Lâm Minh Kiều ngẩn ra.
Cô chưa từng thấy ai không làm được, lại còn kiêu ngạo như vậy.
Bình thường Không phải tất cả những người đàn ông không thể đều cúp đuôi sống cả đời hay sao, ngược lại người đàn ông này chỉ hận cả thế giới k biết là anh ta không được.
“Tôi còn có em chứng minh.” Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu, nhàn nhạt nói thêm.
Khương Tuyết Nhu: "..."
Cô ấy chứng minh điều gì?
Chứng minh rằng một người có thể quấy rối cô ấy ngay cả khi họ không thể.
Lâm Minh Kiều lỗ tai đỏ bừng, Hoắc Anh Tuấn không khỏi mơ hồ suy nghĩ một chút, "Thôi, hai người từ từ nói chuyện, tôi lên xe trước."
Đi được mấy bước, cô lo lắng nhắc nhở: "Tuyết Nhu, cậu nhanh lên, đừng để mình đợi lâu."
Cô lao lên xe, Khương Tuyết Nhu đầu đầy hắc tuyến, cô rất hối hận, nếu biết anh chưa chết, cô đã không nên quay lại.
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô ánh mắt nhẹ nhàng mà có thể dìm chết người ta, "Tuyết Nhu, vừa rồi tôi thấy mắt em đỏ hoe, em nghĩ tôi chết rồi, đau lòng..."
"Anh bị bệnh tự luyến sao, tự mình đa tình cũng vừa vừa thôi, tôi suýt chút nữa đã khóc vì vui mừng đấy."( haha chị mạnh miệng quá)
Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, chế nhạo, "Người đàn ông hành hạ tôi mấy năm cuối cùng cũng chết. Anh không hiểu được cảm giác vui sướng này đâu.”
"Tôi không tin... ."
Chương 1132: Bị xích sắt bên trong đánh trúng
Quả nhiên, đối xử với loại ma quỷ này là phải máu lạnh và tàn nhẫn.
“Tuyết Nhu, em vẫn quan tâm đến tôi.” Hoắc Anh Tuấn từng bước đến gần cô, nắm lấy hai tay cô, đôi mắt đó đủ sâu để dìm chết người ta.
Đây là nơi công cộng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi ra, Khương Tuyết Nhu sợ hãi vội vàng hất tay anh ra.
Hoắc Anh Tuấn Tuấn đột nhiên tái mặt, anh rít lên một tiếng, khi cô bị hất ra xa, cả cánh tay anh đều run lên. Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ.čom
Khương Tuyết Nhu đột nhiên nhớ tới lúc lên đó Mạnh Tử Hàm nói cánh tay anh bị thương.
Cô di chuyển ngón tay, lạnh lùng nói: "Hoắc Anh Tuấn, anh không nghĩ là anh quá đáng sao? Mọi người đều cho rằng anh đã chết. Cảnh sát và nhân viên y tế được điều động với số lượng lớn. Khi mọi người có mặt đều hoảng sợ, anh…. anh lại trốn ở bên trong để xem náo nhiệt. "
Hoắc Anh Tuấn thấp giọng giải thích, "Tôi không xem náo nhiệt. Từ lúc em xuất hiện đến lúc tôi đi ra, trước sau chưa đến năm phút đồng hồ. Hơn mười phút sau khi xảy ra tai nạn thang máy, tôi đã vật lộn trong thang máy kéo theo một người phụ nữ trèo lên, tay tôi .... "
Anh duỗi hai tay ra, Khương Tuyết Nhu mới phát hiện đầu ngón tay xinh đẹp một thời của anh đã chằng chịt vết thương và rướm máu. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.čom
Đồng tử cô co rút mạnh.
Thấy vậy, Hoắc Anh Tuấn lại nhẹ nhàng mở ra tay áo, "Còn đây, tôi bị xích sắt bên trong đánh trúng."
Cô lại thấy cả cánh tay anh sưng tấy và tím bầm.
Cô không thể không hít một hơi.
