Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 1075




Chương 1075: Người có thể yêu tiền, nhưng… không thể quá tham lam

Còn Hiểu Lãnh thì thôi bỏ đi, anh ấy chính là một khối băng.

Hoắc Anh Tuấn dẫn Hiểu Khuê đi đến tập đoàn nhà họ Hoắc.

Hoắc Nhã Lam nghe thấy Hiểu Khuê đến đây, tự mình xuống đón cháu gái lên chơi.

Khi rời đi, bà ta hỏi: “Việc thu hồi ba trăm nghìn tỷ của Nhạc Hạ Thu thể nào rồi?”

“Cô ta không muốn trả lại” Hoắc Anh Tuấn trả lời.

Hoắc Nhã Lam tức giận chế nhạo: “Tôi đã nói rồi, người phụ nữ này không phải thứ tốt lành gì mà anh lại không nghe. Còn gạt bọn tôi thêm ba trăm nghìn tỷ, anh cũng thật là hào phóng” .

“Không phải mẹ cũng đưa cho Sở Minh Khôi rất nhiều sao? Hơn hai mươi năm, không chỉ là ba trăm nghìn tỷ đúng không.” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày: “Tôi chắc chắn là do mẹ sinh ra, giống mẹ đấy”

Hoắc Nhã Lam nghẹn họng. Đúng thật là vác đá đập chân mình.

“Đúng rồi, mẹ có biết người đàn ông mua khu biệt thự của nhà họ Hoắc có thân phận như thế nào không?” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi.

“Không biết rõ ràng lắm, toàn bộ quá trình đối phương hoàn toàn không có ra mặt” Hoắc Nhã Lam nhíu mày nói: “Anh hỏi cái này làm cái gì.”

“Không có việc gì.” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, nhìn Hoắc Nhã Lam đi lên lầu.

Điện thoại di động mà anh để ở trên bàn lại rung lên lần nữa, là cuộc gọi từ một số lạ.

Anh ấn phím nghe, bên trong truyền đến giọng nói của Nhạc Hạ Thu: “Hoắc Anh Tuấn, anh cho số điện thoại của em vào trong danh sách đen là có ý gì?”

“Vậy cô gọi là có ý muốn trả tiền rồi à?” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng hỏi.

“Không phải, anh Tuấn, anh hiểu lầm em rồi. Em chưa từng nghĩ tới việc muốn hại anh.”

Nhạc Hạ Thu còn chưa nói xong, Hoắc Anh Tuấn đã cúp điện thoại. Cô ta tức đến mức gào to lên giống như một bà điên.

Lúc Tống Dung Đức đến thì đúng lúc nhìn thấy một màn này, giật nảy mình. Dáng vẻ này của Nhạc Hạ Thu làm cho anh ta cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Dung Đức, sao anh lại tới đây.”

Nhạc Hạ Thu cũng giật nảy mình, không nghĩ tới bảo vệ lại im lặng để anh ta tiến vào như vậy. Cô ta tranh thủ thời gian nặn ra mấy giọt nước mắt, làm ra vẻ đang suy sụp: “Vừa rồi em gọi điện thoại cho anh Tuấn, bị anh ấy làm cho tức điên lên. Anh ấy trở nên rất xa lạ, thật đáng sợ, sau khi chia tay không thể trở thành bạn bè, nhưng ít ra cũng không cần thiết trở thành kẻ thù chứ.”

“Lão Hoắc đúng là thay đổi rồi.” Tống Dung Đức cũng hiểu được nguyên nhân khiến cô ấy mất không chế như vậy, gật đầu: “Anh đi tìm cậu ấy, cậu ấy cũng không để ý tới anh”

Nhạc Hạ Thu cố nén lại cảm giác muốn hộc máu, hỏi: “Vậy anh có đi tìm Tử Uyên không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.