống, rất ít người có thể nhìn thấy được như cô.
Anh cúi đầu nhìn cô gái đang cúi lưng, lần đầu tiên anh có chút ngưỡng mộ nhìn cô.
“Đừng nhặt nữa."
“Không được.”
Khương Tuyết Nhu không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Vứt đi nhiều tờ rơi như vậy mà để ông chủ phát hiện thì chết chắc. Công ty vốn dĩ đã không lớn, tôi không thể lười biếng được. Hơn nữa, ném hết ở đây thì công nhân vệ sinh cũng khó quét dọn.”
Cô vừa nói xong, một bàn tay thon dài nhặt tờ rơi đưa đến trước mặt cô.
“Tôi giúp cô.” Hoắc Anh Tuấn ngồi xuống, khi anh đưa tay ra thì lộ ra đồng hồ trong tay áo, là nhãn hiệu cô chưa từng thấy qua.
Phong cách đơn giản, dây đeo màu nâu kết hợp với mặt sau bằng đá sapphire, nhưng vẫn tôn quý vào thanh nhã hơn những ngôi sao đại diện trên những áp phích.
Cô lại nhìn trộm đôi chân của người đàn ông trước mặt, chiếc quần màu xanh bởi vì ngồi xuống mà để lộ dấu vết căng chặt.
Cô đột nhiên nhớ đến cảnh tượng cô làm rơi khăn tắm của anh tối hôm đó, gương mặt nhanh chóng nóng hừng hực.
A a a. Bây giờ cô đang nghĩ cái gì vậy chứ, quá vô liêm sỉ rồi.
“Cô làm sao vậy? Sao mặt đỏ như vậy?” Hoắc Anh Tuấn nâng mắt lên nhìn cô.
“Tôi... Tôi... nóng qyuas, có lẽ là bị say nắng.” Khương Tuyết Nhu cúi đầu lắp bắp, không dám nhìn lung tung nữa.
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Cô ngồi dưới tán cây đi.”
“Không cần.”
Khương Tuyết Nhu vội vàng lắc đầu.
Không ngờ đại ma vương cũng có lương tâm, thật ra ngoài miệng thì độc địa, còn nhỏ mọn, nhưng anh vẫn rất tốt.
Nhặt khoảng năm phút mới nhặt hết toàn bộ tờ rơi.
Khi Khương Tuyết Nhu đứng dậy, đầu óc đột nhiên hơi choáng váng, cả người ngã về phía trước.
Thấy cô sắp ngã xuống, một bàn tay mãnh mẽ kéo cô lại.
Cô đứng vững, đối diện với ánh mắt dò xét của Hoắc Anh Tuấn.
“Vừa rồi ngồi lâu quá, có chút thiếu máu.”
Khương Tuyết Nhu lau mồ hôi trên trán: "Hơn nữa có lẽ là do nóng quá.”
“Lên xe.”
Hoắc Anh Tuấn quay người mở cửa xe: “Tôi đưa cô về.”
“Không không, tôi còn chưa phát tờ rơi xong, nghỉ ngơi một chút rồi lại phát tiếp” Khương Tuyết Nhu quả quyết lắc đầu.
Hoắc Anh Tuấn thấy phiền, cô gái này quá không biết tốt xấu rồi, cứ phát tiếp là muốn bị say nắng sao?
"Bây giờ sắp đến trưa rồi, Bunny phải ăn cơm, không phải cô nói sẽ không làm chẫm trễ ba bữa ăn của nó sao?”
“Được, Tuyết Nhu, tiếp tục làm việc chăm chỉ có lẽ buổi chiều sẽ nhiều người hơn, cố gắng hoàn thành sớm một chút. Lúc đầu tôi đồng ý giữ cô lại, cũng là nhìn vào hình tượng của cô có thể kéo được đơn hàng, cô phải cố gắng lên, nhà thiết kế giỏi mà không kéo được đơn hàng thì đều là vô dụng”
“Tôi sẽ cố gắng."
Cô im lặng cúp điện thoại.
Hoắc Anh Tuấn nghiêng mắt nhìn cô, trong xe yên ắng, giọng nói của ông chủ cô anh đều nghe thấy hết: “Tôi kiến nghị cô nên đổi công ty đi.”
Khương Tuyết Nhu cười khổ: “Công ty nào cũng như vậy, vạn sự khởi đầu nan."
Hoắc Anh Tuấn gõ vô lăng, không nói gì.
Trên đường đúng lúc đi ngang qua một tòa cao ốc xa lạ, anh thản nhiên hỏi: “Đó là nơi nào?”
“Hội trường Trung tâm Văn hóa Khoa học và Công nghệ Thanh Đồng”
Khương Tuyết Nhu đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Mới xây dựng chưa được bao lâu, lúc trước Khải Phong vốn dĩ cũng muốn lấy công trình này, có điều thua công ty khác. Lúc trước em còn nghĩ muốn lấy công trình này, bây giờ hoàn toàn không cần nghĩ nữa."
“Tại sao?”
Khương Tuyết Nhu: “Bọn họ đang đấu thầu công khai, loại công ty nhỏ như chúng tôi còn không có tư cách tham gia.”
“Cho dù có tư cách tham gia, công ty các cô cũng không có cơ hội được chọn”
“Không thể nào.”
Khương Tuyết Nhu thẳng thắn nói: “Lúc trước tôi ở Mỹ còn từng vô địch giải thưởng AM. Lúc đó có rất nhiều công ty muốn mời tôi về làm, chỉ là khi đó tôi nghĩ mình đã được xác nhận là người thừa kế của Khải Phong nên mới quay về. Tôi dám nói ở thành phố Thanh Đồng này không ai có thể so sánh với năng lực thiết kế của tôi.”
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn giật giật, mặc dày quả nhiên sự tự tin cũng mạnh hơn.
“Được, tôi có thể cho cô một cơ hội tham gia đấu giá.”
Khương Tuyết Nhu ngồi thẳng dậy, mắt mở to tròn, đôi mắt giống như làn nước kia mở to, dường như không dám tin nói: “Anh nói thật sao?”
“Về phần có thể giành được không thì là chuyện của cô, để tôi xem xem bản lĩnh của cô rốt cuộc là thổi phồng hay là thật” Hoắc Anh Tuấn vừa lái xe vừa nhướng mày.
“Tất nhiên, tôi không chém, tôi nhất định sẽ giành được” Khương Tuyết Nhu kích động không thể kìm chế được.
“Anh Tuấn, anh quá tốt rồi.”
