Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 1123-1126




Chương 1123

“Hoắc Anh Tuấn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Khương Tuyết Nhu rất bất lực: “Anh có biết thanh danh của anh bây giờ xấu bao nhiêu không, nếu bị người ta biết được tôi anh cô nam quả nữ ở trong cùng một căn phòng, thì sẽ làm cho người ta hiểu lầm”

Hoäc Anh Tuấn rũ mắt xuống.

Ánh trăng sáng bóng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phác thảo mũi cao và lông mi dày đặc của anh, tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc Rõ ràng cũng là một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, nhưng khi mím môi mỏng không nói lời nào, quả thực giống như thiếu niên hơn hai mươi tuổi, nói một cách thảm hơn nữa, là giống như con chó bị người khác… vứt bỏ.

Khương Tuyết Nhu nhịn không được nhớ tới lời của Lâm Minh Kiều nói tối nay.

Dù sao cũng là người đàn ông mình đã từng yêu, tuy rằng trước kia rất hận anh, nhưng nhìn thấy anh sa sút, bị người khác ức hiếp, suy nghĩ trong lòng cũng sẽ không giống với người khác.

Đúng, bây giờ cô có chút không nghĩ giống như vậy.

Chính là cảm thấy Hoắc Anh Tuấn của hiện tại… tạo ảo giác cho người khác cảm thấy rất đáng thương, sự đáng thương làm cho trái tim hăng hái tranh cãi cũng mềm lại…

Không được, cô không thể suy nghĩ nữa, nếu không chắc sẽ bị điên mất.

Khương Tuyết Nhu khom lưng, muốn chui ra khỏi nách anh.

Nhưng cánh tay người đàn ông gập lại một cái, lập tức ôm thân thể của cô vào lòng.

Lúc nảy chỉ là vách tường, lần này là hai người sát chặt vào nhau “Hoäc Anh Tuấn, anh có thôi đi không hả”

Khương Tuyết Nhu vô cùng tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể quá to tiếng, cho dù nổi giận cũng chỉ có thể thấp giọng nói: “Anh nói xem anh cũng sắp tiêu đời rồi, còn dây dưa với tôi để làm sao, người như anh sao lại ích kỷ như vậy, sớm biết vừa rồi nên để cho người ta đuối anh ra ngoài: Lông mi của Hoäc Anh Tuấn run lên, đôi mắt sáng ngời: “Cho nên…

Thật sự là em bảo Lâm Minh Kiều đến giải vây sao?”

Khương Tuyết Nhu ảo não cần môi, tức giận nói: “Tôi là có lòng lương thiện có được không hả, hơn nữa tôi đúng lúc nhìn thấy Hà Trúc Đình hãm hại anh, tuy rằng tôi không thích anh, nhưng người như tôi cũng không thể đê tiện đến như “Vì vậy… Em luôn nhìn trộm tôi” Hoắc Anh Tuấn khế cười.

Khương Tuyết Nhu cả người đều khó chịu, sốt ruột giải thích: “Tôi đó là… Ngẫu nhiên nhìn thấy được, ngẫu nhiên, huống chỉ, hôm nay cho dù không phải là anh, mà là một người đàn ông khác, thì tôi cũng sẽ làm như vậy”

“Là người đàn ông khác thì em sẽ cũng chú ý sao”

Hoäc Anh Tuấn như có chút suy nghĩ giơ tay lên, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của cô: “Tuyết Nhu, nếu như sức khỏe của tôi không vấn đề gì, cho dù tôi không phải là người giàu nhất Nguyệt Hàn, tôi cũng sẽ không buông tay ra, chỉ là bây giờ…. “

Đáy mắt của anh dâng lên một cơn quặn đau, một lát sau, anh lấy từ trong túi ra một viên thuốc đưa qua: “Uống viên thuốc này đi, tôi sẽ để cho em đi”

Khương Tuyết Nhu khó hiểu nhận lấy, vậy mà lại là… Thuốc tránh thai.