Cô cứ nghĩ anh chỉ bị thương nhẹ, nhưng đây là điều bình thường, mặc dù cô chưa bao giờ đi thang máy nhưng chỉ cần nghĩ đến tai nạn trong đó, cô đã cảm thấy rất kinh khủng.
Chương 1133: Tuyết Nhu, tôi không có
Không phải là bò ra ngoài và chờ cứu, những thứ bên trong có thể khiến cái chết của một người trở nên tồi tệ hơn bất cứ lúc nào.
Nói cách khác, anh ta thoát chết không dễ dàng, còn cứu người càng thần kỳ hơn.
Nhưng bên môi vẫn là của lời lạnh lùng: "Hoắc Thiếu không dễ dàng. Đứng giữa ranh giới sinh tử anh cũng không quên cứu một người phụ nữ."
Còn trêu chọc ra vận khí đào hoa, khiến người phụ nữ kia thầm yêu anh.
Hoắc Anh Tuấn nghe vậy đỉnh lông mày khẽ nhếch lên, "Tuyết Nhu, em ghen."
"Ghen cái em gái anhý."
Khương Tuyết Nhu là một cô gái ngoan, cô lại bị buộc phải chửi thề, "Hoắc Anh Tuấn, anh cứ nói Lương Duy Phong có tâm cơ, tôi nghĩ anh cũng không phải dạng vừa, anh đã cứu con gái của Mạnh nghị viên, có thể cả gia đình Mạnh nghị viên về sau sẽ cảm kích anh là ân nhân cứu mạng, có thể sau khi kết hôn với Mạnh Tử Hàm, anh lại lần nữa có thể đứng lên, Hoắc Thiếu, anh cũng là người có tính toán. "
Ánh sáng trong mắt Hoắc Anh Tuấn biến mất, anh không ngờ rằng trong lòng Khương Tuyết Nhu anh lại tồi tệ như thế.
Ánh mắt anh ta lộ ra vẻ tự ti, nhưng biết trách ai đây.
Là anh từng chút từng chút phá hủy hình tượng bản thân trong lòng cô.
"Tuyết Nhu, tôi không có."
Anh thấp thỏm giải thích với cô, "Nếu tôi không cứu Mạnh Tử Hàm, cho dù hôm nay tôi có trốn thoát, Mạnh nghị viên cũng sẽ khiến tôi chết. Đối với một người như ông ấy, cho dù tôi không phải là kẻ sát hại con gái ông ấy, nhưng tôi vứt bỏ con gái ông ấy để trốn thoát, ông ấy sẽ không để tôi đi. Ông ấy sẽ nghĩ rằng tại sao tôi còn sống, nhưng con gái ông ấy lại chết. Ông ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tôi trốn thoát khó khăn như thế nào. Càng không nói việc giải cứu còn khó khăn hơn thế, khó hơn lên trời. "
Khương Tuyết Nhu đột nhiên ngẩn người.
Quả thực, địa vị càng cao, lòng càng ích kỷ.
Trong mắt người khác, chỉ có tính mạng gia đình của chính mình là đáng giá, còn của người khác không là gì cả.
Có vẻ như những gì cô nói vừa rồi là hơi quá.
"Tuyết Nhu, tôi thật sự nghĩ hôm nay mình sẽ chết."
Hoắc Anh Tuấn lại tiến lại gần cô, trong mắt hiện lên tia cảm xúc nhói lên, “Lúc thang máy rơi xuống, trong đầu tôi toàn là hình ảnh em, không cam tâm, tôi không chấp nhận số phận, kiếp này cứ thế mất em. Ngay lúc đó, tôi nhận ra em đối với tôi quan trọng hơn tôi tưởng, chính là em làm cho tôi có động lực dùng hết sức thoát ra, lúc đó tôi cũng không vội đi ra, trước tiên muốn xem ai thầm vui mừng vì cái chết của tôi có thể chính là kẻ sát nhân. Thứ hai, tôi chết rồi em đang vui hay đang buồn? Nếu em vui, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện bên em, Nếu em buồn, tôi ... "
"Đừng nói nữa."
Khương Tuyết Nhu kích động ngắt lời anh, cô không muốn nghe nữa, nếu tiếp tục, trái tim cô sẽ rối tung lên.