Cô thường gọi anh là “Anh Tuấn”, có dịu dàng, có nịnh nọt, những đây là lần đầu tiên cô vui mừng như vậy, trong giọng nói còn mang theo nhõng nhẽo mà cô không nhận ra.
Hoắc Anh Tuấn không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô, hai mắt cô to sáng long lanh, hai má ửng hồng vì nắng, vô cùng ngọt ngào.
Anh di chuyển ánh mắt, không tự nhiên mà cởi vài cúc áo ở cổ, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình có chút nóng.
“Cảm thấy tôi tốt thì lát nữa về nhà làm nhiều đồ ngon một chút.”
“Không vấn đề gì, anh muốn ăn cái gì tôi làm cho anh.
Ở cùng nhau lâu như vậy, Hoắc Anh Tuấn đã biết tay nghề nấu ăn của cô tốt thế nào, nhớ đến các món ăn của cô, nhất thời có chút đói.
Nhưng anh là một người thích thể diện, không thể nói.
Xe đến trước khu, Khương Tuyết Nhu nói: “Anh dừng ở đây một lát, tôi đi mua chút thịt lợn.”
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen của anh, mặc dù rất nhanh nhưng Khương Tuyết Nhu vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Khi cô xuống xe thì mím môi cười, đừng nói bây giờ dáng vẻ của đại ma vương rất giống một con mèo đang chờ được cho ăn.
Ừm, hơi giống với Bunny, đáng yêu quá.
Bình thường thì không nói, nhưng đừng cho rằng cô không biết anh thích ăn nhất là món thịt kho tàu.
Nhìn cô đi về phía cửa hàng thịt, tâm trạng của Hoắc Anh Tuấn rất tốt,
Tất nhiên Hạ Văn Trì không dám nói: “Tôi rất thân với người phụ trách trung tâm này, hay là tôi nói người ta đưa công trình này cho công ty cô ấy là được. Theo tôi biết, lần đấu thầu này có Khải Phong và các công ty lớn khác tham gia, cạnh tranh rất khốc liệt.”
"Không cần, cho cô ta cơ hội, không lấy được là do bản lĩnh cô ta không đủ. Cậu chỉ cần bảo đảm cạnh tranh công bằng là được.”
Hạ Văn Trì cảm khái, quả nhiên người này đối với vợ mình cũng vô tình như vậy: "Được, cậu sắp xếp thế nào thì tôi sẽ làm như vậy.”
Năm phút sau, Khương Tuyết Nhu cầm thịt lợn lên xe, anh thản nhiên nói: “Tôi đã hỏi thăm cho cô rồi.”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, không ngờ lại dễ dàng như vậy, không hổ là cậu nhỏ của Lục Thanh Minh.
“Cảm ơn anh.” Cô ngẩng đầu chân thành cảm ơn.
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn hơi cong lên: “Về nhà nấu thịt kho tàu”
Khương Tuyết Nhu giả vờ ngạc nhiên: “Tôi không nói sẽ làm thịt kho tàu, tôi định nấu thịt lợn với khoai tây.
Hoắc Anh Tuấn: “..."
Nhìn thấy gương mặt đẹp trai trở lên âm trầm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Khương Tuyết Nhu bật cười: “Tôi đùa thôi, tôi chuẩn bị nấu thịt kho tàu cho anh.”
“Khương Tuyết Nhu.” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nói một câu, người phụ nữ này dám trêu anh, là do anh đối xử với cô tốt hơn một chút, nên mới được đẳng chân lên đằng đầu sao?
Nhận thấy người nào đó đang tức giận, Khương Tuyết Nhu vội vàng lè lưỡi, đùa giỡn nói: “Thừa nhận anh thích món thịt kho tàu này khó như vậy sao? Thích ăn đồ gì thì nên nói ra mới đúng.
Hoắc Anh Tuấn bực bội “hừ” một tiếng, một người đàn ông to lớn thích ăn thịt kho tàu là chuyện dễ nói ra sao?
Khương Tuyết Nhu cười tít mắt hỏi: “Vậy anh biết tôi thích ăn cái gì không?”
“Ăn thức ăn mèo” Anh ném lại một câu.
Khương Tuyết Nhu: “...”
Em gái anh, có tin cô không nấu nữa không?
“Em thích ăn anh nhất.” Người nào đó bắt đầu mặt dày trêu chọc người khác.
Hoắc Anh Tuấn liếc cô: "Không ai nhắc nhở cô, đừng có trêu chọc đàn ông khi ở trên xe sao?”
Khương Tuyết Nhu trở lên căng thẳng, trên xe trêu chọc đàn ông thì làm sao, lẽ nào trêu anh anh sẽ...
Khụ khụ, chỉ nghĩ thôi đã đỏ mặt, nhưng cô không dễ dàng vứt bỏ như vậy.
“Sẽ lật xe.”
Hoắc Anh Tuấn ném lại cho cô ba từ, như dội một chậu nước lạnh xuống.
Nhìn vẻ mặt như bị táo bón của cô,
khóe miệng Hoắc Anh Tuấn nhếch lên: “Xuống xe, đến rồi.” Sau khi về nhà, Khương Tuyết Nhu nghiêm túc nấu cơm cho Hoắc Anh
Tuấn, sau khi để anh ăn hài lòng mới trở về công ty.
Phòng họp.
Ông chủ Tổng giám đốc Dương đã nhận được thông báo từ hội trường trung tâm, vội vàng kích động mở cuộc họp khẩn.
Tham gia cuộc họp ngoại trừ Khương Tuyết Nhu, Tổng giám đốc
Giám đốc dự án thở dài nói: “Khó lắm, lần này có hai công ty đã lên sàn chứng khoán tham gia, ngoài ra còn mấy công ty lâu năm, hàng chục chi nhánh, tôi thấy lần này công ty chiến thắng cuối cùng có thể là Khải Phong”
Trong lòng Khương Tuyết Nhu lập bộp.
Khải Phong tham gia là chuyện bình thường, dù sao loại dự án này, không những kiếm được tiền, còn có thể lấy được vinh quang, chỉ là không biết lần này người thiết kế đại diện là ai.
Có điều cô cũng không lo lắng, không ai hiểu các nhà thiết kế của Khải Phong bằng cô, những người đó có kinh nghiệm, nhưng không nhiều sáng tạo.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Tổng giám đốc Dương, nếu như đã có cơ hội này, chúng ta có thể lớn gan thử một chút. Vì đây là trung tâm văn hóa khoa học và công nghệ, tương lai sẽ mở cửa cho công chúng tham quan, vậy chúng ta có thể kết hợp ý tượng về văn hóa và khoa học vào trong bản thiết kế, khiến người ta cảm nhận được sự khác biệt của tương lai."
