Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu

Chương 1028




Chương 1028: Truy tìm

Mãi đến tận khi Hiểu Khuê đi ngủ, cô mới lần nữa cầm điện thoại lên, Hoắc Anh Tuấn gửi đến một đoạn video. Cô đeo tai nghe lên, sau khi xem xong mặt cũng đỏ bừng lên, không thể tin nổi.

Trong video không bật đèn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Cô và Hoắc Anh Tuấn che kín chăn, Hoắc Anh Tuấn lộ ra nửa người trên, thế nhưng tay của cô… lại ôm chặt cổ của hắn.

Hơn nữa tiếng của cô thế mà thế mà lại… hưởng thụ như vậy.

Cô vẫn cho rằng buổi tối hôm ấy cô đã chết tâm, tuyệt vọng, nhưng hiệu quả trên video lại như cô và Hoắc Anh Tuấn tình sâu ý đậm, cô cũng là cam tâm tình nguyện.

Lương Duy Phong đã xem cái video này?

Cô xấu hổ hận không thể đập đầu vào đậu hủ tự tử chết cho rồi, nhưng khi bĩnh tĩnh nghĩ lại, bất kỳ một người đàn ông nào xem được loại video này cũng không có cách nào mà hờ hững như không được.

Sau khi cô quay lại, Lương Duy Phong không nhắc đến một chữ, thậm chí còn luôn miệng nói không phải cô tự nguyện là được rồi.

Bây giờ nghĩ lại, Lương Duy Phong quá rộng lượng, rộng lượng đến nỗi làm cho cô cảm thấy không yên lòng.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để mà nghĩ lại, nếu như mình là Lương Duy Phong, nhìn thấy vợ mình cùng người đàn ông khác nồng nhiệt với nhau vào chính cái đêm tân hôn của hai người, cô có thể sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ căm hận, hay là có thể bởi vì quá yêu, yêu đến mù quảng, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Là về sau, đó là do cô may mắn.

Nhưng nếu là người ở về trước thì

Rõ ràng là mùa hè, nhưng cô lại cảm thấy cơ thể của mình thật lạnh thật lạnh.

Ngày hôm sau, khi cô dẫn theo Hiểu Lãnh và Hiểu Khuê xuống lầu.

Lương Duy Phong và Diệp Gia Thanh đã ngồi trong phòng ăn chậm rãi nói chuyện.

Nắng ấm xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên gương mặt ấm áp của Lương Duy Phong, tận sâu trong mắt Khương Tuyết Nhu xẹt qua một chút mê man ngắn ngủi, mãi đến khi Lương Duy Phong gọi tên cô “Tuyết Nhu, ăn sáng đi.”

Lương Duy Phong đứng dậy, chủ động lấy bữa sáng cho hai người, còn săn sóc chu đáo kèm cặp Hiểu Lãnh và Hiểu Khuê ăn sáng nhanh một chút, dáng vẻ dịu dàng tỉ mỉ này làm cho Khương Tuyết Nhu cảm thấy mông lung.

Một người, có thể đem những chuyện kia xem như chưa từng có gì xảy ra như thế à.

Sau khi đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ, Khương Tuyết Nhu lái xe đến tập đoàn Hồng Nhân.

Mười giờ sáng, Lục Lực Dương đã đến: “Gọi tôi đến là có sắp xếp gì sao?”

“Muốn hỏi độc của anh thế nào rồi?” Khương Tuyết

Nhu ân cần hỏi thăm. “Tốt hơn nhiều rồi, về căn bản tôi có thể tự mình khống chế rồi.” Lục Lực Dương cũng không giữ kẽ, nghênh ngang ngồi xuống ghế sa lông châm trà uống.

Khương Tuyết Nhu liếc nhìn ngón tay bị đứt của anh ta, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Ngón tay vẫn tốt chứ?”

“Cũng còn may, chỉ là bị đứt đi một ngón mà thôi, cũng không phải không thể dùng.” Lúc còn trẻ Lục Lực Dương đã chịu khổ nhiều lắm, đã sớm không để chuyện này trong lòng: “Đúng rồi, mấy ngày nay tôi cẩn thận điều tra nơi Hoắc Phong Lang mất tích, tôi cảm thấy Hoắc Phong Lang có khả năng là đã chết rồi.”

“Tôi cũng đã đoán được.” Đôi môi mỏng của Khương Tuyết Nhu run lên: “Tôi chỉ là không hiểu là ai muốn hại chết anh ta, ngoài ra, một người lớn sống sờ sờ như thế làm thế nào mà yên lặng không chút tiếng động mà biến mất được.”

“Thật ra… có từng nghĩ tới hay không, là bên trong nhóm Thanh Long của bọn họ có vấn đề.” Lục Lực Dương bỗng nhiên nói: “Lúc đó người của nhóm Thanh Long ném Hoắc Phong Lang vào trong ngõ nhỏ hẻo lánh, tôi đi điều tra, chỗ kia có rất ít người đi qua.

Lúc tôi và Lương Vũ chạy đến, trước sau không đến một tiếng đồng hồ, lúc đó trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu, nói rõ Hoắc Phong Lang bị thương rất nặng, trên mặt đất còn có dấu vết lôi kéo”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.