Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 1081




Chương 1081 Anh ta đang nghĩ cái gì vậy?

Mẹ nó, anh ta đang nghĩ cái gì vậy?

Lúc anh ta còn đang ngần người, Lâm Minh Kiều đã cởi áo khoác trắng và thu dọn xong đồ đạc: “Tổng giám đốc Tống, tôi đi đây?

“… Này, chờ đã, tôi muốn đi xem trình độ của người giúp việc mà cô sắp xếp như thế nào? Tống Dung Đức đột nhiên đi theo.

Lâm Minh Kiều chợt sửng sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lộ ra một vẻ kỳ quái: “Buổi tối tôi không có bảo người giúp việc nấu cơm, tôi định gọi Sở Lan đi ăn lẩu”

Khuôn mặt của Tống Dung Đức lập tức tối sầm lại. Lâm Minh Kiều biết anh ta định nói gì, cho nên cô ấy đã vội vàng nói: “Tôi biết đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, không tốt cho con. Nhưng hôm nay, tôi lại đặc biệt muốn đi ăn lẩu, trước kia cũng không có như vậy nên nhất định là do cục cưng muốn ăn.”

“Cô chỉ biết lấy cục cưng ra để trốn tránh trách nhiệm thôi”

Tống Dung Đức nói với giọng điệu có chút tức giận: “Lẩu bên ngoài không sạch sẽ, rất nhiều đồ ăn còn không rửa… Được rồi, nếu cô đã muốn ăn thì tôi sẽ về nấu cho cô ăn”.

Lâm Minh Kiều trợn tròn mắt: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả, không phải chỉ là một nồi lẩu thôi sao? Tôi biết nấu”

Tống Dung Đức hừ một tiếng.

Lâm Minh Kiều chớp chớp mắt. Cô ấy đột nhiên nhận thấy Tống Dung Đức mặc chiếc áo sơ mi này… trông thật đẹp trai.

Cuối cùng, Tống Dung Đức đưa cô ấy đến siêu thị để mua nguyên liệu trước.

Lâm Minh Kiều không nhịn được mà chụp bóng lưng của anh ta rồi gửi cho Khương Tuyết Nhu: [Mẹ nó, Tống Cợt Nhà muốn làm lẩu cho tớ. Cậu nói thử xem, một người cợt nhả như anh ta mà lại có thể làm được một nồi lẩu sao? Con. người trong mắt tớ muốn rơi ra rồi đây này.]

Khương Tuyết Nhu: [Này, Nhạc Hạ Thu đúng là không xứng với anh ta, thật đáng tiếc.]

Lâm Minh Kiều: [Thật đáng tiếc, tớ cảm thấy hình như bây giờ anh ta có vẻ có chút thất vọng đối với Nhạc Hạ Thu. Hơn nữa… tớ nghi ngờ Nhạc Hạ Thu ghét bỏ anh ta vì… nghèo.]

Khương Tuyết Nhu: [So với ba trăm nghìn tỷ thì đúng là có nghèo thật.]

Lâm Minh Kiều nhìn tin nhắn mà mỉm cười.

Mãi đến khi bên tai đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn của người đàn ông: “Lâm Minh Kiều… cẩn thận…”.

Khi cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại thì có một sức lực rất lớn, đột nhiên kéo cô ấy vào trong lồng ngực rắn chắc. Ngay sau đó, ở chỗ cô ấy vừa mới đứng, nhìn thấy một bé trai đang điên cuồng chạy qua.

Lồng ngực cô ấy đập thình thịch. Vừa rồi nếu không có anh ta kéo cô ấy ra, cô ấy chắc chắn đã bị đứa nhỏ kia đụng ngã, nói không chừng sẽ bị sảy thai.

Cô ấy ngẩng đầu lên, đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Tống Dung Đức.

“Lâm Minh Kiều, cô có thể để ý một chút được không vậy? Đã mang thai rồi mà còn vừa đi bộ vừa chơi điện thoại, thật không biết cô đã lớn lên như thế nào nữa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.