“Có lý."
Tổng giám đốc Dương khen ngợi: “Vậy về chuyện thiết kế sẽ do cô và Mạnh Thần Hải cùng nhau hợp tác. Còn nửa tháng nữa, những chuyện khác hai người đừng quan tâm, trọng điểm là làm dự án này.
Nghe thấy vậy, Khương Tuyết Nhu nhất thời đau đầu.
Mặc dù thời gian ở chung không nhiều, nhưng cô biết Mạnh Thần Hải này lớn hơn cô hai tuổi, tương đối ngông, rõ ràng bản lĩnh không lớn, nhưng luôn thích chỉ tay năm ngón.
Bình thường cũng chỉ sao chép các bản thiết kế khác, thiết kế mấy phòng ở bình thường thì có thể, nhưng loại dự án lớn như này anh ta hoàn toàn không làm được.
Cô suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Tổng giám đốc Dương, tôi cảm thấy tôi và Mạnh Thần Hải nên thiết kế riêng, dù sao mỗi một nhà thiết kế đều có ý tưởng khác nhau, cũng nhau hợp tác có thể gây lên mâu thuẫn. Hơn nữa ở tuổi của chúng tôi, cạnh tranh với nhau sẽ kích động linh cảm của chúng tôi nhiều hơn.”
Tổng giám đốc Dương suy nghĩ, nhưng Mạnh Thần Hải nghe thấy vậy lại không vui: “Cô có ý gì, cô cảm thấy mình lợi hại hơn tôi sao?”
“Không phải, tôi muốn cạnh tranh công bằng.”
“Cô nhỏ hơn tôi mấy tuổi, còn non trẻ, không học hỏi những điều của tiền bối đi trước, lại mơ mộng viển vông, không biết trời cao đất dày là gì cả.”
Mạnh Thần Hải nói rất khó nghe: “Vốn dĩ đây là một dự án lớn, thời gian mười lăm ngày rất gấp rút, cô không giúp đỡ tôi thì thôi đi, còn muốn tự mình làm. Sự chơi trội của cô quan trọng hay là lợi ích của công ty quan trọng hơn.”
Nghe thấy vậy, Tổng giám đốc Dương rõ ràng không hài lòng với Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu hít sâu một hơi: “Đúng vậy, tôi còn trẻ, nhưng trước kia tôi đã từng tham gia một số dự án lớn, lại vừa đi du học về.”
Mạnh Thần Hải cười lạnh: “Du học thì giỏi lắm sao? Ngoại trừ biết nói vài câu tiếng Anh thì còn có cái gì đặc biệt chứ? Nếu như cô thật sự có bản lĩnh thì đã không tới loại công ty nhỏ này. Cô nói cô từng tham gia mấy dự án lớn, cô lấy bằng chứng ra đây, đừng chém gió không. Vậy tôi nói tôi từng tham gia trang trí Cổ Cung đấy”
“Tôi nói rồi, mỗi người có bản lĩnh khác nhau.”
Khương Tuyết Nhu nói xong trực tiếp nhìn Tổng giám đốc Dương: “Tổng giám đốc Dương, dự án này là do tôi tranh giành về nên mới có tư cách tham gia. Tóm lại, mười lăm ngày sau, ông cảm thấy bản thiết kế nào khiến ông hài lòng hơn thì chọn bản thiết kế đó. Tôi tin tưởng ánh mắt của ông, tôi cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Hai câu cuối nói rất thỏa đáng lại mang theo nịnh nọt, nhưng Tổng giám đốc Dương nghe xong thì vô cùng hài lòng.
"Được, quyết định như vậy đi. Thần Hải, cậu cũng đừng có tức giận như vậy, dù sao Tuyết Nhu cũng không phải trợ lý của cậu.”
Họp xong, Tổng giám đốc Dương rời đi.
Chỉ là sau chuyện này, Mạnh Thần Hải đã có ý kiến rất lớn với Khương Tuyết Nhu, thường xuyên chế giễu trước mặt cô.
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không để ý, loại thực lực như Mạnh Thần Hải, chưa bao giờ ngang hàng với cô.
Nửa tháng tiếp theo, Khương Tuyết Nhu chuyên tâm thiết kế.
Đôi khi Hoắc Anh Tuấn tỉnh dậy vào nửa đêm nhìn thấy phòng của cô vẫn còn sáng đèn, buổi sáng khi ăn cùng nhau, quầng thâm dưới mắt cũng mỗi ngày một nhiều hơn.
Có điều anh cũng không khuyên gì cả, dù sao những cô gái trẻ chăm chỉ và có tinh thần chiến đấu là rất tốt.
Nghĩ đến lúc đầu anh cũng sống sót như vậy.
Nháy mắt đã đến cuối tháng, Hoắc Anh Tuấn hoàn thành xong một vụ kiện về nhà, nhìn thấy Khương Tuyết Nhu
"Ừ, đây là bản vẽ của tôi. Anh nhìn một chút xem có chỗ nào cần thay đổi không?" Khương Tuyết Nhu mang máy tính xách tay qua, mở mô hình mình đã cực khổ làm lên.
Hoắc Anh Tuấn nhìn sang chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một màu xanh đen huyền bí, thoạt nhìn như xuyên qua một đường hầm không gian, thời gian, xung quanh là ngôi sao lộng lẫy.
Khương Tuyết Nhu giới thiệu với anh: "Đây là "Mắt Mệnh Mộng" mà tôi đã thiết kế. Anh có nghĩ rằng ngôi sao vô tận này trông giống như một đôi mắt không? Tôi nghĩ vũ trụ là trọng tâm của mọi thứ mà chúng ta muốn khám phá trong tương lai. Bên này là "Thế Giới Bốn Chiều". Đây thế giới được tạo thành từ cấu trúc kiểu Escher."
Hoắc Anh Tuấn đang nghe cô giải thích hùng hồn, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất ngac nhiên.
Kiểu sáng tạo ham học hỏi này rất phù hợp với cách trang trí của Hội trường trung tâm văn hóa Khoa học và Công nghệ.
Trước đây anh đã đánh giá thấp cô, anh không cho rằng một đứa con gái được nuông chiều lại có thể hiểu nhiều về thiết kế như vậy, nhưng bây giờ biểu hiện của cô đã hoàn toàn vượt quá mong đợi của anh.
Thậm chí còn tốt hơn những nhà thiết kế tên tuổi mà anh đã từng tiếp xúc trước đây.
