Chương 1021: Người đàn ông bí ẩn
Mặt người chủ trì cuộc bán đấu giá đầy vẻ lúng túng.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình hình như thế này.
Lâm Minh Kiều tức giận vỗ bàn: “Đều là một đám người có quyền có thể ở Nguyệt Hàn, cũng quá không biết xấu hổ đi, đệt, nếu tớ có thể lấy ra một nghìn năm trăm tỷ, tớ chắc chắn mua”
“Ai mà không muốn mua, rất nhiều người đều muốn mua, thế nhưng bây giờ mọi người đều phải nhìn mặt nhà họ Sở” Khương Tuyết Nhu nói có vẻ phức tạp.
Mà bên ngoài lại có người mở miệng: “Một nghìn hai trăm sáu mươi tỷ”
Nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt của Khương Tuyết Nhu thay đổi, người khác có lẽ không nghe ra, nhưng cô quen biết Lương Duy Phong mấy năm, vẫn nghe ra được là giọng của anh ta.
Không nghĩ tới anh ta thể mà cũng ở đây, đây là cũng bị nhà họ Sở gõ rồi sao?
Không biết sao, Khương Tuyết Nhu có chút thất vọng.
Ở trong mắt của cô, Lương Duy Phong là một con người đoan chính, anh ta có thể hận Hoắc Anh Tuấn, nhưng anh ta hẳn là sẽ không làm chuyện giậu đổ bìm leo.
Nhưng rõ ràng là cô nhìn lầm rồi.
Giá cả sau khi nâng lên tới một nghìn hai trăm sáu mươi tỷ thì không còn ai nâng giá lên nữa rồi.
Người chủ trì quả thật muốn ói máu, anh ta nghiêm trọng hoài nghi đám người có tiền này đến đây. để gây chuyện: “Có còn ai muốn nâng giá nữa hay không? Một nghìn hai trăm sáu mươi tỷ lần thứ nhất.”
“Một nghìn năm trăm tỷ” Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên đè thấp cổ họng lên tiếng, nghe giống như giọng nam.
Nhưng giọng nói trầm thấp này đã làm cho bên ngoài xôn xao, tất cả đều nhìn sang gian ghế riêng của Khương Tuyết Nhu, nhưng cửa sổ không mở, không ai thấy rõ người này đến cùng là ai.
Rất nhanh, bên trong gian phòng riêng đã truyền đến tiếng đập đồ, vang lên lanh lảnh, rõ ràng như đang cảnh cáo.
Khương Tuyết Nhu nhíu mày, đây tuyệt đối là Sở Minh Khôi đang cảnh cáo cô.
Lâm Minh Kiều cũng trợn mắt lên nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cậu lấy ra được một nghìn năm trăm tỷ sao?”
“Tìm bố tớ có lẽ là được.” Khương Tuyết Nhu nhắm mắt nói.
“Cậu không sợ làm mích lòng nhà họ Sở sao?” Lâm Minh Kiều nháy mắt: “Cậu thật ra là muốn giúp đỡ nhà họ Hoắc thôi.”
“Tớ cũng giống như cậu, thích nâng cao việc chính nghĩa.” Khương Tuyết Nhu liếc mắt nhìn cô ấy một lát: “Lại nói, coi như tớ giành tới tay, sau đó lại qua bản qua tay lần nữa, cũng có thể kiếm lời mấy trăm tỷ”
“Nói cũng đúng”
Chỉ là bên ngoài rất nhanh lại có người lên tiếng: “Một nghìn năm trăm tỷ ba trăm nghìn”
Đây là tiếng của Sở Minh Khôi.
Lâm Minh Kiều suýt nữa phun cả trà: “Cái đệt, Sở Minh Khôi dù gì cũng là người giàu nhất Nguyệt Hàn đi, ông ta thêm ba trăm nghìn này mà vẫn không ngượng sao?”
Khóe miệng Khương Tuyết Nhu co giật, nhưng cũng không nói gì, cô phát hiện tên Sở Minh Khôi này không chỉ vô liêm sỉ, đê hèn, còn cực kỳ… hẹp hòi.