Cả người cô mơ hồ một chút, sau đó tức giận ném lên mặt anh: “Hoäc Anh Tuấn, anh đưa cho tôi thứ thuốc này làm gì, có bệnh hả”

“Uống viên thuốc này đi”

Hoäc Anh Tuấn nhặt thuốc lên, nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu kiên quyết: “Tôi sẽ không để em mang thai đứa con của Lương Duy Phong”

Chương 1124

Cô và Lương Duy Phong ở trong cùng một nhà, anh không có cách nào mà mọi lúc mọi nơi ngày đêm ngăn cản cô và Lương Duy Phong phát sinh quan hệ, chỉ có thể dùng cách này.

Khương Tuyết Nhu trợn to mắt, cô không nghĩ là mình và Lương Duy Phong… Sẽ làm chuyện đó có được không?

Cô hoàn toàn im lặng, nhưng cô cũng không muốn nói với anh về chuyện giữa mình và Lương Duy Phong.

“Anh có bệnh hả, tôi và Lương Duy Phong đã kết hôn, muốn có con hay không là chuyện của chúng tôi, không đến lượt anh phải lo”

Khương Tuyết Nhu dùng sức giấy dụa nửa ngày, không thoát ra được, cô tức giận mà đạp về phía Hoắc Anh Tuấn.

Hoäc Anh Tuấn né ra, nhắc nhở cảnh cáo: “Em xác định muốn đánh nhau với tôi ở đây, tôi cũng không ngại thanh danh, nhưng em lại phải bận tâm đến mặt mũi của mình và Lương Duy Phong”

“Vô sỉ” Ánh mắt phẫn hận của Khương Tuyết Nhu hận không thể cắn anh một cái.

Quả nhiên, không nên mềm lòng đối với loại đàn ông xấu này.

“Tuyết Nhu, uống đi, uống xong tôi sẽ thả cho em đi” Hoäc Anh Tuấn lấy thuốc ra, đưa đến bên miệng cô.

Kỳ thật chỉ là một viên thuốc mà thôi, uống hay không cũng không có ảnh hưởng gì đến Khương Tuyết Nhu, nhưng vì không cam lòng, không muốn bị anh uy hiếp.

“Anh bảo tôi uống tôi liền uống, dựa vào cái gì hả, tôi kiên quyết không uống, anh có thể làm gì tôi chứ” Khương Tuyết Nhu gạt thuốc rơi xuống đất, tức giận trừng mắt nhìn anh.

Hoäc Anh Tuấn nắm chặt thuốc trong tay, lông mày dày gắt gao vặn chặt vào một khối: “Tuyết Nhu, đừng ép tôi”

“Tôi ép anh cái…”

Khương Tuyết Nhu còn chưa nói xong, đầu của người đàn ông bỗng nhiên từ trên cao đè xuống, ngay sau đó, môi cô bị anh chặn thật sâu.

Đôi môi của cô vẫn giống như trước đây, giống như thạch vậy.

Tối nay cũng không biết đã đánh son môi hương vị dễ ngửi.

Vốn Hoắc Anh Tuấn chỉ muốn ép cô một chút, nhưng sau khi hôn vào rồi, lại giống như bạn nhỏ được ăn kẹo ngon vậy, làm thế nào cũng không muốn dừng lại.

Khương Tuyết Nhu trợn to hai mắt, lúc khôi phục lại tỉnh thần, thì dùng sức đẩy ngực anh ra.

Nhưng lưỡi của một người đàn ông giống như một con rắn nhỏ xảo quyệt.

Ngược lại càng hôn càng sâu.

Cô tức giận dùng ngón tay véo anh.

Hoäc Anh Tuấn khàn khàn giọng một chút, giờ phút này, cô hoàn toàn giống một hạt ớt vậy, rõ ràng cay muốn chết, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến anh càng muốn nếm thử.

Lúc này, cách một cánh cửa, tiếng cười của mấy người đàn ông truyền ra ngoài.

“Duy Phong, kỹ thuật pha trà này của cậu không tệ đó”

“Có thể bộc lộ được kỹ thuật pha trà trước mặt nghị viên Mạnh chính là niềm vinh hạnh của tôi”

Giọng nói của Lương Duy Phong vang lên ở cửa Khương Tuyết Nhu sợ tới mức tim đều nhảy vọt lên.