Người phụ nữ này, trong lĩnh vực thiết kế, cô rất có năng lực.
Tài năng này khiến lúc cô làm việc trông có sức hấp dẫn hơn rất nhiều. "Anh thấy thế nào?"
Sau khi Khương Tuyết Nhu nghiêm túc nói xong thì dùng một đôi mắt to rung động nhìn chăm chăm anh, ánh hào quang sáng ngời trong đó dường như nói: "Mau khen tôi một chút, mau khen tôi đi." “Có thể chấp nhận được." Hoắc Anh Tuấn giả bộ như không thấy, tiếc chữ như vàng nói. Khương Tuyết Nhu cong môi, cái gì mà có thể chấp nhận được chứ, rõ ràng là rất tốt: "Vậy anh nói tôi có thể nắm chắc không?" “Đừng kiêu ngạo tự mãn, núi cao còn núi cao hơn.” Hoắc Anh Tuấn dội gáo nước lạnh.
Không nhận được lời khen ngợi, người nào đó chán nản, có chút không muốn trò chuyện tiếp. "Tôi chắc chắn có thể "
Khương Tuyết Nhu nắm tay lại, gật đầu, quay đầu lại, tóc đuôi ngựa lắc lắc kiêu ngạo.
Cô không để ý, phía sau trong mắt Hoắc Anh Tuấn lóe lên một tia cười khẽ.
Ngày hôm sau, Khương Tuyết Nhu đem bản thiết kế đưa cho Tổng giám đốc Dương xem, Tổng giám đốc Dương hết lời khen ngợi, ngay lập tức chọn Khương Tuyết Nhu.
Sau khi Mạnh Thần Hải đỏ mặt tía tai, anh ta cúi đầu xuống để người khác không nhìn vẻ vặn vẹo trên khuôn mặt mình. Vào ngày đấu thầu, Khương Tuyết Nhu vội vã đến Viện Kiến trúc. Đến nơi, vừa đỗ xe đã thấy Khương Kiều
Nhân dẫn đầu từ xe thương vụ bước xuống. Cô thót tim một cái, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trong đám người kia, trong lòng đặc biệt khó chịu.
Những người đó đã từng theo chân cô làm việc, nhưng bây giờ lại khom lưng đi theo Khương Kiều Nhân, thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, cười trên sự đau khổ của người khác.
Hồ, đây không phải là nhà thiết kế Khương của chúng ta sao? Sao thế, cô cũng đã cút đi nghỉ việc rồi, sao lại còn đi tham gia buổi đấu thầu này? Cô có đủ tư cách không?" Lạc Hồng Giang trơ tráo không cười đùa cợt. “Lần này tôi đại diện cho công ty tới đây làm việc.
Khương Tuyết Nhu lạnh lùng phản bác: “Mặc dù anh cười, nhưng thực lực của tôi các người biết rõ ràng mà nhỉ?" “Thực lực?”
Lạc Hồng Giang cười cợt: “Cô có thực lực gì? Không phải là do Tổng giám đốc của chúng tôi cho cô chỗ dựa sao? Rời Khải Phong rồi thì cô là cái thá gì chứ.” "Anh họ, đừng nói như vậy. Dù sao em ấy cũng là em gái của chúng ta."
Khương Kiều Nhân nói với giọng điệu giễu cợt: "Tuyết Nhu, hôm nay em đại diện cho công ty trang trí nào? Vậy chúng ta có thể trở thành đối thủ của nhau." “Người thiết kế của Khải Phong là chị sao?” Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không nói nên lời.
Khương Thái Vũ dung túng Khương Kiều Nhân đến mức thực sự giao dự án này cho cô ta.
Một người chỉ học thiết kế chưa đầy nửa năm như Khương Kiều Nhân có thể có bản lĩnh gì? "Đúng thế, tất cả đều do chị thiết kế"
Khương Kiều Nhân nhìn cô cười đầy ẩn ý, trong tiềm thức Khương Tuyết Nhu cảm thấy có gì đó kỳ lạ. "Nhân phẩm của chị tôi không tin tưởng Khương Tuyết Nhu hừ lạnh, chủ yếu là để lầm." được tay súng giúp đỡ. “Tuyết Nhu, chị biết em ghen tỵ với chị vì chị có thể ở bên Thanh Minh, nhưng em đừng có bêu xấu chị lúc này." Khương Kiều Nhân mặc đầy vẻ uất ức.
Lạc Hồng Giang tức giận nói: "Khương Tuyết Nhu, cô thực sự quá ác độc." “Các người có bị bệnh không?" Khương Tuyết Nhu lười tranh giành với bọn họ, quay đầu rời đi. “Dừng lại, cô phải xin lỗi Kiều Nhân rồi mới được đi." Lạc Hồng Giang hét lên từ phía sau. “Quên đi, em ấy không cố ý.” Khương Kiều Nhân cố gắng khuyên nhủ
Khương Tuyết Nhu nhanh chóng tăng tốc độ. Cô đã bị thứ khốn nạn hai mặt Khương Kiều Nhân này chọc điên lên rồi.
Diễn kịch giỏi như vậy sao không vào showbiz đi, tự dưng đi làm nhà thiết kế làm gì, lộn chỗ rồi.
Sau khi lên tầng hai, cô hội họp với Tổng giám đốc Dương và những người khác.
Tổng giám đốc Dương đã bốc thăm rồi: "Thứ tự đấu thầu của chúng ta lát nữa năm sau Khải Phong.
Khương Tuyết Nhu nhíu mày, sao có thể trùng hợp như vậy, nhưng dù sao cô cũng không nghĩ nhiều, cô hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của bản thân.
Ngay sau đó, cuộc đấu thầu bắt đầu.
Người đầu tiên lên sân khấu là một nhóm tập trung vào chuỗi công nghiệp trang trí nội thất gia đình lên sân khấu để trình diễn các tác phẩm của họ.
Khương Tuyết Nhu chú ý thấy người tổ chức là hội trưởng Tiêu bên kia chỉ gật đầu, cũng không ngạc nhiên hay mừng rỡ gì nhiều.
Sau đó, lại đến công ty trang sức Thiên Mộc, bản vẽ thiết kế đều tốt, nhưng rõ ràng là không có nhiều ấn tượng.
Ngay sau đó Khương Kiều Nhân đại diện
Khải Phong đã bước lên sân khấu. Cô ta mặc một bộ đồ màu nâu mềm mại nhưng năng động. Trong số các nhà thiết kế lên sân khấu hôm nay, cô ta là người trẻ nhất.