Người như thế mà còn là người giàu nhất Nguyệt Hàn, thật đúng là ông trời không có mắt mà.
“Một nghìn năm trăm sáu mươi tỷ” Khương Tuyết Nhu lại lên tiếng.
“Một trăm năm mươi nghìn sáu trăm tỷ thêm ba trăm”
Lần này là giọng của Lương Duy Phong.
Khương Tuyết Nhu vuốt trán, cô có chút thất vọng đối với Lương Duy Phong.
Lúc này, hướng bên phải đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp lạnh lùng: “Bốn nghìn năm trăm tỷ.”
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ buổi đấu giá đều rung động rồi.
Chương 1022: Đấu khẩu
Bốn nghìn năm trăm tỷ, đây chính là giá trên trời đó.
Chỉ là Sở Minh Khôi đã lên tiếng, ai lại dám kêu giá cao như vậy, rõ ràng là đang thách thức nhà họ Sở mà.
Người chủ trì cũng bối rối, lập tức kích động nói: “Bốn nghìn năm trăm tỷ lần thứ nhất, bốn nghìn năm trăm tỷ lần hai… lần ba, thành giao”
Trong phòng khách, Lâm Minh Kiều đáng sợ ngây người: “Người đột nhiên ra giá là ai vậy, bốn nghìn năm trăm tỷ, để tớ đếm xem, cái này cần bao nhiêu tiền nha”
“Số tiền này… quả thật rất ít người có thể lấy ra được.” Khương Tuyết Nhu rất ngạc nhiên, không biết tại sao, trong đầu cô lại hiện lên người đàn ông hút thuốc thần bí đụng phải lần trước.
“Sở Minh Khôi không kêu nữa à?” Lâm Minh Kiều bùi ngùi: “Cứ kết thúc như vậy?”
“Sở Minh Khôi là người nhỏ nhen như vậy, ông ta sẽ lấy ra bốn nghìn năm trăm tỷ sao, đừng kể chuyện cười.” Khương Tuyết Nhu vừa mới mở cửa, đã bị hai người đàn ông chặn đường lại.
“Hóa ra là nữ.” Một người đàn ông trong đó cười nói: “Ở đây chờ, chủ tịch Sở muốn gặp cô.”
“Ối, Khương Tuyết Nhu, thì ra người ban nãy ra giá là chị à” Vừa vặn gặp phải Diệp Minh Ngọc đang đi ngang qua cùng Sở Văn Khiêm tụ lại đây chê cười: “Chị đúng là làm bậy, bây giờ cũng không còn Hoắc Anh Tuấn đứng sau chống lưng cho chị nữa rồi, còn dám thách thức nhà họ Sở chúng tôi”
“Không biết tự lượng sức mình” Hai mắt Sở Văn Khiêm sáng quắc nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu, khóe miệng cười thật sâu.
Khương Tuyết Nhu nở nụ cười: “Nhà họ Sở mấy người cũng làm cho tôi rất bất ngờ, ba trăm nghìn mà cũng dám kêu ra khỏi miệng, tôi cũng được mở mang tầm mắt rồi”
Vẻ mặt Sở Văn Khiêm thay đổi, cười lạnh: “Chỉ với cái nơi xui xẻo biệt thự nhà họ Hoắc kia, chúng tôi thêm ba trăm nghìn cũng là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
“Chỉ là ai ở người đó xui xẻo, bây giờ nhà họ Hoắc nghèo tới nỗi phải bán luôn nhà” Diệp Minh Ngọc bồi thêm.
“Được rồi, mấy người không nỡ mua, còn không để cho người khác mua, Sở Minh Khôi sẽ không phải là đã đi tìm người mua gây chuyện rồi chứ, tôi khuyên các người, không phải ai cũng có thể dễ dàng lấy ra được bốn nghìn năm trăm tỷ để mua một biệt thự đầu, tự các người nghĩ lại đi, nhà họ Sở có thể dễ dàng lấy ra à” Khương Tuyết Nhu ung dung nhắc nhở.
