Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 1227-1230




Chương 1227:

Con ngươi của Khương Tuyết Nhu đột nhiên mở to.

Gương mặt Hoắc Anh Tuấn có hoá thành tro cô cũng nhận ra.

Chính là anh ta?

Anh ấy chưa chết?

Đầu óc cô quay cuồng, thậm chí cô còn nhận thấy khi Hoắc Anh Tuấn nhìn mình, cô thậm chí còn không có thời gian để quay đi chỗ khác.

Cứ như vậy, anh bắt gặp cô ngay tại đó, giữa bao nhiêu người đang đứng nhìn nhau xa xăm.

Anh thấy mắt cô đỏ và sưng lên.

Đôi môi mỏng gợi cảm của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhếch lên.

Rõ ràng là anh vừa trải qua một trận đại nạn sinh tử, nhưng tâm tình lại vui vẻ một cách kỳ quái.

"Tử Hàm ...."

Mạnh phu nhân lúc này mới kêu lên, hưng phấn chạy tới, ôm lấy con gái, "tốt quá, con còn sống, làm mẹ sợ chết khiếp, mẹ còn tưởng rằng con ở bên trong."

"Tử Hàm, có chuyện gì vậy? Không phải camera giám sát cho thấy con đang ở trong thang máy sao?" Mạnh nghị viên mắt đỏ hoe bước tới. Ông chỉ có đúng một đứa con gái, khi biết cô ở trong đó, ông gần như không thể đứng vững.

“Ba, con suýt chết.” Mạnh Tử Hàm nghẹn ngào nói với ba mẹ, “may mà Hoắc Thiếu đã cứu con.”

Nói xong, cô ta nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái ngượng ngùng.

"Ba, ba không biết đó, tình huống lúc ấy rất đáng sợ. Thang máy rơi hơn mười tầng. Con bấm hết mấy cái phím thang máy cũng không dừng lại được. May mà Hoắc Anh Tuấn đã kịp thời mở nắp hộp lên. Hai tầng cuối cùng, anh ấy dẫn con đi nhanh chóng.

Tại đây có hình ảnh 1635396420467.png

Chương 1228: Mọi người không sao là tốt rồi

Cô nói xong chạy tới nắm lấy cánh tay Hoắc Anh Tuấn nhưng anh tránh ra.

Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nhìn Mạnh gia nói: "Nếu tôi còn sống mà con gái ông gặp tai nạn, có lẽ tôi sẽ trở thành kẻ thù công khai số một của Mạnh gia các người, chỉ là tôi không muốn phiền phức."

“Dù sao, cảm ơn anh vì đã cứu con gái tôi.” Mạnh nghị viên gật đầu cảm ơn.

Trước đây hắn chỉ biết Hoắc Anh Tuấn rất kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng không có gặp qua, sau chuyện này hắn vẫn thấy Hoắc Anh Tuấn khá là đáng nể.

Bất quá, suy đoán của Hoắc Anh Tuấn cũng đúng, nếu hai người cùng vào thang máy, anh ta còn sống, còn con gái ông lại chết, ông ta nhất định sẽ trách Hoắc Anh Tuấn không cứu con gái mình. Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com

Về phần việc cứu con gái mình có bị liên luỵ hay không thì ông không quan tâm, điều ông quan tâm là chỉ cần Hoắc Anh Tuấn còn sống, anh phải ra tay cứu con gái mình.

“Hoắc Anh Tuấn, cám ơn anh, thật may có anh đêm nay.” Mạnh Tử Hàm cũng đắc ý nói.

Cô sẽ không quên Hoắc Anh Tuấn đã dùng cánh tay mạnh mẽ để câu cô ra khỏi thang máy vào thời khắc sinh tử như thế nào.

Sau đó khi cả hai bị mắc kẹt trong giếng, anh không nói gì mà cứ dùng thân thể cường tráng ôm chặt lấy cô.

Cô ấy thậm chí có thể cảm nhận được cơ bắp và vẻ nam tính tuyệt vời của người đàn ông này.( đồ mê trai)

Đối với Hoắc Anh Tuấn, cái tên này, cô đã nghe nói rất lâu.

Nhưng dù sao hai người cũng không phải là người cùng một thế giới, cô mới ngoài hai mươi đã đi du học, bấy lâu nay cô cho rằng Hoắc Anh Tuấn là một người đàn ông cặn bã, nhưng qua đêm nay, cô mới nhận ra điều này, con người không giống như những gì thế giới bên ngoài đồn thổi.

Anh ấy đầy quy*n rũ và cũng có thể khiến phụ nữ cảm thấy an toàn, vóc dáng hoàn hảo cùng những đường nét trên khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở , anh ấy là người đẹp trai nhất mà cô từng thấy.

Mạnh Tử Hàm, ở tuổi đôi mươi, đã nhận ra thế nào là tình yêu.

Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt liếc nhìn cô, cau mày, môi mỏng mím chặt, thậm chí không có tâm trạng nói.

“Mọi người không sao là tốt rồi.” Tống Niên đi tới, vỗ vai Hoắc Anh Tuấn, “Hoắc Anh Tuấn, tối nay cảm ơn cậu.”

Nếu không, con gái của Mạnh nghị viên chết trong bữa tiệc của con gái mình, chuyện này e rằng sẽ tạo ra khoảng cách giữa ông và Mạnh nghị viên.

Chương 1229: Không, tôi không sao, tôi đi ngay

"Chú Tống, thật là kỳ quái,"

Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở, "Bất kỳ thang máy nào của khách sạn nói chung đều được kiểm tra định kỳ, chưa kể đều đạt tiêu chuẩn bảy sao. Cho dù có xảy ra tai nạn, hệ thống khẩn cấp cũng sẽ được kích hoạt. Thang máy không thể trực tiếp rơi xuống, ít nhất sẽ cho người cơ hội thoát ra. "

"Tôi sẽ kiểm tra."

Tống Nguyên vẻ mặt trịnh trọng.

“Đương nhiên, tôi nghi ngờ là có người cố ý nhắm vào tôi.” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nói, “Có lẽ chính tôi là nguyên nhân gây ra chuyện với con gái của Mạnh nghị viên.

Tất cả mọi người đều giật mình, nếu có người nhắm vào Hoắc Anh Tuấn để gây ra tai nạn này, thì người đáng ngờ nhất có lẽ là Sở gia và Hà gia.

Rốt cuộc, những người tinh ý trong bữa tiệc trước đó đều có thể nhận ra hai nhà Sở gia và Hà gia đã hãm hại Hoắc Anh Tuấn.

Chỉ là Hoắc Anh Tuấn thấp cổ bé họng, ai cũng sẽ không dám đắc tội mà thôi.

Mạnh nghị viên và Tống Nguyên sắc mặt đều khó coi, nhìn một hồi, Tống Nguyên nói: "Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng. Mạnh tiểu thư nói cậu bị thương ở cánh tay. Để xe cấp cứu đưa cậu đến bệnh viện..."

"Không, tôi không sao, tôi đi ngay."

Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói xong, liền xoay người rời đi.

Khương Tuyết Nhu nhìn bóng lưng anh biến mất cho đến khi Lâm Thanh Phương đi tới, nói: "Minh Kiều, không sao cả, con và Khương tiểu thư về nghỉ ngơi đi."

Tại đây có hình ảnh 1635396442592.png

Chương 1130: Tôi có thể làm nhân chứng

Trên đường, cô không nhịn được hỏi: "Tuyết Nhu, cậu nghĩ Mạnh Tử Hàm có thích Hoắc Anh Tuấn không?"

"không biết."

Khương Tuyết Nhu tuy đang nói, nhưng cô không ngốc, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn thì ánh mắt Mạnh Tử Hàm không đúng.

Tên đàn ông hôi hám vô liêm sỉ đó, từ đời này sang đời khác đang dụ ong gọi bướm, tại sao anh ta lại không chết?

Quả nhiên tai họa đã để lại hàng ngàn năm.

Vừa bước đến bãi đậu xe, nhân vật chính Hoắc Anh Tuấn vừa rời đi phía trên lặng lẽ đứng dưới ánh đèn mờ ảo, hai tay đút túi quần, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu.

Khương Tuyết Nhu cũng nhìn thấy anh.

Tai họa mà cô đang nghĩ đến vừa rồi.

Cô mím chặt đôi môi mỏng thanh tú, coi như không thấy gì liền kéo Lâm Minh Kiều đi thẳng đến chỗ đậu xe.

Hoắc Anh Tuấn hơi cong khóe môi lên đi tới, thân hình cao lớn chặn hai người bọn họ.

Hai người đi bên nào anh ta sẽ đi bên đó.

Cuối cùng, Lâm Minh Kiều là người đầu tiên xù lông, "Hoắc Anh Tuấn, anh muốn làm gì?"

“Tôi muốn gặp người bên cạnh cô.” Hoắc Anh Tuấn khẽ nhếch khóe miệng.

Lâm Minh Kiều sững sờ trước sự ngang tàng của hắn.

Khương Tuyết Nhu lửa giận đỏ bừng, nghiến răng cảnh cáo: "Hoắc Anh Tuấn, anh còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ kiện anh quấy rối tôi." Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом

Lâm Minh Kiều vội vàng gật đầu, "Tôi có thể làm nhân chứng."

"Em có chắc là tôi có thể quấy rối em không?"

Hoắc Anh Tuấn nhìn Khương Tuyết Nhu đầy ẩn ý, "Em biết, tôi không được, anh có giấy khám bệnh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.