Những người có mặt lúc đầu lộ ra vẻ khinh thường, nhưng khi tác phẩm của cô ta được trưng bày, tất cả mọi người đều sững sò.
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc đứng lên, đây không phải là tác phẩm mà cô đã dày công nghiên cứu suốt nửa tháng sao?
Làm sao có thể ở trong tay Khương Kiều Nhân?
Cô nắm chặt tay, đôi mắt gần như nhìn chăm chăm vì tức giận. “Này, người phía trước, ngồi xuống được không? Làm ơn đừng có chặn chúng tôi." Người của các công ty khác phía sau cầu kỉnh nói.
Nhưng Khương Tuyết Nhu như không nghe thấy, gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Kiều Nhân.
Khương Kiều Nhân đắc thắng cười với cô, tiếp tục nói về thiết kế của hội trường: "Đây là "Thế Giới Bốn Chiều"do tôi xây dựng. Đây là một thế giới bí ẩn và chưa được biết đến."
Đôi mắt của hội trưởng Tiêu sáng lên, ngay cả những người xung quanh cũng thầm thán phục: “Nhà thiết kế trẻ của Khải Phong, rất có năng lực và thực sự giỏi." "Tôi nghe nói cô ấy là con gái của Khương Thái Vũ, cô chủ của Khải Phong." "Thật sự là rất có thiên phú, hơn nữa kiến thức rộng, tiền đồ tương lai xán lạn."
Khương Tuyết Nhu không nghe được nữa, cô lớn tiếng cắt ngang: "Có phải sau đó cô sẽ nói "Mắt Mệnh Mông"và "Hai Vạn Dặm Dưới Đáy Biển", đồng thời sẽ có những nơi dành cho nghiên cứu học thuật và trao đổi nghệ thuật, cùng các hệ thống cao cấp như bức tường màn quang điện, làm mát bằng nước sông, và các nguồn sáng LED đắt tiền nhất mới có thể được sử dụng.
Toàn bộ phòng họp yên lặng, Khương Kiều Nhân không nói nữa mà nhíu mày kinh ngạc nhìn cô: "Làm sao em biết triết lý thiết kế của chị?"
Khương Tuyết Nhu "a" một tiếng vô cùng tức giận "Đây rõ ràng là thiết kế của tôi. Cầm công sức người khác cực khổ làm ra mà giới thiêu. Đây có phải là cách mà công ty lớn đánh cắp hay không?"
“Cô nói cô ấy trộm của cô?” Hội trưởng Tiêu cau mày. "Đúng vậy, tôi có bằng chứng trong máy tính xách tay của mình. Mỗi mô hình đều do tôi đã làm việc chăm chỉ để tạo ra. Ngay cả bản vẽ thiết kế đồ họa cũng do chính tôi vẽ lúc đầu. Tôi vẫn còn giữ bản phác thảo ở đây." "Lấy ra cho tôi xem."
Khương Tuyết Nhu nhanh chóng mở máy tính xách tay, nhưng phát hiện ra các tập tài liệu bên trong đã không còn nữa, ngay cả các bản phác thảo trong túi xách cũng không còn.
Cô đột nhiên nhìn Mạnh Thần Hải ở gần đó: "Anh xóa của tôi?"
Ngoại trừ người này, cô không thể nghĩ đến ai khác. “Cô điên à? Tôi là đồng nghiệp của cô. Mạnh Thần Hải tức giận đứng lên.
Khương Kiều Nhân trên sân khấu nghiêm trang nói: "Tuyết Nhu, em đủ rồi. Nếu em có ý kiến gì với chị, chúng ta có thể giải quyết riêng. Bây giờ là thời điểm quan trọng đối với Khải Phong, em có cần vu khống chị trước mặt người khác một cách khó coi như vậy không?"
Hội trưởng Tiêu không vừa lòng: "Hai người quen nhau sao?"
Không đợi Khương Tuyết Nhu lên tiếng, Khương Kiều Nhân đã nhanh chóng giải thích: "Cô ấy là em gái tôi. Gần đây chúng tôi có mâu thuẫn vì một số việc riêng."
Lạc Hồng Giang vỗ bàn đứng lên: "Kiều Nhân, em không cần phải nhân từ, cô ta chỉ muốn làm ầm để em thân bại danh liệt, rồi thừa kế công ty nhà họ Khương. Người phụ nữ này quá hung ác. Chắc cô ta đã nhìn trộm bản vẽ của em." “Tôi không có." Khương Tuyết Nhu tức giận. "Vậy thì cô đưa chứng cứ ra, không có việc gì mà còn muốn vu khống người khác. Cô có biết Kiều Nhận đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho dự án này không? Cô còn mặt mũi nào đi đổ lỗi cho người khác."
Lúc này Mạnh Thần Hải đột nhiên đứng dậy: "Ồ, tôi bảo sao, chẳng trách bản vẽ của cô tốt hơn của tôi, thì ra cô sao chép lại của người khác. Cô lại là người của Khải Phong, Tổng giám đốc Dương, đây không phải cô ta đùa bỡn chúng ta sao?"
Biểu hiện của Tổng giám đốc Dương cũng rất tệ: "Khương Tuyết Nhu, những gì họ nói là sự thật sao?"
Thành thật mà nói, Khương Tuyết Nhu còn quá trẻ, lại một thân một mình, ông ta không tin cô có thể thiết kế một tác phẩm tốt như vậy. “Tổng giám đốc Dương, ông không nhìn ra được sao? Mạnh Thần Hải chắc chắn đã bị mua chuộc." Khương Tuyết Nhu bất lực nói.
Mạnh Thần Hải vội vàng giải thích: "Tôi còn không biết người của Khải Phong. Tổng giám đốc Dương, tôi làm việc với ông mấy năm rồi, ông không biết tôi làm người thế nào sao?" “Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta không tiến hành nữa."
Vẻ mặt Tổng giám đốc Dương ủ rũ đứng lên: “Chúng tôi không đủ tư cách tham gia cuộc đấu thầu này. Khương Tuyết Nhu, sau này cô cũng không phải nhân viên công ty chúng tôi nữa.
Nói xong, ông ta và Mạnh Thần Hải rời đi.
Lạc Hồng Giang khinh thường: "Cô xem ngay cả người trong công ty cũng không giúp cô, nhân phẩm cô rất tệ." "Lạc Hồng Giang, Khương Kiều Nhân, những người như các người sẽ phải chịu quả báo."
Khương Tuyết Nhu mất lý trí, cầm chai nước khoảng trên bàn ném về phía anh ta.