Lông mày của Sở Văn Khiêm đã nhíu chặt.
Bốn nghìn năm trăm tỷ đối với nhà họ Sở bây giờ thì không coi vào đầu, nhưng nếu nói phải lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy, từ trên xuống dưới nhà họ Sở cũng phải tổ chức hội nghị, bởi vì kinh doanh càng lớn, thì vốn lưu động lại càng nhiều.
Có thể lập tức lấy ra được số tiền này ngoại trừ những nhà giàu lâu năm căn cơ vững chắc, toàn bộ Nguyệt Hàn cũng không được mấy nhà, nhưng vấn đề là giọng nói kia… từ trước đến nay anh ta chưa từng nghe thấy.
Chẳng lẽ là người nước ngoài?
Nhưng người nước ngoài đang yên đang lành lại chạy đến Kinh Đô mua căn biệt thự lớn nhất Nguyệt Hàn để làm gì?
Người mà, vẫn luôn đề phòng có người sẽ leo lên đầu mình.
Đặc biệt là người như Sở Văn Khiêm, Sở Minh Khôi, dù sao bọn họ mới vừa nếm thử chút quyền lợi ngon ngọt của gia tộc đệ nhất.
“Tuyết Nhu, sao em lại ở đây?”
Đúng lúc này, Lương Duy Phong đi ngang qua đã nhìn thấy cô, gương mặt điển trai có chút thay đổi nhỏ bé, lập tức đi tới.
Khương Tuyết Nhu cũng nhìn về phía anh ta, anh ta không phải đến đây một mình, bên người còn có cô thư ký Điền Minh Châu dáng người uyển chuyển, trước đây cô cũng đã từng gặp Điền Minh Châu, cũng không nghĩ nhiều lắm.
“Cô Khương…” Điền Minh Châu mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
Khương Tuyết Nhu gật gật đầu, còn chưa mở miệng, Lâm Minh Kiều đã giành nói trước: “Chúng tôi bị tổng giám đốc Sở chặn lại rồi, tổng giám đốc Sở ỷ thế hiếp người, không cho chúng tôi đi.”
Lương Duy Phong lập tức nhìn về phía Sở Văn Khiêm, Sở Văn Khiêm tức giận nói: “Người vừa mới gọi một nghìn năm trăm tỷ là Khương Tuyết Nhu, coi chừng cô ta cắm sừng anh”
Vẻ mặt của Lương Duy Phong phút chốc trở nên cực kỳ khó coi, Khương Tuyết Nhu giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, em muốn mua lại rồi trao tay bán ra ngoài, có thể kiếm lời mấy trăm tỷ”
“Chẳng lẽ cô không nhận được lời nhắc nhở của nhà họ Sở à?” Sở Văn Khiêm hung hăng nói.
“Nhà họ Sở các người đơn giản là muốn mua biệt thự, nhưng lại không nỡ bỏ thêm tiền, vì thế nên cố ý uy hiếp người khác không cho phép mua, còn không cho nâng giá lên, tôi còn không hiểu rõ mấy trò vặt vãnh của mấy người sao?” Khương Tuyết Nhu cười lạnh nói.
“Sở Văn Khiêm, các người chỉ là kinh doanh kiếm tiền mà thôi, dù sao cũng không phải tổng thống, không thể để tùy các ngươi một tay che trời được, Minh Kiều, cậu nói xem có đúng không?”
Chương 1023: Đến cùng là ai muốn giúp đỡ nhà họ Hoắc
Lâm Minh Kiều một giây đã hiểu được: “Còn không phải sao, các người bắt buộc phải ngăn cản tôi sao, được thôi, tôi gọi điện thoại cho chú Tống, tôi nhắc cho mấy người nhớ, tôi là con dâu tương lại của nhà họ Tống”
Cả người Sở Văn Khiêm đều cảm thấy không ổn rồi.
