Chương 178: Phụ Nữ Thật Phiền Phúc
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 178: Phụ Nữ Thật Phiền Phúc
Ngày hôm sau.
An xong bữa sáng, Hoắc Anh Tuấn chuẩn bị tới công ty luật làm việc.
Khương Tuyết Nhu lại túm chặt cánh tay anh: “Hôm nay em không muốn lái xe, muốn ngồi xe của anh đi làm.
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, chỗ cô và anh làm việc ở hai hướng khác nhau, hơn nữa hôm nay ở công ty anh còn có một cuộc họp. Phụ nữ thật là rắc rối, nhanh như vậy đã muốn quản lý anh rồi. “Không phải em cũng có xe hay sao?” “Nhưng em muốn có thêm thời gian ở trên xe với anh. Khương Tuyết Nhu khẽ nháy đôi mắt sáng tinh nghịch.
Hoắc Anh Tuấn dùng ánh mắt “em thật phiền phức nhìn cô rồi nói: “Đi thôi.”
Khương Tuyết Nhu vô cùng vui vẻ.
Thật ra cô chỉ muốn thỏa mãn cảm giác cuối cùng Hoắc Anh Tuấn cũng không bỏ cô một mình ở ga tàu nữa, rốt cuộc cô cũng đã rất vất vả mới có được người đàn ông này.
Tay Hoắc Anh Tuấn vẫn còn bị thương, mấy ngày nay đón đưa anh vẫn luôn là Ngôn Minh Hạo.
Thời gian đi làm buổi sáng, các tuyến đường đều tắc nghẽn.
Tâm trạng của Ngôn Minh Hạo còn có vẻ tốt, sắc mắt vẫn bình tĩnh, nhưng Hoắc Anh Tuấn lại có vẻ ảm đạm. Anh nhíu mày, cảm thấy hối hận vì đã vòng đường xa như vậy chỉ để đưa cô đi làm. Sớm biết thế này, không bằng anh đã thuê tài xế đưa cô đi làm. “Anh đừng sốt ruột.” Khương Tuyết Nhu vươn tay đặt lên mu bàn tay anh: “Vừa hay đúng lúc kẹt xe, chúng ta có thể ở lại lâu hơn một chút.
Cô nhìn anh với đôi mắt mở rộng, vui tươi. Trong mắt cô đều là bóng hình anh.
Trái tim lo lắng của Hoắc Anh Tuấn dường như đã được kéo cho bình tĩnh trở lại.
Lông mày anh dần dãn ra, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi, nhưng khóe miệng lại không làm chủ được mà khẽ nhếch lên: “Thật sự không làm gì được em.
Đây là giọng điệu đầy kiêu ngạo.
Đôi tay Ngôn Minh Hạo đang cầm tay lái cũng không ngừng run rẩy, anh không thể ngờ rằng một người luôn luôn nghiêm túc, lạnh nhạt như Hoắc Anh Tuấn khi yêu đương lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy.
Phải nói rằng, mối quan hệ giữa hai người dường như đã có một sự tiến bộ vượt bậc.
Anh chỉ cảm thấy chính mình hiện tại giống như một cái bóng đèn. 8 giờ 40, ô tô dừng dưới sảnh công ty.
Khi Khương Tuyết Nhu mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên nói: "Không phải hôm qua em nói đi dạo phố mua quần áo sao, vì sao không mặc quần áo mới?”
Quần áo mới lúc này còn đang ở trung tâm mua sắm.
Khương Tuyết Nhu trong cái khó lại ló cái khôn: “Em không thích, cảm thấy chúng quá đắt. Nhưng Minh Kiều đã mua không ít. “Sao kia? Em muốn anh mua quần áo cho em ư?” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày.
Trong lòng Khương Tuyết Nhu không ngừng gào thét: ông anh à, anh lại suy nghĩ quá nhiều rồi. “Em không có nói “Được rồi, sau khi tan làm anh sẽ đưa em đi mua sắm.” Hoắc Anh Tuấn ngắt lời cô.
Khương Tuyết Nhu không nói được gì thêm.
Sau khi cô xuống xe, chiếc xe rất nhanh đã phóng vút đi, cô đành bất đắc dĩ đi vào công ty.
Vừa bước nhanh vào cửa, cô liền bắt gặp Lục Thanh Minh với vẻ mặt tiều tụy xuất hiện ở trước mặt cô. Cũng không biết là do áp lực từ nhà họ Lục hay là chuyện tình cảm, mấy ngày nay có vẻ anh không sống tốt lắm. Râu đã mọc lởm chởm quanh miệng, thoạt nhìn đã nhận thấy tinh thần suy sụp và uể oải.
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, thiếu chút nữa không nhận ra: “Sao anh lại ở đây?”
Sau ngày hôm đó, sau khi Hoắc Anh Tuấn vạch trần cô một cách quá đáng trước mặt anh, cô đã cho rằng Lục Thanh Minh sẽ không bao giờ xuất hiện. Mà cho dù là có, thì nhất định là cũng rất khinh thường cô.
Lục Thanh Minh cúi đầu, cầm một chiếc thẻ ATM đặt vào tay cô: "Đây là một ngàn năm trăm tỷ, em cầm đi trả lại cho Hoắc Anh Tuấn, coi như là phí thuê luật sư. Sau này, không cần liên quan tới anh ta nữa."
Khương Tuyết Nhu vô cùng kinh ngạc.