Hội trưởng Tiêu tức giận: "Mau lôi cô ta ra ngoài cho tôi. Tôi thực sự không biết đấu thầu năm nay như thế nào loại người hỗn láo gì cũng được tuyển."
Ngay sau đó, hai nhân viên an ninh lao đến và cưỡng ép kéo Khương Tuyết Nhu ra ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa rất lớn, Khương Tuyết Nhu bị bọn họ ném vào mưa, nước mưa tạt vào mặt, đầu, thậm chí là lồng ngực đang cháy hừng hực của cô.
Những ngọn lửa đó đột nhiên bị dập tắt, những gì còn lại là sự không cam lòng và nỗi buồn vô cùng.
Cô không hiểu kiếp trước cô đã nợ Khương Kiều Nhân cái gì.
Cô đã làm việc rất chăm chỉ và muốn bắt đầu lại.
Nhưng cô ta lại muốn nhắm vào cô hết lần này đến lần khác, thậm chí bây giờ còn hủy hoại danh tiếng của cô trong giới thiết kế, liệu sau này còn ai dám cần cô không?
Cô chợt cảm thấy cuộc đời mình thật buồn.
Không biết đã ngồi dưới đất bao lâu, bỗng nhiên cửa sắt từ từ mở ra.
Khương Kiều Nhân cầm ô che mưa đi tới chỗ cô, dưới ô là vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Tuyết Nhu, cảm ơn em nha, thiết kế của em đã giúp chị lấy được dự án lần này. Em thực sự rất tài giỏi.”
Khương Tuyết Nhu tức giận giương đôi mắt đỏ như máu nhìn lên.
Khương Kiều Nhân nhìn thấy thế thì bật cười: “Em không cần quá tức giận như vậy, cho dù không có thiết kế của em thì dự án này cũng là của chị thôi. Thanh Minh đã đánh tiếng với cậu của anh ấy từ trước rồi, có lẽ em không biết cậu của anh ấy và hội trưởng Tiêu là bạn tốt của nhau. Tác phẩm của em chỉ giúp chị được danh chính ngôn thuận hơn mà thôi.”
Cậu... Hoắc Anh Tuấn?
Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy lồng ngực như móng vuốt sắc bén của dã thú tóm lấy, gần như thở không ra hơi.
Cô đã từng thực sự biết ơn anh vì đã cho cô cơ hội.
Nhưng hóa ra anh đã sắp xếp kết quả từ lâu, vậy tại sao anh còn muốn lừa gạt cô, rõ ràng anh biết cô đã làm việc chăm chỉ như thế nào cho cuộc đấu thầu lần này mà.
Đôi mắt cô ươn ướt, nhưng cô không thể phân biệt được đó là nước mưa hay là nước mắt.
Khương Kiều Nhân thấy cô càng đau khổ thì tâm trạng lại càng tốt: "Thật đáng tiếc, có lẽ hiện tại mọi người đều đã biết nhân phẩm của em rồi, e là em sẽ không còn chỗ dung thân trong cái giới này nữa rồi. Thật là đáng thương, nhưng mà em cứ yên tâm, chị sẽ chăm sóc bố mẹ thật tốt, còn Khải Phong và Thanh Minh cứ giao cho chị. Thành thật mà nói, hiện tại Thanh Minh hoàn toàn không hề nhìn trúng em. Em có biết không, anh ấy nói rằng dáng vẻ của em lúc phát tờ rơi thật sự rất mất mặt, không xứng với anh ấy. "Khương Kiều Nhân, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội với cô chỗ nào hả?"
Sợi dây lý trí gần như bị căng đứt khiến Khương Tuyết Nhu giống như một người mất hết lý trí, trực tiếp đẩy cô ta ngã xuống đất, hung hăng dùng sức bóp cổ cô ta.
Khương Kiều Nhân lại không nóng nảy, còn nhìn cô cười một cách kỳ lạ. Khi cô không kịp phản ứng, từ phía sau có một sức mạnh thô bạo kéo cô về phía sau ném vào vũng bùn.
Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Lục Thanh Minh nhanh chóng kéo Khương Kiều Nhân đứng dậy, sau đó lại nhanh chóng cởi áo khoác khoác lên người cô ta, rồi ôm cô ta vào lòng. “Em không sao, anh mau nhìn Tuyết Nhu xem, hôm nay em ấy đấu thầu thất bại nên không được vui lắm." Khương Kiều Nhân nép trong vòng tay của Lục Thanh Minh vừa run rẩy vừa nói. “Em còn muốn nói chuyện giúp cô ta sao?"
Lục Thanh Minh nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ trên mặt đất: “Cô nhìn thử xem dáng vẻ của cô bây giờ trông như thế nào, ngay cả chị gái ruột của mình mà cô cũng có thể ra tay được, cô thật là độc ác. Tôi thật sự không dám tin tưởng, tại sao trước kia tôi lại thích cô được chứ?"
Tình yêu thanh mai trúc mã dường như đã ầm ầm sụp đổ trong chốc lát.
Khương Tuyết Nhu nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh ta, anh ta bây giờ gần như xa lạ đến mức khó có thể nhận ra: “Đúng vậy, tôi cũng hối hận vì đã từng thích anh, chắc trước đây mắt của tôi bị mù rồi." “Cô thử nói lại lần nữa xem.” Lục Thanh Minh hoàn toàn bị chọc tức. “Anh không những phá hỏng thể lệ đấu thầu mà còn không biết phân biệt đúng sai.
Khương Tuyết Nhu khàn giọng hét lên: "Dựa vào năng lực của cô ta mà có thể thiết kế ra một bản vẽ như vậy à? Hay là anh đã sớm biết nhưng vẫn dung túng cho cô ta, anh muốn yêu cô ta thì cũng được thôi, nhưng tại sao còn muốn giảm lên tôi để đi lên. Hai người đúng là một đôi nam cặn bã, nữ để tiện mà." “Cô ăn nói sạch sẽ một chút." Lục Thanh Minh tức giận giơ tay tát vào mặt cô một cái, khiến thân thể đang lung lay sắp đổ của cô lại ngã xuống mặt đất.
Khuôn mặt đau rát dữ dội, nhưng cũng không bằng sự tan nát đau đớn trong lòng. Là ai đã nói muốn bảo vệ cô cả đời.
Là ai đã nói bản thân không thích Khương Kiều Nhân.
Là ai mới mấy ngày trước còn nói muốn cô đợi anh ta.
Cũng may là cô không đợi, cũng không dám chờ.