Nhà họ Tống, là nhà mà năm sau có khả năng ngồi lên ghế tổng thống nhất, bây giờ nhà họ Sở đều phải liều mạng nịnh nọt bọn họ, nếu như làm mích lòng Tổng Vương Quý thì rắc rối rồi.
Anh ta thiếu chút nữa là quên mất người bạn thân bên cạnh Khương Tuyết Nhu có lại lịch này.
“Chỉ là hiểu lầm thôi” Sở Văn Khiêm lập tức lật mặt, tươi cười giả lã: “Tôi chỉ là tò mò người kêu ra cái giá một nghìn năm trăm tỷ là ai thôi.”
Lâm Minh Kiều cong môi nói: “Chúng tôi vốn cũng không có ý định mua, chỉ là cảm thấy những tên nhà giàu kêu thêm ba trăm nghìn, ba triệu, thật quá làm mất mặt giới nhà giàu của Nguyệt Hàn thôi.”
Mặt Sở Văn Khiêm như phủ đầy sương lạnh, vô cùng khó coi nhưng lại không thể lên cơn được.
Lương Duy Phong cũng rũ mắt, vẻ mặt khác lạ.
“Đi thôi.” Khương Tuyết Nhu kéo tay của Lâm Minh Kiều, lúc đi qua bên người Lương Duy Phong, cô cuối cùng vẫn dừng lại: “Muốn đi chưa, hay là anh muốn ở lại đây ôn chuyện với tổng giám đốc Sở?”
“Anh đi với các em” Lương Duy Phong dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Sau khi bốn người rời đi, Sở Văn Khiêm tức giận đạp thùng rác bên cạnh một cái.
Diệp Minh Ngọc khinh thường nói: “Thật không nghĩ tới người bạn này của Khương Tuyết Nhu lại leo lên được nhà họ Tống, có điều có gì ghê gớm đâu chứ, chẳng qua chỉ mới đính hôn mà thôi, nói không chừng ngày nào đó là bị bỏ rồi, dù sao ai mà không biết Tống Dung Đức chỉ thích Nhạc Hạ Thu.”
Lông mày Sở Văn Khiêm hơi động: “Quan hệ của em với Nhạc Hạ Thu thế nào?”
“Chẳng… chẳng thế nào.” Diệp Minh Ngọc có chút ngượng ngùng nói: “Thế nhưng Hà Tĩnh Nhi thân với cô ta”
Cô ta mới không thích Nhạc Hạ Thu, từ nhỏ đến lớn cô ta đều ghen ghét Nhạc Hạ Thu có thể được Hoắc Anh Tuấn yêu thích.
“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của chúng ta, người tên Nhạc Hạ Thu này đúng là có thể lợi dụng”. Chân mày Sở Văn Khiêm cau lại: “Nếu như quan hệ tốt một chút, tương lai anh cũng không để bụng mà ra sức nâng đỡ cho Nhạc Hạ Thu có thể gả vào nhà họ Tống.”
“Nói thế cũng đúng, dù sao thì quan hệ của chúng ta với Lâm Minh Kiều cũng không tốt, lỡ như sau này hả vào nhà họ Tống, gây chuyện xích mích chia rẽ thì cũng không có lợi đối với sự phát triển của nhà họ Sở.” Diệp Minh Ngọc gật đầu đồng ý.
Thời đại này, cho dù là người có tiền đi chăng nữa thì cũng phải tạo mối quan hệ tốt với người nhà tổng thống.
Một bên khác, khi Sở Minh Khôi đi đến gian ghế riêng của người kêu giá bốn nghìn năm trăm tỷ.
Người bên trong đã đi mất, trên bàn chỉ còn lại ly trà lượn lờ hơi nóng.
“Ông Sở, thật ngại quá, người mua kia đã đi rồi, có điều thư ký của anh ấy đang ở bên kia nói chuyện với người bán đấu giá” Nhân viên phục vụ đến dọn dẹp vệ sinh nói.
