Chương 231: Đã không còn là người đàn ông ấy nữa
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, nhưng thật ra là cô muốn hỏi thân phận của anh ta, nhưng nếu để cho Hoắc Vân Dương gạt, anh ta nói rõ không cho mình nói, vậy thì cô liền không hỏi: "Không có gì" | Hoắc Anh Tuấn chậm rãi đảo mắt, Khương Tuyết Nhu nhìn anh một chút, rồi nói: "Buổi tối tôi muốn tham gia một hoạt động đấu giá, không trở về nhà ăn cơm, anh có muốn... Cùng tôi đi hay không"
Cô thận trọng hỏi, nhưng mà cô không cho là anh sẽ đồng ý đi, dẫu sao trong con mắt anh những chuyện này là vô ích, anh luôn có thái độ coi thường với những chuyện này.
"Được."
"Được?" Khương Tuyết Nhu đờ đẫn, cho là mình nghe lầm.
"Tôi nói là được, em kinh ngạc đến như vậy sao?" Hoắc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cô, mỉm cười. "À không, trước kia không phải là anh không thích tham gia các bữa tiệc ở thành phố Thanh Đồng này sao" "Tôi đi theo em thôi, tránh cho em lại càm ràm làm phiền tôi"
Anh nhìn thẳng phía trước mặt chăm chú nghiêm túc lái xe, Khương Tuyết Nhu nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào gò má tinh xảo hoàn mỹ của anh một hồi, không nhịn được tiến tới hôn lên gò má anh một cái.
Anh nắm tay lái trong tay mà run một cái, không biết làm sao: "Lúc lái xe chở làm phiền tôi" Những lời này giống như đã từng nghe nhiều, Khương Tuyết Nhu cười nói: "Tôi biết, anh sợ sẽ lật xe sao" "Không phải" Anh nhìn cô một cái: "Sẽ không kiềm chế được" Hô hấp của cô hơi chậm lại.
Trong không gian bị bịt kín, trong nháy mắt phảng phất có luồng khí nóng bỏng tràn ngập, nhịp tim cô như bị kích thích hung hăng đập nhanh.
Cứ như vậy trong nháy mắt, thật muốn nhào qua hung hăng hôn anh một chút, nhưng chú ý giao thông an toàn. là điều trên hết.
Bảy tiếng sau.
Ở hội triển lãm trung tâm, một hoạt động đấu giá sắp bắt đầu.
Những nhân vật nổi tiếng đến từ thành phố Thanh Đồng theo thứ tự tiến vào, Khương Tuyết Nhu hôm nay vừa mới nhậm chức chủ tịch, giống như nhân vật tiêu điểm vậy, cô mới vừa đi vào liền bị người mọi người vây quanh.
Trong một đám người kia có một hình dáng quen thuộc để cho Lục Thanh Minh cách đó không xa, trong lòng có một trận biến hóa.
Anh ta ngàn lần không nghĩ tới mới trải qua mấy ngày ngắn ngủi, người bạn gái đã từng bị anh ta vứt bỏ lại được vây quanh chúc mừng là thành viên mới của ban giám đốc.
Mấy ngày nay, rất nhiều người đều ở đây nói anh ta ngu.
Đúng vậy, anh ta ngu, thả con tôm bắt con tép, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, mà hiện tại ở bên cô ấy đã có một người đàn ông tốt, làm gì còn tâm tư để ý tới mình.
Bên cạnh là vị hôn thê của anh ta Tư Đồ Nguyệt, cô ta dùng sức bấm trên cánh tay anh ta một cái: "Nghe nói đó là bạn gái cũ của anh?"
"Đều đã qua rồi" Lục Thanh Minh miễn cưỡng nặn một nụ cười, anh ta biết mình bây giờ chỉ có thể cố gắng đi | lấy lòng nhà họ Tư Đồ.
"Biết vậy thì tốt, nếu như anh còn có tình cảm thì em đã tuyệt vọng rồi, yên tâm, gia đình họ Tư Đồ chúng ta sẽ nâng đỡ anh" Tư Đồ Nguyệt hạ giọng thật thấp nói.
Phía bên kia.
Khương Tuyết Nhu cũng nhìn thấy Lục Thanh Minh, thật sự là anh ta cả người một bộ âu phục màu trắng cũng quá là dễ thấy.
Bên cạnh anh ta là một vị thiên kim tiểu thư xa lạ.
Trong lòng cô âm thầm bồi hồi, đã từng là một thiếu niên có tấm lòng lương thiện thuần khiết như ánh trăng, không nghĩ tới hôm nay lại biến thành một người đàn ông vì quyền thế, danh lợi mà hy sinh nhan sắc.
"Em đang nhìn Lục Thanh Minh?" Bên tại bỗng nhiên truyền tới âm thanh cảnh cáo của một người đàn ông.
"Tôi đang suy nghĩ một ít chuyện". . ngôn tình hài
"Suy nghĩ chuyện gì?" Hoắc Anh Tuấn không vui.
"Kịch hay, đợi một hồi thì anh sẽ biết" Khương Tuyết Nhu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, con người sáng ngời trong lóe lên tinh quái, giảo hoạt ánh sáng.
Hoắc Anh Tuấn đôi mày đang cau lại chậm rãi buông, chỉ cần không phải trong lòng cô không còn Lục Thanh Minh là được.
- ----------------------