Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 1061




Chương 1061: Khám thai

Ngày hôm sau.

Khương Tuyết Nhu đặc biệt xin nghỉ phép để đưa Lâm Minh Kiều đến khoa sản. Bác sĩ xem xong báo cáo siêu âm và xét nghiệm máu xong, nói: “Nếu như muốn phá thai thì phải xếp hàng tới chiều đấy.

“Chiều sao?” Lâm Minh Kiều trợn to mắt: “Sao lại nhanh thế…

Cô ấy còn tưởng là phải mấy ngày nữa cơ, cô ấy còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa: “Đau lắm đúng không?”

“Chắc chắn là phải đau rồi. Nếu như cô sợ đau thì có thể gây mê cho cô.

“Vậy gây mê cho tôi đi.” Lâm Minh Kiều gật đầu lia lịa. Vừa từ phòng khám bước ra, đột nhiên chạm mặt Chung Nghệ Vi, Tống Như Nguyệt và Tổng Vương Quý đang đứng đợi ở ngoài.

“Minh Kiều, nghe bảo cháu có thai rồi.”

Chung Nghệ Vi chạy tới với vẻ mặt đầy sự vui sướng. Bà ấy đã hơn năm mươi tuổi, những người bạn khác đều đã lên chức bà hết rồi, chỉ có hai đứa con trai của bà ấy vẫn chẳng có động tĩnh gì cả. Hôm qua nghe tin Lâm Minh Kiều có thai, bà ấy phấn khích đến nỗi cả đêm ngủ không được.

“Dì à, sao dì lại biết thế.” Lâm Minh Kiều đau cả đầu, có dự cảm không tốt lắm.

“Hôm qua lúc cô đi khám thai, vô tình bị người quen của nhà họ Tổng bắt gặp” Tống Như Nguyệt vốn không định nói ra người đó là Quý Tử Uyên.

Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều nhìn nhau, không nói lên lời.

Hôm qua chính vì bọn họ sợ người khác nhìn thấy, nên mới đặc biệt tìm một bệnh viện mà nhà họ Tống không nằm giữ cổ phần. Không ngờ vẫn bị phát hiện ra.

Dù đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán ra rằng nhà họ Tống nhất định không cho Lâm Minh Kiều phá thai.

Tống Vương Quý khẩn cầu nhìn cô ấy: “Minh Kiều, giữ lại đứa trẻ này đi. Chúng ta sẽ lập tức tổ chức kết hôn cho cháu và Dung Đức. Dung Đức phải có trách nhiệm với cháu”

“Đúng đấy, bọn cháu giờ đã là vợ chồng sắp cưới rồi.” Chung Nghệ Vi gật đầu: “Nếu như cháu đồng ý giữ lại đứa trẻ, cho dù cháu có yêu cầu cái gì chúng ta cũng sẽ đồng ý”

Lâm Minh Kiều lắc đầu: “Chú dì à, cháu biết mọi người đối xử với cháu rất tốt. Nhưng cháu thực sự không muốn lấy Tống Dung Đức. Lúc trước đồng ý đính hôn cũng vì sự việc ồn ào đêm đó quá lớn và chỉ là kế tạm thời. Anh ta cũng không hợp với cháu, nếu sinh ra cũng chỉ hại đứa trẻ này thôi. Cháu không muốn nó sinh ra trong một gia đình không hoàn chỉnh”

Chung Nghệ Vi nghe xong thấy rất sốt ruột: “Minh Kiều, Dung Đức nó chỉ là nhất thời hồ đồ, sớm muộn nó cũng sẽ thấy rõ bộ mặt thật của Nhạc Hạ Thu thôi.”

“Sớm muộn là bao lâu.

Khương Tuyết Nhu nhịn không được mà nói: “Tống Dung Đức yêu Nhạc Hạ Thu, yêu đến thấm vào xương tủy. Anh hoàn toàn không thể làm một người bố tốt được, anh ta cũng sẽ không ý thức được trách nhiệm với gia đình đầu. Từ việc anh ta không hề nghe theo lời bố mẹ, nhất quyết muốn sống cùng với Nhạc Hạ Thu thì có thể thấy được, anh ta là người đặt tình cảm lên trên hết, mà Nhạc Hạ Thu cũng không phải là người hiền lành gì.”

“Chú dì à, cháu không thiếu tiền.”

Lâm Minh Kiều nghiêm túc mà nói: “Nếu như chú dì có dùng cổ phiếu hay tiền bạc gì để dụ dỗ cháu cũng không được đầu. Đối với cháu mà nói, thật sự thì ba trăm tỷ hay ba trăm nghìn tỷ hoặc ba triệu tỷ cũng chẳng có gì khác biệt cả. Nhà cháu tuy không giàu có bằng nhà họ Tống, nhưng cũng đủ để cháu hài lòng rồi.”

Tổng Vương Quý thở dài, càng nghe ông ấy lại càng ca ngợi Lâm Minh Kiều.

Đây là đứa con gái được sinh ra trong một gia đình hòa thuận và được dạy dỗ đàng hoàng. Đứa nhỏ như thế này mà Tống Dung Đức lại không biết thưởng thức, quả là đáng tiếc rồi.

“Nếu như cô không muốn nhà họ Lâm phá sản thì cô cứ xử lý đứa trẻ đi.” Tống Như Nguyệt bất chợt nói.

“Cô có ý gì?” Lâm Minh Kiều tức giận nhìn chằm chằm Tống Như Nguyệt. Mọi người đều là phụ nữ với nhau, mà sao lại người phụ nữ này lại giống như quỷ vậy chứ.

“Có thể tiền bạc, cổ phiếu thật sự không thể lay chuyển được cô, nhưng gia đình ở sau lưng cô thì sao.” Khuôn mặt xinh đẹp của Tổng Như Nguyệt lạnh lùng nói: “Tôi có thể khiến cho sự nỗ lực hàng chục năm nay của nhà họ Lâm tan thành mây khỏi, có thể khiến cô trải qua cảnh người nhà của cô thiếu tiền và bố mẹ cô không có tiền để an hưởng tuổi già. Với năng lực của nhà họ Tống, chỉ cần một câu nói mà thôi.”

“Cô là ma quỷ sao?” Lâm Minh Kiều vô cùng tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.