Sở Minh Khôi đưa mắt ra hiệu cho trợ lý, trợ lý rời đi rất nhanh.
Hà Tĩnh Nhi kéo cánh tay của ông ta lại nói: “Minh Khôi, đến cùng là ai mà dám không nể mặt anh.
vậy, trở về phải trừng trị gã”
“Có thể… không phải là người trong nước.”
Mặt Sở Minh Khôi tối lại, mặc kệ là ai, sau khi người đó lên tiếng thì hàng trăm cặp mắt cũng nhìn ngược lại phía ông ta, đây là đang đánh thẳng vào mặt ông ta.
Bốn nghìn năm trăm tỷ.
Chết tiệt.
Rõ ràng là muốn để cho nhà họ Hoắc kiểm lại nhiều.
Phải biết, giá thị trường của biệt thự nhà họ Hoắc bây giờ nhiều nhất cũng chỉ ba nghìn tỷ.
Đến cùng là ai, muốn giúp đỡ nhà họ Hoắc.
Khi ông ta xoay người, Hoắc Nhã Lam cũng vừa hay thở hổn hển chạy vào trong gian phòng này, chỉ là khi nhìn thấy Sở Minh Khôi, một chút căm ghét xẹt qua nơi đáy mắt.
Đáy lòng Sở Minh Khôi ớn lạnh, không thể tin được, bây giờ bản thân đang ngồi ở vị trí cao mà Hoắc
Nhã Lam còn dám “căm ghét” mình.
Chương 1024: Người đàn ông bí ẩn
Ông ta cũng không ghét bà ta.
“Làm sao, muốn đến tìm người à?” Sở Minh Khôi châm chọc: “Nhìn dáng vẻ như không chờ nổi của bà, hay là muốn bán mình quấn lấy người ta, chỉ tiếc là tuổi già kém sắc, Hoắc Nhã Lam, đừng làm mấy chuyện không biết xấu hổ này.”
Hoắc Nhã Lam chế giễu: “Vậy ông chạy đến đây còn nhanh hơn cả tôi đó, chẳng lẽ ông cũng muốn quấn lấy người ta, mà đáng tiếc, loại đàn ông già như ông, người có tiền cũng nhìn không vừa mắt”
Hà Tĩnh Nhi nói một cách quái gở: “Chồng tôi có tiền như vậy, bình thường đều là người khác quần lấy thôi, lại nghe giọng của người đấu giá cũng thừa biết là đàn ông…”.
“Đúng thế, là đàn ông, nhưng người ta hào phóng hơn nhà họ Sở nhiều, một nghìn năm trăm tỷ ba trăm nghìn, Sở Minh Khôi, lần đầu tiên có người giàu nhất Nguyệt Hàn keo kiệt như ông, ông kêu ra được tôi cũng thấy mất mặt giùm.”
Hoắc Nhã Lam nói xong thì xoay người muốn đi.
Đối với người chồng trước này, trong lòng bà ta thấy vô cùng buồn nôn.
Một người sao có thể keo kiệt đến thế.
Sở Minh Khôi khó chịu gào lên: “Hoắc Nhã Lam, không phải tôi keo kiệt, chỉ là không muốn để cho bà kiếm thêm được một xu nào.”
“Vậy ông nói xem đây không phải là keo kiệt thì là cái gì, chúng ta làm vợ chồng mấy chục năm, tôi sinh con cho ông, trước khi kết hôn tài chính tôi
cho ông và nhà họ Sở các người ít nhiều gì cũng hơn ba nghìn tỷ đi, sau khi ly hôn, tôi lại trắng tay rời nhà”
“Đừng nói là một căn nhà, một đồng ông cũng không cho tôi, Sở Minh Khôi, tôi thừa nhận trong lòng ông tràn đầy mưu lược, nhưng ánh mắt của ông quá nông cạn, có người làm chuyện lớn nào lại tính toán chi li chút tiền lẻ này”
Hoắc Nhã Lam bình tĩnh quay đầu lại nhìn ông ta: “Nhà họ Sở có thể có được ngày hôm nay là do các người giả heo ăn thịt hổ cướp được từ người khác, nhưng vị trí này của các ngươi sẽ không giữ được lâu, người ở trên cao mãi mãi chỉ biết lợi ích của mình, cứ như thế sẽ mất lòng người.”