Ngay chính lúc này, Hoắc Anh Tuấn lại ra sức hôn xuống.

Bàn tay của anh ôm lấy vòng eo của cô, nói với một giọng nói khàn khàn: “Nếu em muốn bị Lương Duy Phong, thì em cứ kêu đi”

Chương 1125

Kêu?

Kêu cái gì mà kêu?

Cô dám kêu lên sao?

Để cho Lương Duy Phong đi vào, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn hôn cô, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Thấy cô thành thật không dám lên tiếng, Hoắc Anh Tuấn nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên, tùy ý hôn xuống.

Anh biết rằng bản thân rất quá đáng, ích kỷ và đê hèn.

Nhưng khi nếm được mùi vị động lòng của cô, lại giống như bị trúng độc, làm thế nào cũng không bỏ được.

Trong bóng tối, hô hấp trầm thấp của người đàn ông không ngừng vang vọng bên tai, Khương Tuyết Nhu khẩn trương cũng không dám thở hổn hển, cô chỉ cầu nguyện Lương Duy Phong đi nhanh một chút, để cô có thể đẩy anh ra.

Chỉ là từ từ, ý thức của cô bị tiếng hít thở của Hoắc Anh Tuấn câu dẫn.

Giọng nói của nhóm người đẳng sau cánh cửa cũng dần dân đi xa.

Cho đến khi trong lúc mơ hồ, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Cô hoảng sợ, vội vàng đẩy Hoäc Anh Tuấn ra Người đàn ông đang mải mê bị bất ngờ không kịp đề phòng lui về phía sau hai bước.

Cô hoảng hốt lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy ba chữ Lương Duy Phong, cả người đều rối loạn, cô không dám nghe, chỉ có thể im lặng, sau đó nhanh chóng đặt trở lại trong túi xách, giơ tay kéo mở cửa, muốn chạy trốn.

Cô không dám ở lại đây.

“Em có chắc là muốn ra ngoài với bộ dạng như thế này không?”

Giọng nói khàn khàn gợi cảm của Hoắc Anh Tuấn vang lên từ phía sau Thân thế của cô cứng đờ, đầu tiên là mờ mịt một chút, sau đó cúi đầu nhìn, phát hiện dây áo trên bộ lễ phục của mình đã bị kéo xuống, ngực lộ ra một mảng lớn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô trong nháy mắt đỏ ửng lên Cô giơ tay lên, tát một cái tát vào mặt anh: “Lưu manh”

“Đúng vậy, tôi lưu manh” Hoắc Anh Tuấn dùng đầu lưỡi liếm lại vành môi vừa bị cô đánh đau, anh từng bước từng bước đến gần, hai tay chống lên hai bên tai cô, đôi mắt không chút che giấu nóng rực.

Khương Tuyết Nhu ngơ ngác như gà gỗ.

Biểu cảm cũng giống như bị sét đánh.

Làm ơn đi, ông tướng nhà anh nếu không lưu manh cũng giống như bị kích thích vậy, còn nếu lưu manh thì cũng đành chịu rồi.

Những ngày yên ổn của cô sợ là cũng đừng nghĩ tới nữa.

*Ừ… Đôi khi em cũng phải học được hai chữ cam chịu, có một số ‘thứ không phải em nói trị là có thể trị khỏi được”

Khương Tuyết Nhu cố gắng khôi phục lý trí đánh bay ý nghĩ kia của anh: “Hà tất gì phải thế, ngộ nhỡ trị không tốt thì sao, tôi cảm thấy anh đừng nên chống lại vận mệnh nữa, thật đấy”

Đôi mắt to lấp lánh của cô trông rất ngây thơ.

Người không biết còn tưởng rằng cô đang khuyên nhủ một thiếu niên xấu đang lạc lào đó.

