Chương 210: Không được mềm lòng
“Không sao cả, cô ấy thích là được. Đúng rồi, Khương Kiều Nhân ở trong tù, hãy đối xử với cô. ta tốt một chút.”
Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn lóe lên một tia lạnh lẽo.
Những đau đớn khổ sở Khương Tuyết Nhu từng nhận được trong tù khi trước, nhất định phải trả lại bằng hết.
Ngày hôm sau, tin tức về tổng giám đốc Hồng Nhân có tình nhân cũng đã lan truyền rộng rãi trên internet.
Tào Trí Dân phát hỏa, thanh danh cứ vậy mà nhanh chóng bị huỷ hoại hoàn toàn.
Bức ảnh ông ta cùng vợ bé thân thiết ở nơi công cộng được truyền ra gây không ít xôn xao, thậm chí video ông ta đánh vợ cũng đã được phát tán.
Trên mạng mỗi ngày đều không có ít lời mắng chửi.
Tào Trí Dân nổi giận đùng đùng xông tới văn phòng chủ tịch, chỉ thẳng vào mặt Khương Tuyết Nhu mắng: “Có phải cô làm hay không? Video trong phòng họp là do cô đưa ra ngoài đúng không.”
“Tôi không biết ông đang nói về chuyện gì” Khương Tuyết Nhu ngồi ở ghế trên, vẻ mặt dường như đau khổ nói: “Tổng giám đốc Tào, tôi không nghĩ ông lại là một người đàn ông như vậy, thật sự khiến chúng tôi hết sức thất vọng. Ông đã khiến danh dự của công ty cũng bị vấy bẩn cả rồi”
“Cô còn có mặt mũi nói như vậy nữa sao? Đồ khốn nạn, đừng cho là tôi không biết, chính cô làm hại tôi, cô coi tôi là cái gai trong mắt cô”
Tào Trí Dân bước nhanh về phía Khương Tuyết Nhu, đang muốn nhấc chân đá có một cái, Kiều Vỹ đã lập tức xông tới, nháy mắt đánh ngã ông ta xuống mặt bàn, giữ chặt. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Đồ khốn, buông tôi ra” Tào Trí Dân hét lên một cách mất kiểm soát.
Khương Tuyết Nhu nhấc máy nội bộ, gọi tới phòng bảo vệ: “Mau tới đem ông ta ra ngoài. Tôi thấy ông Tào hôm tâm trạng không tốt, thời gian này việc của công ty tạm thời giao cho phó tổng giám đốc Ngô quản lý”
“Khương Tuyết Nhu, cô cứ chờ đấy. Cô định loại bỏ tôi ư? Cô đừng nằm mơ"
Tào Trí Dân bị mang đi, rất nhanh phó giám đốc Ngô đã hoảng sợ chạy đến.
Một lần nữa đối mặt với gương mặt trẻ đẹp của Khương Tuyết Nhu, trong lòng ông ta bỗng nhiên có chút sợ hãi. Lúc trước, nhóm giám đốc cấp cao quả thật không hề coi trọng cô, nhưng mới qua một ngày, ngay cả thanh danh của Tào Trí Dân cũng đã không còn giữ được.
Mọi người tuy không có chứng cứ, nhưng ai nấy đều biết việc này nhất định có liên quan tới Khương Tuyết Nhu.
“Phó giám đốc Ngô, ông là người có năng lực lại có bản lĩnh, nhưng trước nay vẫn luôn bị giám đốc Tào chèn ép. E là, hắn trong lòng ông cũng sẽ không thoải mái.”
Khương Tuyết Nhu tự mình đứng dậy rót cho ông ta một ly trà.
Phó giám đốc Ngô hoảng sợ, cuống quít tiếp nhận: “Có điều tổng giám đốc Tào đã giữ vị trí này tới mười mấy năm, công ty trên dưới rất nhiều người đều nghe lệnh ông ta. Thậm chí không ít cổ đông cũng thích ông ta”
Khương Tuyết Nhu nói thẳng: “Tôi cho ông thời gian một tuần, ông muốn tự mình bay lên trời, hay muốn cả đời làm trâu làm ngựa cho Tào Trí Dân”
Trong lòng phó giám đốc Ngô lập tức lay động.
Lúc này, Lư Hồng Khoa từ bên ngoài bước vào nói: “Chủ tịch, tổng giám đốc Tào vừa mới ra khỏi cổng công ty đã bị một đám mấy bà cô lao vào đánh tới tấp. Những người đó xem ra đều rất hận những tên đàn ông trăng hoa, cứ vậy mà đánh giám đốc Tào tới gãy chân, chảy máu đầu, hiện tại ông ta đã được đưa vào bệnh viện”
Phó giám đốc Ngô tức khắc ngẩng đầu, nhìn vẻ lạnh bằng không chút cảm xúc trên mặt Khương Tuyết Nhu, sợ tới mức hai chân run rẩy.
“Tôi đồng ý. Tôi rất hiểu Tào Trí Dân, một tuần có thể khống chế công ty. Tôi chính là người của chủ tịch” Phó giám đốc Ngô lớn tiếng nói.
“Tốt lắm, tôi tin tưởng ông. Tôi muốn Tào Trí Dân không còn chỗ đứng ở công ty này.”
Khương Tuyết Nhu toàn thân toát ra dũng khí lạnh lẽo quyết đoán.
Kiều Vỹ ở bên cạnh nhìn cô một cái, liền phát hiện khí chất mạnh mẽ của Khương Tuyết Nhu so với Hoắc Anh Tuấn khi làm việc càng ngày càng giống.
Sau khi phó giám đốc Ngô rời đi, Khương Tuyết Nhu kiệt sức ngã ngồi ở trên sô pha, đôi môi trắng bệch: “Là tôi tìm người tới đánh Tào Trí Dân, Kiều Vỹ, cô nói có phải tôi là một kẻ rất đáng sợ hay không?”
“Không hề” Kiều Vỹ trả lời lãnh đạm: “Nếu không tàn nhẫn, làm sao cô có thể trấn áp được | bày lang sói dưới kia”
“Đúng vậy, tôi nhất định phải hoàn toàn khống chế Hồng Nhân, tôi còn phải báo thù cho bà ngoại”.
Khương Tuyết Nhu nắm chặt nắm tay, không quên cả mối thù của mẹ cô.
Trên người cô có quá nhiều gánh nặng, cô không cho phép bản thân mềm lòng mà nương
tay.