Bà ta nói xong cũng không dừng lại.
Sở Minh Khôi tức giận vung tay, đập nát chén trà ở trên bàn.
Bà ta thế mà lại nói ông ta… kiến thức nông cạn, keo kiệt?
Những câu nói nhưng từng cái bạt tai, mạnh mẽ đánh lên mặt ông ta.
Rất tốt!
Hoắc Nhã Lam, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tôi bắt bà phải trả một cái giá thật lớn cho ngày hôm nay.
Không bao lâu sau trợ lý đi vào: “Tổng giám đốc Sở, tôi vừa mới đi gặp trợ lý của người mua, sau khi tôi tự báo thân phận, trợ lý của anh ta… vốn dĩ không để ý tới tôi.”
“Cậu nói cậu là trợ lý của Sở Minh Khôi tôi mà cậu ta cũng dám khinh thường cậu như vậy?” Sở Minh Khôi lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, tôi có xem lại camera, chủ của cậu ta là một người đàn ông, mang mắt kính và mũ”.
Hai mắt Sở Minh Khôi phát lạnh: “Bất cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm
vào biệt thự nhà họ Hoắc cho tôi, nếu như người mua xuất hiện, tôi ngược lại. cũng muốn xem xem là ai dám đối đầu với tôi.”
Trong bãi đậu xe.
Lâm Minh Kiều VỖ VỖ vai Khương Tuyết Nhu: “Nếu có tổng giám đốc Lương ở đây rồi, vậy tớ sẽ không tiến cậu nữa, để tổng giám đốc Lương đưa cậu về thôi, sẵn tiện… tặng đồng hồ luôn.”
“Đồng hồ đeo tay?” Ánh mắt Lương Duy Phong xẹt qua một tia sáng.
Lâm Minh Kiều cười hì hì nói: “Đúng vậy đó, cậu ấy nói là chọc anh giận nên muốn mua đồng hồ để xin lỗi anh, rất đắt đỏ, bỏ ra một khoảng kếch xù hơn ba trăm triệu, được rồi, tôi đi đây.”
Cô ấy đi rất nhanh để lại Khương Tuyết Nhu lúng túng đứng đó.
“Tuyết Nhu, lên xe đi.” Lương Duy Phong đưa một ánh mắt qua cho Điền Minh Châu: “Cô tự về đi.”
“Không cần đầu, đưa thư ký Điền về cũng không sao.” Khương Tuyết Nhu cảm thấy để một người phụ nữ tự bắt xe đi về vào buổi tối cũng không quá an toàn.
“Không cần, tôi tự gọi taxi là được.”
Điền Minh Châu nhìn vẻ mặt của Lương Duy Phong kiên trì nói.
Chương 1025: Sao cô lại nhớ tới Hoắc Anh Tuấn nữa rồi?
Chỉ là sau khi xoay người, gương mặt xinh đẹp của Điền Minh Châu lập tức sụp đổ.
Vốn dĩ Lương Duy Phong đưa cô ta đến buổi đấu giá, vừa rồi ở trong phòng riêng còn vừa ôm vừa sờ mó cô ta.
Vừa ra tới đây, anh ta lại đeo lên tấm mặt nạ dịu dàng nho nhã đó.
Người đàn ông này… không phải là người cô ta có thể nắm giữ, cho nên cô ta tự biết thân biết phận mình.
Lại nói, cô ta cũng không hâm mộ Khương Tuyết Nhu, ngược lại, cô ta cảm thấy Khương Tuyết Nhu rất ngu ngốc, có lẽ Khương Tuyết Nhu còn cho rằng Lương Duy Phong vẫn tình sâu ý nặng với cô ta đi.
Trên xe ô tô, Lương Duy Phong lái xe.