Cô không hiểu tại sao lúc đó mình lại tuyệt vọng như vậy.
Hoắc Anh Tuấn cười khi nhìn cô mất mát, ít nhất trong lòng cô cũng khác, cô cũng không phải kẻ tầm thường.
Bất kể là ghét hay yêu, anh cũng ở trong lòng cô.
"Tuyết Nhu, tôi tới nói cho em biết, vì em, sau này anh sẽ không tuỳ tiện từ bỏ chính mình, lại dẫn Hoắc Thị lên đỉnh cao, còn em, tôi lại từ trong tay Lương Duy Phong cướp về."
"Tôi yêu em, trước đây tôi đã sai, nhưng sau này sẽ không."
Sau khi Hoắc Anh Tuấn nói xong, khuôn mặt tuấn tú đến nghẹt thở lùi lại trong bóng tối.
Xoay người rời đi, hắn rõ ràng bị thương rất nhiều, nhưng thân hình vẫn cao ngạo như vậy.
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc nhìn bóng lưng anh.
Những gì anh ấy nói cứ vang vọng trong tâm trí cô.
Anh ta muốn giành lại cô?
Đồ mất trí này.
Một chiếc xe thể thao chạy tới trước mặt cô, Lâm Minh Kiều mở cửa sổ: "Cậu định làm hòn Vọng phu sao? Còn chưa lên xe."( ơ Tàu khựa cũng biết hòn Vọng Phu của Việt Nam à????)
Khương Tuyết Nhu đầu đầy hắc tuyến, "Cậu đang nói bậy cái gì?"
Cô ấy trở thành hòn Vọng Phu từ khi nào?
“Chồng cũ cũng là chồng.” Lâm Minh Kiều nhún vai.
"Mình chỉ đang suy nghĩ chuyện gì đó," Khương Tuyết Nhu giải thích, ngồi lên ghế lái phụ, "Hay là mình lái xe đi, dù sao cậu cũng là phụ nữ có thai..."
"Mình mới hơn một tháng không sao, đâu phải là sắp sinh rồi."
Lâm Minh Kiều tò mò nhìn cô, "Hoắc Anh Tuấn nói với cậu cái gì. Chẳng lẽ đi quanh ranh giới sinh tử, phát hiện vẫn không quên được cậu nên muốn tìm cậu tái hợp."
"..."
Khương Tuyết Nhu xấu hổ, nếu không phải nhìn thấy cô lái xe, vô cùng nghi ngờ cô ở bên nghe trộm.
Thấy cô ngừng nói, Lâm Minh Kiều lộ ra vẻ mặt "Chắc chắn rồi", "Nghĩ gì vậy?"
“Làm ơn, mình là phụ nữ đã có gia đình, được không?” Khương Tuyết Nhu tức giận nhắc nhở.
"Chậc chậc, cậu nhìn về phía trước."
Lâm Minh Kiều nhướng mày, ở bên đường, bóng dáng cao lớn của Hoắc Anh Tuấn bước chậm rãi, vừa đi vừa nhìn lại xe.
Nhưng khách sạn bảy sao đã hẻo lánh rồi, đừng nói đến taxi ở nơi này, nếu không phải tổ chức tiệc tối thì càng có ít xe tư nhân đi qua.
Khương Tuyết Nhu cũng nhìn thấy, cảnh tượng có chút buồn bực, phức tạp.
Người đàn ông trước kia tao nhã cao ngạo trong mắt cô, giống như vầng trăng sáng trên bầu trời, luân lạc tới yến tiệc, thậm chí không có xe hơi mà ngồi.
Ngôn Minh Hạo thì sao?
Còn người lái xe?
“Có muốn cho anh ta đi nhờ không?” Lâm Minh Kiều hỏi ý kiến của Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu chế nhạo, "Có cái rắm, anh ta không thể không có tài xế, nhất định là khổ nhục kế."
***
"Cũng phải..." Lâm Minh Kiều gật đầu, đạp ga, sau khi chạy xa mấy chục mét, Khương Tuyết Nhu lại gọi cô.
"Chờ chút.. ."
