Chương 174: Coi Cô Như Bảo Bối
**********
Chương 174: Coi Cô Như Bảo Bối
“Không cần, tôi không muốn biết. Nếu bọn họ đã vứt bỏ tôi, chính là tôi không cần thiết đối với họ. Tôi không cần phải một lần nữa động vào một nỗi đau đã trôi qua.
Khương Tuyết Nhu lắc đầu, rồi lại cảm thấy có chút không cam lòng nói tiếp: “Tôi chỉ là cảm thấy cuộc sống này quá không công bằng. Vì sao nhà họ Khương như vậy mà lại có thể xoay chuyển cục diện, một bước lên trời, tiếp tục làm xằng làm bậy Đối mặt với một công ty lớn như Hồng Nhân, cô đã hiểu một cách rõ ràng rằng bản thân cô căn bản không hề có năng lực chống lại bọn họ. Lương Duy Phong do dự một lát rồi đột nhiên nói: “Nếu cô bằng lòng nói, tôi có thể giúp... “Không cần đâu.” Khương Tuyết Nhu ngắt lời anh. “Tuyết Nhu, tối hôm qua những gì anh nói đều là thật sự. Anh muốn cưới em. Lương Duy Phong chân thành nói: "Kẻ thù của em cũng là kẻ thù của anh"
Khương Tuyết Nhu quyết đoán lắc đầu.
Cô đã từng vì muốn báo thù mà bước vào một cuộc hôn nhân sai lầm và không ngừng hối hận vì điều đó. Cô không muốn một lần nữa đi vào vết xe đổ này.
Lương Duy Phong nắm thật chặt tay lái, bất lực nói: “Nếu là Hoắc Anh Tuấn nói với em những lời này, em có đồng ý không?”
Một tia kinh ngạc từ đáy mắt Khương Tuyết Nhu chợt lóe lên. Cô ngẩng đầu, lập tức hiểu ra hôm qua Lương Duy Phong đã để ý đến việc có nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn qua điện thoại. “Hai người đã quen nhau lâu rồi phải không?” Lương Duy Phong cũng không phải kẻ ngốc, vừa suy nghĩ một chút đã có thể hiểu ra rất nhiều điều. “Anh nên sớm nghĩ đến mới phải. Hoắc Anh Tuấn là một người rất cao ngạo, không dễ dàng để anh ta nhận một vụ kiện. Em không có quyền không có tiền, làm sao anh ta có thể cứ vậy giúp em được.”
Khương Tuyết Nhu im lặng cắn cắn môi không nói lời nào. Nếu Lương Duy Phong đã đoán được, mặc kệ bản thân anh nghĩ thế nào về cô, cô cũng không cần giải thích. Rốt cuộc tuy rằng cô và Hoắc Anh Tuấn không tiến tới bước cuối cùng của mối quan hệ này, nhưng ngay khi cô lựa chọn ký vào bản hợp đồng, cô đã sớm chuẩn bị cho việc bán mình rồi.
Sự im lặng của cô giống như lời thú nhận.
Trái tim Lương Duy Phong nặng nề đau xót, cười khổ: “Chỉ trách anh bất tài, không thể cứu được em. “Anh đừng nói vậy, hiện tại tôi khá tốt.
Thẳng thắn mà nói, Khương Tuyết Nhu thà rằng mang ơn Hoắc Anh Tuấn còn hơn là Lương Duy Phong. Có lẽ cô cùng Hoắc Anh Tuấn rốt cuộc cũng chứng minh được điều này. “Em thích anh ta sao?” Lương Duy Phong bằng nhiên nhìn chằm chằm vào cô.
Khương Tuyết Nhu ngẩn người, vội vàng tránh ảnh mặt của anh.
Lương Duy Phong ôn nhu nói: “Tuyết Nhu, anh trước sau đều hy vọng em thật hạnh phúc. Cho dù em có kết giao với ai, anh cũng sẽ ở dưới ánh mặt trời mà chúc phúc cho em. Đồng thời, hai người ở bên nhau nên có sự tự do bình đẳng, không phải giống như bị dùng dây trói lại. Nếu sau này em muốn rời khỏi anh ta, anh nhất định sẽ giúp em." “Cảm ơn em.” Khương Tuyết Nhu cảm động. Lương Duy Phong không hề cười nhạo cô, cũng không hề khinh thường cô, ngược lại còn dùng sự rộng lượng của mình bao dung cô. Có lẽ nếu lúc trước gặp được anh sớm một chút, không có hiểu lầm đáng tiếc kia, không chừng cô sẽ thích người đàn ông điềm đạm nhã nhặn này. “Nếu thực sự muốn cảm ơn anh, về sau đừng gọi anh là anh Lượng nữa. Anh lớn hơn em mấy tuổi, em có thể gọi anh là anh cả. Nếu tương lai Hoắc Anh Tuấn bắt nạt em, em có thể tới nhờ anh giúp đỡ lúc nào cũng được.
Lương Duy Phong nháy mắt trêu đùa cô: “Em đừng từ chối anh, nếu không anh sẽ rất mất mặt"
Khương Tuyết Nhu đành phải bất đắc dĩ gật gật đầu, mỉm cười gọi: “Anh cả
Như vậy cũng tốt. Dù sao sau này cô và Lương Duy Phong còn phải thường xuyên gặp mặt vì chuyện công việc, tới lúc đó cũng không đến mức quá khó xử. 40 phút sau, Khương Tuyết Nhu xuống xe tại cổng của Ngự Hà công quán, đi bộ tiến vào biệt thự.
Trong lúc dì Lâm đi mua đồ ăn, cô vùi đầu vào trong chăn, thoải mái ngủ một giấc
Giữa trưa, dì Lâm gọi cô dậy ăn cơm. "Cô nói cô xem, tối hôm qua suốt một đêm không trở về. Cậu chủ lo lắng phát bệnh, suốt cả đêm không ngừng gọi điện thoại. Cô dù sao cũng đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao cậu ấy còn phải lo lắng như vậy chứ."
Dì Lâm cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Có một câu nói thế nào nhỉ. Nếu lấy phải một người đàn ông xấu, sẽ là mẹ của anh ta. Nếu lấy được một người đàn ông tốt, thì sẽ được người đó yêu thương như con. Cậu chủ coi cô như con vậy, yêu thương trân quý cô, coi cô như bảo bối.