Khương Tuyết Nhu ngồi ở bên vị trí phó lái, cô lấy ra một chiếc hộp từ trong bao, bên trong có một chiếc đồng hồ đeo tay Patek Philippe màu xanh lam.
“Tốn không ít tiền rồi.” Lương Duy Phong đau lòng nói: “Sau này đừng tốn. nhiều tiền cho anh như vậy, ngược lại, nên để anh tiêu tiền vì em”
“Không có gì, đây hình như là lần đầu tiên em tặng quà cho anh.” Khương Tuyết Nhu lấy đồng hồ ra, đeo vào cho anh ta, nhìn rất hào hoa phú quý.
Nhưng lúc cô nhìn cổ tay của anh ta trong đầu lại không khỏi xẹt qua cổ tay của Hoắc Anh Tuấn.
Cổ tay của Hoắc Anh Tuấn rất đẹp, anh chưa bao giờ đeo đồng hồ hàng hiệu, nhưng đồng hồ đều là mời nhà thiết kế đứng đầu làm riêng, khiêm tốn nhưng tao nhã cao quý.
Có điều… sao cô lại nhớ tới cái tên đàn ông thối tha đó rồi?
Cô chán nản thở ra một hơi, khen ngợi: “Rất hợp với anh.”
“Cám ơn, anh rất thích” Lương Duy Phong nắm chặt tay cô, áy náy nói: “Tuyết Nhu, xin lỗi, những lời ngày đó của anh quá khích, chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình, nhưng quên mất em dù sao cũng là mẹ của Hiểu Khuê, vẫn là câu nói đó, tuy rằng anh hận Hoắc Anh Tuấn, nhưng anh ủng hộ quyết định của em”
“Duy Phong, anh đừng nói vậy, là em quá ích kỷ, để cho anh phải chịu tải thân quá nhiều.” Khương Tuyết Nhu cũng nói đầy áy náy.
“Được rồi, vậy chúng ta… coi như làm lành nhé, không cãi nhau nữa.” Lương Duy Phong trêu ghẹo cười cười.
Khương Tuyết Nhu công môi cười, chỉ là sau khi xe chạy được một đoạn, cô mới không nhịn được mà hỏi”Buổi đấu giá đêm nay không ngờ rằng anh cũng tới, là nhà họ Sở đánh tiếng với anh sao? Em nhớ trước đây quan hệ của anh với Sở Văn Khiêm hình như không tệ, lúc Sở Văn Khiêm kết hôn anh cũng có đi.”
“Có chút hợp tác kinh doanh thôi” Lương Duy Phong thẳng thắn nói: “Bây giờ ở Nguyệt Hàn rất nhiều người cũng không dám làm mích lòng nhà họ Sở, anh cũng không có bản lĩnh liều với bọn họ, đêm nay cái giá Sở Minh Khôi kêu ra cũng không vừa mắt anh, nhưng mà hết cách rồi, em không biết…trách anh đi.”
“Không có, em hiểu được.”
Khương Tuyết Nhu lắc đầu một cái, cô không trách Lương Duy Phong, cô chỉ chợt phát hiện Lương Duy Phong thật ra cũng không kiên cường, nếu như là Hoắc Anh Tuấn…
Sao cô lại nhớ tới Hoắc Anh Tuấn nữa rồi?
Khương Tuyết Nhu mở cửa sổ ra, Hoắc Anh Tuấn từ nhỏ đã sinh ra trong nhà giàu có nhất, không giống với Lương Duy Phong, mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận, hai người không thể so sánh với nhau.
Sau khi về đến biệt thự nhà họ Diệp, Lương Duy Phong dừng xe lại xong cũng đi xuống: “Đêm nay anh muốn ngủ lại ở nhà họ Diệp”
Giọng anh ta rất kiên quyết làm cho Khương Tuyết Nhu sửng sốt một hồi, trầm giọng nói: “Em chuẩn bị một phòng cho khách cho anh.”
