Chương 173: Tôi Sẽ Báo Cảnh Sát
**********
Chương 173: Tôi Sẽ Báo Cảnh Sát
Lương Duy Phong đi ra bên ngoài, nhặt lên di động đang rơi trên mặt thảm. Trên màn hình điện thoại hiện tên “Hoắc Anh Tuấn”, nãy giờ vẫn không ngừng gọi cho cô.
Hoắc Anh Tuấn?
Sao lại có thể là anh ta?
Ngay lập tức, trong đầu Lương Duy Phong hiện lên rất nhiều suy nghĩ và ngờ vực. Cuối cùng anh cũng nén được sự khó chịu trong lòng, mang điện thoại vào giúp cô
Khương Tuyết Nhu vừa nhấn nút trả lời, đặt điện thoại lên tại liền nghe thấy giọng nói không vui từ đầu bên kia: “Tôi gọi cho em ba cuộc, Khương Tuyết Nhu. Nếu em còn không trả lời, tôi sẽ gọi cảnh sát ...
Nằm trong bồn tắm ngập nước, Khương Tuyết Nhu dùng sức tự bầu lấy đùi mình, cố giữ lý trí: “Anh có cần phải khoa trương như vậy không?” “Tôi lại còn không biết em như thế nào hay sao?” Hoắc Anh Tuấn tức giận nói: “Chỉ cần không chú ý một cái là em có thể bị người ta hại chết."
Khóe mắt Khương Tuyết Nhu đột ngột nhăn lại. Đúng vậy, cô lại bị rơi vào bẫy của người khác, thiếu chút nữa còn bị người ta làm cho nhục nhã đến chết. Nhưng cô không muốn nói cho anh biết. Thứ nhất, cô không muốn anh từ thành phố Thanh Hải phải vội vàng trở lại. Thứ hai, cô càng không muốn anh đối mặt với Hồng Nhân. Tuy rằng anh là một người có thực lực, nhưng Hồng Nhân là một trong những công ty xếp hạng 500 toàn cầu, không phải thứ anh có thể động vào. “Tôi ... Tôi không sao cả. Tôi chỉ cùng Minh Kiều đi chơi mà thôi. Điện thoại di động để trong túi xách nên không nghe thấy chuông” “Khương Tuyết Nhu, giọng em sao vậy?” Hoắc Anh Tuấn tức giận nói: “Vừa yếu đuối lại vừa nghẹn ngào, ai không biết còn tưởng em đang cố tình lừa gạt tôi.”
Khương Tuyết Nhu sợ hãi đến mồ hôi đầy đầu, cổ gắng giữ ngữ khí nhẹ nhàng: “Đâu có. Tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi đi xem quần áo đây?” “Trở về sớm một chút cho tôi.” “Được rồi.” Khương Tuyết Nhu cúp máy rồi nhanh chóng ném điện thoại sang một bên. Sau đó cô ngâm toàn bộ thân thể mình trong nước, thở hổn hển nói: “Anh Lương, phiền anh đi ra ngoài trước được không?” “Được, nếu có vấn đề gì cứ gọi tôi. Trong lòng Lương Duy Phong có vô số suy nghĩ, liếc mắt một cái nhìn chiếc di động trên mặt đất rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Anh không thể ngừng nghĩ về cuộc nói chuyện giữa Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn.
Khương Tuyết Nhu vì lý do gì lại muốn gạt Hoắc Anh Tuấn?
Quan hệ giữa hai người họ là gì?
Anh châm một điều thuốc, ngồi ở bên ngoài cho tới khi trời hửng sáng.
Bảy giờ sáng hôm sau, Khương Tuyết Nhu run run rẩy rẩy từ trong phòng tắm đi ra, mặc bộ quần áo đêm qua anh nhờ trợ lý đi mua. “Để tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra. Lương Duy Phong quan tâm nói. “Không cần, tôi muốn trở về nhà nghỉ ngơi." Khương Tuyết Nhu hiện tại thực sự rất mệt. “Vậy tôi đưa cô về” Lương Duy Phong nghiêm giọng nói: “Cô không thể lại từ chối được, bộ dạng này của cô sao có thể lái xe. Khương Tuyết Nhu do dự một lúc cuối cùng cũng gật đầu.
Trên đường đi, Lương Duy Phong lo lắng nhìn về phía cô: “Sự việc tối qua “Khương Thái Vũ hiện tại là đại cổ đông của Hồng Nhân, tháng sau sẽ đứng ra tranh cử vị trí chủ tịch, phỏng chừng nắm chắc thắng lợi. Chỉ sợ là địa vị của Khương Kiều Nhân ở Hồng Nhân lúc này không hề nhỏ.
Khương Tuyết Nhu nói ra nghi hoặc của cô.
Lương Duy Phong thoảng kinh ngạc: “Nhà họ Khương từ khi nào lại có liên tới Hồng Nhân? Chuyện này nếu được đồn ra ngoài, e là vị thế của nhà họ Khương không hề thấp hơn nhà họ Chu “Tôi cũng không biết. Khương Tuyết Nhu nhíu mày, cảm giác hết thảy mọi chuyện đều tràn ngập kỳ lạ: “Trước đó vài ngày ở toà án dường như bố tôi còn rất sợ hãi nhà họ Chu. Nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một đứa con nuôi họ mang từ trại trẻ mồ côi về, có những chuyện họ không nói với tôi thì cũng là bình thường mà thôi"
Lương Duy Phong cảm thấy thương cảm: “Cô có muốn tôi giúp cô điều tra thân thể không?”