Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 1089




Chương 1089 Không thể đánh mất tính người

Trên đường đi, Lâm Minh Kiều đau đến toát cả mồ hôi. Sau khi đến bệnh viện, cô ấy trực tiếp được chuyển đến phòng cấp cứu.

Khương Tuyết Nhu gọi điện thoại cho Nhà họ Tống: “Chú Tống, con của chú vừa đẩy Minh Kiều ngã xuống cầu thang, mời mọi người lập tức tới đây một chuyển. Chuyện này Nhà họ Tổng các người cần phải giải thích cho rõ ràng”

Tống Dung Đức nghe xong lập tức luống cuống: “Này, cô nói gì vậy, tôi vốn dĩ không có đẩy cô ta, chính cô ta.”

Khương Tuyết Nhu không đợi anh ta nói xong, tát một cải thật mạnh.

“Khương Tuyết Nhu, cô dám đánh tôi” Tống Dung Đức tức giận muốn đánh ngược lại.

Nhưng Khương Tuyết Nhu nhanh chóng né tránh và ném cơ thể cao lớn của anh ta ngã sấp xuống sàn bệnh viện.

“Ài, đau quá.” Lưng Tống Dung Đức đau như sắp gãy.

“Anh cũng cảm thấy đau à, nhưng một chút đau đớn này của anh hoàn toàn không thể so với nỗi đau của Minh Kiều”

Khương Tuyết Nhu tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Tống Dung Đức, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, cho dù anh có không thích Minh Kiều đi nữa thì ít nhất trong bụng cậu ấy cũng mang thai con của anh. Anh có thể yêu Nhạc Hạ Thu nhưng không thể đánh mất tính người”

“Tôi thật sự không có đẩy cô ấy, là do chính cô ấy trượt xuống” Mặt mũi Tổng Dung Đức ảo não vì bị chửi.

Khương Tuyết Nhu cười khẩy: “Nói như vậy là đến tận bây giờ anh vẫn không thừa nhận bản thân có sai. Nếu không phải anh ở trên cầu thang lôi kéo cậu ấy nói muốn sảy thai gì đó, cậu ấy sẽ trượt xuống sao.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tống Dung Đức bị cô nói cho trắng bệch, ngậm miệng không trả lời được.

Mãi đến lúc bác sĩ đi ra: “Lớp màng bên trong tử cung của người bệnh bị tổn thương, rất nguy hiểm tới đứa bé, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể bảo vệ được.”

Tổng Dung Đức sững sờ nói: “Ờ… cũng không cần giữ lại đâu.” “Anh câm miệng” Khương Tuyết Nhu mạnh mẽ trừng anh ta. “Giữ lại.” Đột nhiên vợ chồng Tống Vương Quý vội vàng chạy tới.

“Bác sĩ, đây là cháu của tôi, dùng mọi cách cũng phải giữ đứa bé lại” Chung Nghệ Vi vội vã nói.

Bác sĩ nói: “Thật ra tôi còn chưa nói xong, nếu như sảy thai mà người bệnh lại muốn nạo thai, việc này sẽ tăng thêm tổn thương cho cơ thể, về sau sẽ rất khó mang thai”

Gương mặt Khương Tuyết Nhu tràn đầy kinh ngạc, có vẻ như vận mệnh muốn Lâm Minh Kiều giữ lại đứa bé này: “Vậy giữ lại đi.”

Cô nghĩ Minh Kiều nhất định cũng không muốn mất đi tư cách làm mẹ. “Được, vậy làm phiền mọi người ký tên.” Bác sĩ lấy bút ra, Khương Tuyết Nhu ký chữ.

Vẻ mặt Tống Dung Đức mờ mịt: “Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ Lâm Minh Kiều mua chuộc bác sĩ ở trong đấy”.

Lời vừa nói xong, Khương Tuyết Nhu nổi giận đùng đùng muốn ra tay, nhưng Tống Vương Quý ra tay nhanh hơn cô, thậm chí còn ác hơn.

Lực tay của đàn ông không thể so sánh với phụ nữ, hoàn toàn khác xa.

Miệng Tống Dung Đức bị tát đến chảy máu, anh ta trợn tròn mắt, khó có thể tin: “Bố..”

“Cút.”

Tống Vương Quý chỉ ra bên ngoài, cơ thể bởi vì phẫn nộ quá mức mà trở nên run rẩy: “Mày cút cho tao, từ nay về sau nhà họ Tống không còn quan hệ gì với mày. Đứa bé của Lâm Minh Kiều cũng chẳng liên quan gì tới mày nữa, không cần mày phụ trách. Mày cứ tới với Nhạc Hạ Thu đi, sẽ không còn bất kỳ kẻ nào ngăn cản tụi mày nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.