Chương 1126

Hoắc Anh Tuấn chăm chú nhìn cô một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, đôi môi mỏng đơn giản nói ra vài chữ: “Sau khi nếm qua mùi vị của em thì không muốn cam chịu nữa”

Khương Tuyết Nhu bốc hỏa: “Vậy anh đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa, cho dù anh tốt rồi, tôi cũng không thích anh, cũng sẽ không tha thứ cho anh, luôn nhớ mãi những chuyện cặn bã trước kia mà anh đã làm”

“Đúng vậy, quá cặn bã, cho nên mới phải dùng nửa đời sau của tôi để chuộc tội” Hoắc Anh Tuấn thừa nhận mình rất đê tiện, nhưng những ngày mà anh cố gắng buông bỏ cô, toại nguyện cho cô, mỗi một ngày trôi qua lại càng tồi tệ hơn.

Ngay cả khi đang làm việc trong công ty, cũng giống như đột nhiên mất đi khả năng phấn đấu.

“Uống xong thuốc đi, uống xong anh sẽ thả cho em đi” Hoắc Anh Tuấn lại cầm một viên thuốc tránh thai đặt vào trong tay cô.

Khương Tuyết Nhu cực kỳ cạn lời, cô và Lương Duy Phong chưa từng phát sinh quan hệ gì, cô uống thuốc này làm gì chứ.

Nhưng mà cô không muốn cho anh biết.

Cuối cùng cô cũng cầm lấy viên thuốc uống vào, cố ý cười nói: “Uống thì cũng uống rồi, dù sao thì tôi và Duy Phong mỗi ngày đều làm, hôm nay tránh thai, lần sau cũng có thể mang thai”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hoắc Anh Tuấn trong tức thì nổi lên một tầng lệ khí.

Mặc dù đã sớm dự liệu trước rồi, cho nên mới để cho cô uống thuốc tránh thai, nhưng khi nghe từ chính miệng cô nói ra như vậy, lòng ngực lại giống như bị người ta khoét một lỗ, trống rỗng, lại còn vô cùng đau đớn.

“Tránh ra” Khương Tuyết Nhu làm như không nhìn thấy, đẩy tay anh Ta.

Cô thật sự nên đi, nếu không đi, sợ Lương Duy Phong sẽ tìm tới chỗ này mất.

“Để lại một thứ, tôi sẽ để cho em đi”

Hoäc Anh Tuấn giọng nói khàn khàn mở miệng, cúi đầu, gập người Đầu óc của Khương Tuyết Nhu ầm ầm nổ tung Cho đến khi người đàn ông rời đi, chỗ trông ngay trên cổ của cô để lại hai dấu vết nổi bật.

Cô tức giận đến nổi cả mặt đỏ bừng khó coi.

“Hoäc Anh Tuấn, đồ khốn kiếp” Cô giơ tay lên, muốn đánh anh thêm một lần nữa.

Hoäc Anh Tuấn cười cười dễ dàng ngăn tay cô lại: “Chỉ cần em không ngại Lương Duy Phong nhìn thấy,em rất có thể thân thiết với anh tạ”

“Đồ khốn kiếp” Ánh mắt phẫn nộ của Khương Tuyết Nhu như hận không thể ăn sạch anh.

“Ngoan, ra ngoài đi”

Hoäc Anh Tuấn cúi đầu tự mình sửa sang lại quần áo cho cô, mở cửa ra.

Khương Tuyết Nhu cũng không muốn dây dưa thêm nữa, ở lại lâu hơn nữa, sợ bị anh làm cho phát điên.

Cô nhìn trái phải, thấy trên hành lang không có ai, mới nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hoäc Anh Tuấn tựa vào vách tường, từ khe cửa nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, cười khẽ một tiếng, sờ sờ khóe miệng mình.

Cảm thán, loại mùi vị lén lút này cũng rất thú vị đó chứ.

Khương Tuyết Nhu không dám trực tiếp đi tìm Lương Duy Phong, mà là đi vào nhà vệ sinh trước.

Son môi trên môi cô đều bị Hoắc Anh Tuấn hôn trôi mất, lại trang điểm thêm một chút mới đi xuống lầu.

“Tuyết Nhu, em đi đâu thế, gọi điện thoại cho em cũng không bắt máy, anh đi khắp nơi để tìm em đó”

Lương Duy Phong nhìn thấy cô, bước tới, trên mặt khuôn mặt anh tuấn lộ ra nét lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.