Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 1038




Chương 1038: Có thể dẫn đến chết người

“Bây giờ, bệnh tình của tôi về cơ bản là đã được chữa khỏi, nhưng mà gần đây… tôi đột nhiên phát hiện ra rằng mặc dù tôi đã quên đi rất nhiều chuyện xảy ra trước đây, thế nhưng chuyện mà tôi quên nhiều nhất lại là chuyện giữa tôi và vợ cũ. Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng bản thân mình không yêu cô ấy, tất cả những gì tôi nhớ được chỉ là những tính xấu của cô ấy, thậm chí tôi còn rất chán ghét cô ấy, nhưng theo một số bằng chứng gần đây mà tôi lần lượt tìm ra được, thì có thể là trước đây tôi đã từng rất quan tâm đến cô ấy, nhưng cũng không biết tại sao tôi lại không thể nhớ ra được chút gì về con người của cô ấy hay những điều mà tôi đã từng quan tâm đến cô ấy như thế nào?

Hoắc Anh Tuấn lẩm bẩm nói: “Trước đây, tôi ghét nhất là đến những nơi như Khẳng Đức Cơ, nhưng sau đó nghe bạn bè nói lại thì tôi và cô ấy đã từng đi đến đó, thậm chí chỉ vì trút giận cho cô ấy mà tôi đã xúc phạm đến rất nhiều người, tôi thậm chí còn sẵn sàng chi một số tiền cao ngất trời chỉ để mua cho cô ấy một chiếc dây chuyền kim cương rất đắt và vô cùng có giá trị”

Giáo sư Long cau mày, vừa suy nghĩ vừa nói: “Chỉ là cậu không nhớ thể nhớ ra những chuyện về cô ta thôi đúng không?”

“Cũng không phải, có một số chuyện tôi cũng không nhớ lắm, vì vậy trước đây tôi cũng không coi trọng, thế nhưng gần đây tôi lại phát hiện ra, những chuyện mà mình quên mất, hình như…

phần lớn là đều có liên quan đến cô ấy, thậm chí… điều kỳ lạ nhất là, nếu như trước đây tôi từng rất quan tâm đến cô ấy, thế thì tại sao sau đó trong đầu tôi lại cảm thấy chán ghét cô ấy đến như

vậy, và ký ức về sự chán ghét đó của tôi dành cho cô ấy vẫn còn rất nguyên vẹn, cho đến gần đây tôi mới nhận ra là giữa tôi và cô ấy còn có rất nhiều kỷ niệm mà tôi đã quên đi”

Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn trở nên đờ đẫn, anh thật sự không thể hiểu được.

“Tôi xin lỗi, giáo sư Long, có thể ông đang không hiểu những gì tôi vừa mới nói, nhưng mà thật sự tôi cũng không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào nữa”

Giáo sư Long gật đầu, ông ta lấy ra một tờ giấy và một cây bút, và kẻ một đường nét đứt: “Dòng kẻ này là thể hiện cho tình trạng của cậu vào lúc này, còn những chỗ trống ở giữa chính là những kí ức mà cậu đã quên đi.

“Đúng vậy” Hoắc Anh Tuấn gật đầu.

Giáo sư Long cau mày: “Vậy thì trước đây, có bao giờ cậu cảm thấy trí nhớ của mình có gì đó không ổn không, hay là cậu chỉ mới nhận ra điều kỳ lạ đó gần đây thôi.”

Hoắc Anh Tuấn ngây người một lúc lâu rồi lắc đầu: “Trước đây, bác sĩ nói tôi mắc một chứng bệnh về thần kinh, lúc đó tôi… theo như lời bác sĩ nói thì bệnh của tôi gần giống với sự co rút não

người lớn tuổi, nếu như không được chữa khỏi sớm, thì có thể trở thành một kẻ ngốc hoặc là giống như một đứa trẻ vậy”

Giáo sư Long có điều thắc mắc: “Câu hỏi cuối cùng là tình cảm của cậu bây giờ có thay đổi gì hay không?”

“Ba năm trước… tôi cũng đã yêu một người khác đó là một người bạn thân thiết từ thuở nhỏ, và tôi cũng đã nghĩ rằng mình sẽ yêu cô ấy mãi mãi” Hoắc Anh Tuấn cau mày: “Nhưng kỳ lạ là sau khi vợ cũ của tôi quay trở lại, thì tôi lại dễ dàng bị vợ cũ quyến rũ một lần nữa, thực ra tôi không phải là loại người lăng nhăng đâu, gần đây tôi nhận ra rằng có thể là trước đây tôi đã từng rất quan tâm đến vợ cũ của mình, nhưng vì tôi đã quên rồi.”

“Quên rồi sao?” Giáo sư Long nhắc lại lời nói của anh: “Ba năm trước, cậu có từng nhận ra ký ức không trọn vẹn nào về vợ cũ của mình hay không, nếu như cậu đã không thích cô ta, vậy tại

sao cậu lại lấy cô ta, và sau đó hai người làm thế nào để hòa hợp được?”.

“Tôi nhớ ra rồi” Hoắc Anh Tuấn gật đầu “Tôi nhớ ra lý do tại sao chúng tôi lại kết hôn rồi, cô ấy. đồng ý lấy tôi, đơn giản chỉ vì cô ấy đã hiểu lầm tôi là cậu nhỏ của bạn trai cũ của cô ấy, sau đó, khi cô ấy biết được thân phận thật sự của tôi thì đã tìm mọi cách để quyến rũ tôi, tôi không thích cô ấy một chút nào, ở bên cạnh cô ấy tôi luôn cảm thấy chán ghét, bởi vì người tôi yêu là một người phụ nữ khác”

“Nói như vậy thì thật ra ký ức của cậu về vợ cũ cũng từng là một đường thẳng hoàn chỉnh, nhưng đến bây giờ cậu mới nhận ra đó thật sự chỉ là một đường nét đứt” Giáo sư Long nhìn anh một cách nhã nhặn: “Có rất nhiều người, đã quên mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời của họ, sau đó từ từ họ cũng sẽ phát hiện ra có rất nhiều chỗ không đúng lắm, về phần cậu thì tại sao ba năm sau cậu mới phát hiện ra, điều này có phải là cậu chủ động phát hiện ra không, hay là một người bạn của cậu đã tình cờ nói cho cậu biết”

Hoắc Anh Tuấn ngây người.

Đúng vậy, anh đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng trong đầu của anh vẫn còn nguyên vẹn. dòng ký ức đã từng trải qua với Khương Tuyết Nhu, hình như anh vẫn chưa quên hẳn.

Thân hình cao lớn của anh đột nhiên run lên: “Giáo sư Long, tôi… tại sao tôi lại trở nên như thể này, đây cũng là nguyên nhân gây bệnh hay sao?”

“Bệnh này cũng không xảy ra tình huống như vậy” Giáo sư Long lắc đầu rồi nhấp một ngụm trà: “Có lẽ là dòng ký ức đó cậu đã tự mình cho rằng nó chưa hoàn chỉnh, hay nói cách khác là có ai đó đã vẽ đường thẳng này cho cậu, cậu có biết người máy không, cắt bớt chương trình, rồi nhập các chỉ thị mà cậu muốn vào đó, chỉ định sẵn ai là người mà cậu nên tuân theo, và ai là người mà cậu nên thích”

Đầu óc của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên tối sầm lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.