Đồng tử của Lục Thanh Minh hơi co rút lại, nhưng nhìn thấy dáng chật vật không chịu nổi của cô, vẫn không nhịn được mà căm hận nói: “Đừng nghĩ mọi người đều bẩn thỉu như cô. Thiết kế này đúng là do Kiều Nhân ngày nào cũng thức đến nửa đêm làm ra. Đúng vậy, cô ấy tuy học muộn, nhưng cô ấy có thiên phủ, tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay đều là do cô gieo gió gặt bão, cô nên sớm quay đầu đi, đừng để mọi người đều chán ghét cô.”
Anh ta vừa nói xong thì lập tức ôm Khương Kiều Nhân đi đến chiếc Lamborghini.
Khi chiếc xe này lại một lần nữa chạy đi bỏ cô lại, cô nghĩ lúc này có thật sự không còn chút tình cảm nào với Lục Thanh Minh nữa.
Từ nay về sau sẽ không còn tình yêu nữa, chỉ có sự chán ghét, vô cùng chán ghét. “Đáng thương quá đi.
Lạc Hồng Giang cầm ô che mưa vừa nở nụ cười vừa bước tới: “Cô chủ nhà họ Khương từng cao cao tại thượng bây giờ giống như một con chó rơi xuống nước vậy."
Khương Tuyết Nhu đã kiệt sức nên không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp đi thẳng về phía chiếc xe của mình.
Giọng nói của Lạc Hồng Giang truyền đến từ phía sau: "Cô chú chắc chắn sẽ biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, bọn họ vốn đã rất bất mãn với cô, hơn nữa còn cảm thấy rất đau lòng cho Kiều Nhân, sau này cô đừng nghĩ đến chuyện trở về nhà họ Khương nữa, sẽ không có ai hoan nghênh cô đâu.” “Ầm” Khương Tuyết Nhu đóng sầm cửa lại, phóng xe đi khỏi đó.
Cô biết tất cả những gì Lạc Hồng Giang nói, nhưng điều đó không quan trọng, dù sao thì cuộc sống của cô cũng đã đủ tồi tệ rồi, dù sao thì cũng không có ai thực sự quan tâm đến cô, yêu thương cô.
Sáu giờ rưỡi tối.
Hoắc Anh Tuấn tan làm trở về nhà.
Trước đây, cho dù Khương Tuyết Nhu rất bận rộn, nhưng trong nhà vẫn luôn bật đèn sáng, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi của thức ăn và cả bóng dáng bận rộn trong bếp của cô.
Nhưng hôm nay căn phòng tối mờ. Anh bật đèn lên, nhìn thấy Khương Tuyết
Nhu đang cuộn tròn trên ghế sô pha, đầu tóc cô rối bù, đôi mắt đờ đẫn, trong ngực còn đang ôm Bunny, tựa cắm vào đầu Bunny, dáng vẻ vô hồn đầy chết chóc.
Từ trước đến nay cô luôn xuất hiện với dáng vẻ hoạt bát và tươi sáng trước mặt anh, hầu như chưa từng có lần nào giống hiện tại, bây giờ bỗng nhiên biến thành thế này khiến anh có chút khó chịu vô cớ. “Đấu thầu thất bại rồi à?"
Anh cởi áo khoác ném lên số pha: “Chỉ là một lần thất bại thôi mà, không có gì to tát, cô vẫn còn trẻ. “Còn trẻ cho nên có thể bị người ta chơi đùa như con khỉ sao?"
Khương Tuyết Nhu đột nhiên ngẩng đầu, tức giận nói với đôi mắt đỏ hoe: “Mấy người các anh cao cao tại thượng, cho nên chưa từng coi trọng cảm xúc của người khác phải không?”
Hoắc Anh Tuấn hơi khó chịu, cho rằng tâm trạng của cô không tốt nên mới trút giận lên người mình: “Với thái độ như thế này của cô thì thất bại là đáng đời.” “Đúng vậy, tôi đã thất bại, mà điều tôi thất bại nhất chính là thực sự tin tưởng anh đó.
Khương Tuyết Nhu khó chịu siết chặt nằm tay, mặc dù đã biết anh không yêu cô, nhưng tốt xấu gì cô vẫn là người vợ trên danh nghĩa của anh, vậy mà sau lưng anh lại coi cô như một con khỉ để trêu đùa như vậy. “Cô đừng có mà không biết tốt xấu như vậy.”
Hoắc Anh Tuấn rất tức giận khi nghe những lời này của cô: “Nếu không phải tôi cho cô một cơ hội thì cô thậm chí còn không đủ tư cách để đấu thấu. Nếu tôi biết cô có tính cách như thế này thì lúc đầu không nên quan tâm cô làm gì.” “Cảm ơn anh, sau này cầu xin anh đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa.”
Khương Tuyết Nhu nở một nụ cười mỉa mai rồi đứng lên, Bunny cũng nhảy xuống khỏi người cô, nhận thấy mâu thuẫn giữa hai chủ nhân, nó bất lực cào cào quần áo của cô.
Thái độ lạnh nhạt của cô không chỉ khiến
Hoắc Anh Tuấn rất tức giận mà còn rất thất vọng.
Vốn dĩ sau khi nhìn thấy tác phẩm của cô, anh còn cho rằng cô có chút tài năng. Nhưng trên đời này có rất nhiều người tài giỏi, trên người có người, trên trời có trời, mới thất bại có một lần mà đã khiến cô hoàn toàn lộ ra bộ mặt thật rồi.
Thành thật mà nói anh không thích những người như vậy. “Nhớ kỹ những lời cô nói, sau này ngoài việc chăm sóc cho Bunny thì tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với cô nữa. Cô cũng không cần phải nấu cơm cho tôi nữa, tôi sợ vừa nhìn thấy đã không muốn ăn.
Hoắc Anh Tuấn vừa nói xong thì đưa một tay ra bế Bunny ôm vào trong lòng, tay kia cầm áo khoác xoay người đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Trong căn phòng trống trải, vốn dĩ có một con mèo sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô, nhưng bây giờ ngay cả con mèo cũng bị mang đi rồi.
Đầu óc Khương Tuyết Nhu trống rỗng mãi cho đến khi bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối den.
Cô quyết định đến quán bar. Yêu cầu nhân viên phục vụ mang đến mấy chai rượu, sau đó cô mở nắp, trực tiếp uống luôn. Trước đây cô không thích uống rượu, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra rằng rượu thực sự là một thứ tốt, có thể làm cho bản thân bớt đau khổ.
Cô vừa uống rượu vừa nhìn một nhóm thanh niên đang nhảy múa thoải mái trên sân khẩu.
Trước đây tốt biết bao nhiêu.
Vô âu vô lo.