“Làm sao vậy?” Lâm Minh Kiều tốc độ nhanh lên.
“Phanh xe đi.” Khương Tuyết Nhu thầm nhắc nhở.
Lâm Minh Kiều giật giật khóe miệng, đạp phanh xe.
Khương Tuyết Nhu ho nhẹ một tiếng, "Mình vừa nhìn thấy cánh tay của anh ấy, hình như bị thương rất nặng, nên đưa anh ấy đến bệnh viện. Bất kể như thế nào, anh ấy cũng bị thương trong bữa tiệc của cậu, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ ảnh hưởng thanh danh của cậu. "
Lâm Minh Kiều thực sự muốn nhắc nhở cô nhìn lại sự bối rối của mình, vừa rồi cô còn nói Hoắc Anh Tuấn giở trò khổ nhục kế, quay đầu lại tự vả miệng mình.
“Nhìn mình làm gì, ai bảo chúng ta đều là người thiện lương.” Khương Tuyết Nhu chớp chớp hai tròng mắt đen nhánh, “cậu gọi hắn lên xe, đừng nói mình kêu cậu dừng xe.”
"..."
Lâm Minh Kiều hoàn toàn phục cô.
Cô mở cửa sổ nhìn lại qua gương chiếu hậu, không cần nói cũng biết, thân hình mảnh mai của Hoắc Anh Tuấn, mặc áo sơ mi trắng, thổi trong gió đêm, tà áo phồng lên, hai chân dài như người mẫu, cho dù là nhìn anh. Không rõ mặt, nhưng nhìn dáng người bình thường nữ nhân sẽ cảm thấy mềm lòng.
Nhưng khi đi ngang qua chiếc xe thể thao của cô, Hoắc Anh Tuấn không hề nhìn vào trong mà đi thẳng về phía trước.
Lâm Minh Kiều bấm còi lái xe tới gần anh, "Lên xe, chúng tôi đưa anh đến bệnh viện."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hoắc Anh Tuấn vừa liếc đầu liền nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu trên ghế phụ.
Nhưng mà, Khương Tuyết Nhu lại cúi đầu chơi game trên điện thoại di động, bộ dạng rất nghiêm túc, tựa hồ không quan tâm Lâm Minh Kiều đang nói chuyện với ai.
Lâm Minh Kiều vừa nhìn đã muốn trợn tròn mắt.
***
What, đã quen biết nhau mười năm, lần đầu tiên tôi thấy người phụ nữ này có khả năng lật mặt nhanh như lật bánh tráng vậy, rõ ràng mới vừa rồi còn không ngừng nhìn về sau.
"À được."
Hoắc Anh Tuấn cười tủm tỉm, mở cửa sau, ngồi vào.
Lâm Minh Kiều khởi động xe, trong xe không có ai nói chuyện, sự im lặng kỳ lạ khiến cô cảm thấy khó xử, không khỏi tìm chủ đề, "Tại sao lại đi trên đường một mình, tài xế của anh đâu?"
"Tôi không tìm thấy anh ta," Hoắc Anh Tuấn thấp giọng giải thích, "Lúc trước điện thoại của tôi bị rơi và vỡ khi tôi đang leo trong thang máy. Bây giờ không có thông tin liên lạc với bất kỳ ai."
“Vậy thì anh có thể dùng điện thoại di động của tôi gọi cho gia đình anh, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện gần đó, kêu người nhà tới tìm anh.” Lâm Minh Kiều vừa nói vừa chú ý tới Khương Tuyết Nhu, cô ấy vẫn đang chơi trò chơi chăm chú.
"Không, cô có thể đưa tôi đến đó. Gia đình tôi và tôi không có mối quan hệ tốt với nhau. Người có tình cảm tốt không phải quá già thì lại còn quá nhỏ, hoặc kết hôn với người khác rồi ..."
Hoắc Anh Tuấn u sầu nói với giọng điệu bất lực.
Khương Tuyết Nhu chơi game: "..."
Không phải, khi nào cô và anh ta tình cảm tốt chứ?
Lâm Minh Kiều mặt đầy hắc tuyến, không nói gì.
