Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 1055




Chương 1055: Tro cốt của Sầm Gia Hân hoàn toàn không phải là người

Quý Tử Uyên bỗng thấy thông suốt.

Đúng là thỉnh thoảng ba người có cùng tụ họp, Hoắc Anh Tuấn vẫn nhớ những chuyện về những người bạn thân trước kia. Duy nhất có những chuyện về Khương Tuyết Nhu, anh lại thấy mông lung.

“Nếu những gì cậu nói là thật, vậy thì Hạ Thu… khá là đáng sợ.” Quý Tử Uyên rùng mình, anh ta thấy rất nhiều người phụ nữ nhỏ mọn nhưng chưng từng thấy người phụ nữ nào giỏi giả vờ như Nhạc Hạ Thu.

“Không, cô ta không phải là đáng sợ mà là ác độc.” Hoắc Anh Tuấn cười khẩy: “Giáo sư Long nói là bởi vì thuật thôi miên đó quá nhiều thất bại, hơn nữa còn quá tàn nhẫn nên không ai dám dùng, nhưng cô ta lại dùng nó lên người tôi. Cô ta luôn miệng nói yêu tôi, cô ta có nghĩ đến việc tôi sẽ trở thành kẻ ngốc sau khi cô ta thất bại nhưng cô ta vẫn cứ làm.”

“Nếu cậu nói như vậy… thì liệu cô ta có dùng nó lên người Dung Đức không?” Quý Tử Uyên do dự hỏi, “Cô ta còn cần phải dùng sao? Dung Đức một lòng với cô ta như vậy mà còn chưa đủ rõ ràng à.” Hoặc Anh Tuấn nói thật nhỏ: “Trước đây tôi cho rằng Nhạc Hạ Thu và Dung Đức ở bên nhau cũng tốt. Dù sao Dung Đức cũng yêu cô ta nhưng Nhạc Hạ Thu không phải là người phụ nữ tốt. Cô ta nào có thích Dung Đức, thứ cô ta thích là bối cảnh của nhà họ Tống. Bản thân cô ta cũng không phải là người yên phận”

“Ý cậu nói đến Lỗ Triết Hạn.”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Con người cô ta đầy rẫy sự dối trá. Trước kia nói Lỗ Triết Hạn ép cô ta, trước đó tôi tin nhưng giờ tôi không tin. Theo tôi thấy, cô ta ngủ với Lỗ Triết Hạn cũng rất cam lòng. Lần mất tích trước đó ở nước Miên trong nhiều năm, cô ta nói là cô ta rơi vào tay bọn bắt cóc, thật ra tôi cũng không tin nữa”

Quý Tử Uyên im lặng chờ anh nói tiếp.

“Tôi nghĩ, lúc đó bạn học, bạn bè cùng đi với cô ta đều tìm thấy xác nhưng tại sao lại không có cô ta. Trước kia chúng ta tin cô ta nên cô ta nói gì cũng không nghi ngờ. Nhưng nếu cô ta luôn miệng nói dối thì sao?”

Hoắc Anh Tuấn suy đoán: “Cô ta nói Lỗ Triết Hạn uy hiếp cô ta bằng những tấm ảnh trước đó nhưng thật ra chúng ta đều đã biết chuyện cô ta với người kia ở quá khứ. Nếu tôi để ý thì hoàn toàn sẽ không nhắc đến chuyện cưới cô ta. Rất có khả năng, thứ Lỗ Triết Hạn lấy ra không chỉ là bức ảnh!”

“Còn có chuyện lúc trước cô ta vì muốn sống mà cam tâm tình nguyện ngủ với bọn bắt cóc”

Quý Tử Uyên lần nữa thấy kinh hãi.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, cũng không phải là không có lý.

“Tiếc là Lỗ Triết Hạn chết rồi, không có chứng cứ.”

“Đúng vậy, chết rồi nên mới thật đáng tiếc và cũng thật kỳ lạ.” Hoắc Anh Tuấn nói như đang suy nghĩ đến điều gì đó.

Quý Tử Uyên im lặng thật lâu.

Anh ta thừa nhận, anh ta xem Nhạc Hạ Thu như em gái nên cần phải tiêu hóa từ từ.

“Còn một chuyện nữa.” Ngôn Minh Hạo đột nhiên lên tiếng: “Cậu cả, ba năm trước khi anh vẫn còn bình thường, đột nhiên có một ngày anh nói tôi đến nhà tang lễ lấy tro cốt của Sầm Gia Hân để đi xét nghiệm. Lúc đó tôi thấy rất sợ nhưng vẫn làm theo lời anh nói, sau đó tôi phát hiện tro cốt của Sầm Gia Hân hoàn toàn không phải là người.”

Quý Tử Uyên hoảng sợ: “Không phải người vậy là gì?” Hoắc Anh Tuấn rơi vào trầm ngâm: “Hình như… trước kia có nghe cậu nhắc đến rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.