Mọi người đều ở bên cạnh cô.
Nhưng thời gian trôi đi, mọi thứ trước mắt cô càng ngày càng trở nên nhạt nhòa.
Cô không để ý rằng cách đó không xa có người đang nhìn cô chằm chằm, một lúc sau bỗng nhiên rút điện thoại ra gọi: “Gia Như, đoán xem tôi nhìn thấy ai nào?”
"Ai?" “Khương Tuyết Nhu, cô ta đang uống rượu trong quán bar một mình. Chậc chậc, cô ta vẫn xinh đẹp như xưa.
Giọng nói của Tần Gia Như đột nhiên trở nên hưng phấn: “Con khốn đó.”
Cô ta sẽ không bao giờ quên dáng vẻ lúng túng bị mọi người nhìn chằm chằm của bản thân khi bị ném ra ngoài lần trước. Chuyện lần đó đã khiến cô ta trở thành trò cười trong nhóm danh viện ở thành phố Thanh Đồng.
Hôm nay nghe thấy dáng vẻ cô bị mất mặt ở viện kiến trúc khiến cô ta vô cùng vui vé.
Nhưng vẫn còn chưa đủ, cô ta muốn phá hủy cô hoàn toàn, nhưng không ngờ cơ hội lại đến sớm như vậy. "Lưu Trạch Minh, cậu còn thích cô ta không?” “Cũng không thể nói rằng tôi thích cô ta. Trước đây khi còn đi học, cô ta luôn lạnh lùng kiêu ngạo, không bao giờ nhìn trúng tôi, mà tôi cũng chỉ muốn chơi đùa mà thôi.”
Lưu Trạch Minh gay gắt nói: “Tôi muốn nhìn thử dáng vẻ cô ta đau khổ cầu xin tôi tha thứ sẽ như thế nào.” “Được rồi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội.
Tần Gia Như nói cho anh ta biết phương pháp, sau khi Lưu Trạch Minh nghe xong thì trong lòng nóng như lửa đốt: "Chuyện này không tốt lắm đâu. "Cậu yên tâm, có tôi chống đỡ thì cậu còn sợ cái gì. Bây giờ chắc chắn không có ai giúp Khương Tuyết Nhu đậu. Nếu chuyện này xảy ra, nhà họ Khương sẽ chỉ muốn xóa hết mọi quan hệ với cô ta mà thôi.” “Được, vậy thì tối nay tôi sẽ cho cô xem một buổi biểu diễn hay
Lưu Trạch Minh nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu rồi bật cười.
Khương Tuyết Nhu uống đến mơ màng, chỉ mơ hồ nhìn thấy nhân viên phục vụ mang đến một ly cocktail khác.
Cô cũng không nhớ rõ mình có gọi ly này hay không, nhưng đúng lúc rượu đã hết nên cô trực tiếp cầm lên uống.
Không bao lâu, cô nhắm mắt lại nằm trên ghế sô pha.
Trong hội quán.
Bunny đang nằm trên ghế đầu bên cạnh, Hoắc Anh Tuấn dùng đũa gắp một miếng cá nhỏ đặt vào chiếc đĩa trước mặt nó, nhưng Bunny mặt ủ mày chau mới ăn hai miếng đã quay mặt sang một bên tỏ vẻ ghét bỏ.
Hạ Văn Trì “chậc” một tiếng: “Con mèo nhà mấy người kén ăn quá rồi đấy, dù sao thì đây chính là món cá nổi tiếng trong câu lạc bộ của tớ đó.” “Là đầu bếp của quán cậu thực sự không ra làm sao cả."
Hoắc Anh Tuấn gắp một miếng gà kho nước dừa cho vào miệng, sau đó không còn tâm trạng gắp miếng thứ hai nữa.
Mấy ngày nay anh đã quen với việc ăn những món ăn do Khương Tuyết Nhu nấu ở nhà, so với những món ăn mà cô nấu thì những món ăn này chỉ là rác rưởi. “Vậy sao cậu không về nhà ăn cơm đi?”
Hạ Văn Trì tức giận nói: "Nếu đồ ăn nhà cậu là ngon nhất vậy cậu bảo Khương Tuyết Nhu nấu cho cậu ăn đi.” “Đừng nhắc đến người phụ nữ đó trước mặt tôi.” Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn trầm xuống. “Cô ấy làm gì chọc giận cậu à?"
Hạ Văn Trì đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Hình như hôm nay hội trường trung tâm tổ chức đấu thầu nhỉ?" “Tôi đã nói đừng nhắc tới cô ấy.” Hoắc Anh Tuấn cảnh cáo.
Hạ Văn Trì bĩu môi không nói gì nữa.
Trong khoảng thời gian đó, anh ta nghe một cuộc điện thoại: “Lương Duy Phong của tập đoàn Kim Tuệ đúng lúc ở phòng bên cạnh, muốn nói chuyện với tôi về vụ việc mà tôi đã nói lần trước đó.” “Cậu đi qua đó đi, tôi không có hứng thú với mấy vụ không cần dùng đến não này.”
Hạ Văn Trì: “...
Bộ não của cậu rất lợi hại được chưa? Anh ta buồn bực đi đến phòng bên cạnh.
Hai mươi phút sau anh ta trở về nhìn thấy thức ăn trên bàn không vơi bớt bao nhiêu.
Hạ Văn Trì kéo ghế ngồi xuống nói: “Đoán xem vừa rồi còn có ai ở trong phòng bên cạnh? Chính là hội trưởng Tiêu, người phụ trách của hội trường trung tâm văn hóa Khoa học và Công nghệ, còn có Lục Thanh Minh của tập đoàn Lục Thị. Nghe nói trước đây Lục Thanh Minh chính là bạn trai của Khương Tuyết Nhu.” “Cậu có thôi đi không
Hoắc Anh Tuấn không nhịn được nữa, hiện tại chỉ cần nghe thấy ba chữ “Khương Tuyết Như" là anh lập tức tức giận. “Cậu nghe tôi nói đã.
Hạ Văn Trì nghiêm túc nói: “Lục Thanh
Minh này và Khương Kiều Nhân sẽ đính hôn vào tháng sau, Lương Duy Phong lại là cậu của Lục Thanh Minh, Khải Phong chính là bên thắng buổi đấu thầu ngày hôm nay. Hiện tại ba người bọn họ tụ lại với nhau như thế này mà cậu không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
Hoắc Anh Tuấn không hiểu rõ lắm về mạng lưới quan hệ của ở thành phố Thanh Đồng, lúc này mới hiểu được: "Khải Phong đã tìm quan hệ?”