Sau hơn hai mươi phút, Hoắc Anh Tuấn cuối cùng cũng được đưa đến bệnh viện.
Vừa mở cửa bước xuống xe, anh ta lại quay người lại, đẹp trai dưới ánh đèn đường nhàn nhạt của bệnh viện lộ ra vẻ thảm hại, "Cô có thể cho tôi mượn tiền được không, ví của tôi cũng rơi vào thang máy rồi , không có tiền chữa bệnh, đúng lúc, hai ngày nay Quý Tử Uyên không có ở bệnh viện, anh ta đi tham dự hội thảo y học ở nơi khác. "
Lần này, Khương Tuyết Nhu thật sự không nhịn được, "Hoắc Anh Tuấn, anh cho là chúng tôi ngu ngốc sao."
“Tôi không có nói dối em, tối nay Tống gia cũng mời Quý gia, nhưng Tử Uyên thật sự không ở Kinh Đô.” Hoắc Anh Tuấn ngây ngô giải thích.
Về điểm này, Lâm Minh Kiều có thể chứng thực, "Quý Tử Uyên quả nhiên không ở Kinh Đô."
Hoắc Anh Tuấn lập tức nói: "Tuy rằng tôi không còn tốt như trước, nhưng tiền chữa trị sẽ không nợ các cô, không tin thì có thể lục tung thân thể của tôi."
Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, nhất là nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của anh, khiến cô nhớ tới dáng vẻ Tiểu Khê, Hoắc Anh Tuấn lúc nào cũng học dáng vẻ này?.
Hai bố con giống hệt nhau.
“Minh Kiều, cậu có tiền không? Mượn ít tiền rồi mau đưa anh ta đi.” Khương Tuyết Nhu giọng điệu chán ghét nói.
"Làm ơn đi, những ngày này còn có ai mang tiền mặt, không phải trả bằng điện thoại di động sao?"
Lâm Minh Kiều thở dài nói: "Sao cậu không ở lại giúp anh ta trả tiền thuốc men đi? Bất kể như thế nào, anh ta cũng bị thương trong bữa tiệc của mình, đề phòng xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến danh tiếng của mình."
"..."
Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, sao lại nghiệp quật nhanh như vậy, không lâu sau khi cô nói với Lâm Minh Kiều câu này, trong nháy mắt cô ấy đã trả lại câu nói đó.
Ngoài cửa sổ, Hoắc Anh Tuấn nhìn cô với đôi mắt đen như sương mù đầy mong đợi.
Khương Tuyết Nhu yếu ớt thở dài, mở cửa xe bước ra, sau đó tức giận đối với Hoắc Anh Tuấn một cái, "Đi thôi."
“Cám ơn.” Hoắc Anh Tuấn đi theo sau lưng cô.
Trông giống như một con chó nhỏ.()
Khương Tuyết Nhu không khỏi nhìn anh một cái ngây người. "Hoắc Anh Tuấn, anh không muốn thể diện sao? Anh từng là chủ tịch hách dịch."
“Tôi có thể không biết xấu hổ trước mặt người mình thích, hoặc kiềm chế lòng kiêu hãnh, lòng tự tôn của mình, hoặc hạ mình vào trong cát bụi.” Hoắc Anh Tuấn đáp với vẻ mặt cương nghị và cứng cỏi.
Anh ấy đã từng kiểm tra các phương pháp khác nhau và Bí tịch về cách cua lại vợ cũ trên điện thoại di động của mình.()
Khương Tuyết Nhu mặt đầy hắc tuyến, "Tôi nghĩ chỗ anh bị thương trong thang máy không phải tay, mà là não."
"Ừ, tôi đau đầu quá, nên bây giờ đầu tôi chỉ toàn giọng nói, khuôn mặt của em, em nói cho tôi biết, làm sao tôi mới có thể chữa lành não của tôi."
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, những gì anh nói ra có thể khiến người ta buồn nôn đến chết đi sống lại.
Khương Tuyết Nhu bị anh cãi lại nhất thời trầm mặc.
Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn năm đó, cô đã tuôn ra đủ thứ ngôn tình sến sẩm thế nào, sau đó còn bị anh mắng mình là bị bệnh hay mất trí.
Cô nghĩ hồi đó anh thật ngốc, đi đâu để kiếm được mỹ nhân xinh đẹp như vậy.
Bây giờ có vẻ như anh ấy có thể hiểu được tâm trạng ban đầu của cô.
Sau khi vào tòa nhà cấp cứu, bạn cần lấy số, điền tên và số điện thoại.
Hoắc Anh Tuấn trực tiếp nâng cánh tay phải bị thương của mình lên, "Tôi không viết được."
Khương Tuyết Nhu chỉ có thể điền tên, xin số, đăng ký cho anh.
Hoắc Anh Tuấn đi theo cô ấy suốt chặng đường, bác sĩ cho anh ta chụp X quang, cuối cùng phải truyền nước muối để chống viêm.
Sau khi y tá đưa kim vào, Hoắc Anh Tuấn kiểm tra thời gian, đã gần mười hai giờ, tuy rằng muốn thân thiết với cô hơn nhưng không muốn cô quá mệt mỏi. "Cho tôi mượn điện thoại di động, tôi sẽ gọi cho Ngôn Minh Hạo. "
Khương Tuyết Nhu nghĩ anh muốn Ngôn Minh Hạo chăm sóc mình, cho nên liền đưa điện thoại.
Ai biết sau khi bấm Ngôn Minh Hạo nói: "Tôi đang ở bệnh viện, anh đến đây đưa Tuyết Nhu về."
Khương Tuyết Nhu nhíu mày, gọi điện thoại xong liền nói: "Không cần Ngôn Minh Hạo đưa tôi về, tôi bắt taxi về là được."
“Không, một cô gái trẻ đẹp như em đêm khuya bắt taxi về là không an toàn.” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, “Em đưa hóa đơn cho tôi, ngày mai tôi sẽ trả lại cho em”.
Khương Tuyết Nhu liếc xéo anh một cái.
Giường bệnh đêm nay chật cứng, anh chỉ có thể ngồi trên ghế truyền dịch, trong phòng truyền dịch im ắng chỉ có anh, không khí lộn xộn ở đây hoàn toàn không phù hợp với khí chất tao nhã cao quý của anh, cả người nhìn trong suốt, có một chút ảm đạm.
Cô nhắm mắt lại, không thể mềm lòng ."Không cần trả lại, anh đừng tưởng tôi không biết, không phải anh định mượn cớ trả tiền để tiếp tục dây dưa với tôi đấy chứ.”
Hoắc Anh Tuấn tâm tư bị chọc thủng, cười nhạt nói: "Không trả thì không trả, dù sao tôi và em tuy hai mà như một, tôi hiểu."
“Ai với anh tuy hai mà là một.” Khương Tuyết Nhu bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho phát cáu, “tôi không muốn để cho anh có cơ hội tiếp cận tôi, hiểu chưa.”
“Tôi biết, em đau lòng vì tôi không còn giàu có như xưa. Em muốn tiết kiệm cho tôi một chút.” Đôi mắt quy*n rũ của Hoắc Anh Tuấn đầy trìu mến.(công phu mặt dày thượng thừa)
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn bó tay với anh, "Tôi cũng lười nói nhảm với anh, tôi đi rồi, không cần Ngôn Minh Hạo đưa."
Tên điên này quá vô sỉ, khiến cô có chút không chịu nổi.
"Tuyết Nhu, đừng đi, tôi biết em không muốn Ngôn Minh Hạo đi cùng, sợ tôi ở đây một mình sẽ không tiện ...." Giọng nói khó chịu của Hoắc Anh Tuấn vang lên từ phía sau.
Khương Tuyết Nhu chịu không nổi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được được được, anh cho rằng tôi không an tâm cũng được, anh buông tha cho tôi đi, tôi sợ tôi sẽ cầm chai dịch truyền nện anh choáng váng luôn." .
“Nếu em thật sự muốn rời đi, đợi lát nữa về tới nhà gửi tin nhắn vào điện thoại của Ngôn Minh Hạo,