Trong phòng cho khách, cô thuần thục kéo khăn trải giường.
Một cơ thể nam tính nóng bỏng bỗng nhiên ôm lấy cô từ phía sau.
Khương Tuyết Nhu nhận ra người này là ai, cơ thể run run, nhưng Lương Duy Phong cũng không vì thế mà ngừng lại, đè cô xuống giường.
“Tuyết Nhu, đêm nay ngủ ở đây có được không?” Ánh mắt Lương Duy Phong nhìn cô nóng rực: “Chúng ta là vợ chồng, anh đã nhịn quá lâu rồi.”
Đầu óc Khương Tuyết Nhu hỗn loạn như keo dán, đặc biệt là khi Lương Duy Phong đè lên người, cơ thể cô cực kỳ khó chịu.
“Mẹ…”
Chương 1026: Anh sợ Hiểu Khuê sẽ hận anh sao?
Ở cửa đột nhiên truyền tới giọng nói của Hiểu Khuê.
Khương Tuyết Nhu vội vàng mượn cơ hội chui ra từ dưới nách Lương Duy Phong: “Em… em còn phải giúp Hiểu Khuê tắm rửa, anh đi ngủ sớm một chút đi.”
Nhìn bóng lưng Khương Tuyết Nhu vội vã rời đi, hai mắt Lương Duy Phong đều tối tăm.
Anh ta không phải người ngu mà không nhận ra cơ thể của Khương Tuyết Nhu chống đối anh ta.
Cô cứ từ chối anh ta như vậy nhưng đối với Hoắc Anh Tuấn lại vui vẻ tiếp nhận.
Khương Tuyết Nhu, miệng em nói rất nhiều lời không còn cảm giác với Hoắc Anh Tuấn, đều là gạt người.
Trong phòng tắm, khi Khương Tuyết Nhu giúp Hiểu Khuê tắm rửa thì có chút mất tập trung.
Cô thật sự không nghĩ tới cơ thể của mình sẽ chống cự với Lương Duy Phong như vậy.
Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây, giờ cô đã là vợ của anh ta, có vài việc là trách nhiệm không thể tránh khỏi.
“Mẹ, vừa nãy có phải mẹ muốn sinh em bé với chú Lương không?” Hiểu Khuê nói ra một câu hết hồn.
Mặt Khương Tuyết Nhu đỏ lên, nghiêm mặt bóp bóp khuôn mặt nhỏ bé của cô bé: “Con nói nhảm gì đó, ai nói cho con biết mấy chuyện linh tinh này?”
“Chú nói, bảo con ở nhà trẻ tuyệt đối không được cùng bạn nam khác hôn hôn, ôm ôm, em bé tới như vậy đó.” Hiểu Khuê nói lý chẳng sợ gì.
Khương Tuyết Nhu thẹn thùng, sao Hoắc Phong Lang lại nói những lời này với Hiểu Khuê chứ?
Chẳng qua nghĩ đến Hoắc Phong Lang mất tích, cô lại lo lắng khó chịu.
“Mẹ, con không thích mẹ và chú Lương làm vậy.” Hiểu Khuê bỗng nhướng mày lên nói: “Con thích mẹ ngủ với con.”
“Được, mẹ sẽ nghe theo con.” Khương Tuyết Nhu khẽ nhúc nhích chân mày: “Hiểu Khuê, sau này chú Lương sẽ ở đó, nếu lại gặp phải chuyện như vậy, con nhớ phải gọi mẹ về đó.”
“Dạ” Hiểu Khuê như hiểu như không đáp lời: “Mẹ, có phải mẹ cũng không muốn hôn hôn, ôm ôm với chú Lương không?”
“Chuyện của người lớn con bớt lo đi.”
Khương Tuyết Nhu thở dài, cô cũng không muốn lợi dụng Hiểu Khuê, chẳng qua định trốn một ngày thì hay một ngày thôi.
Nhưng cô mới ngủ với Hoắc Anh Tuấn, lại bảo cô ngủ với Lương Duy Phong, cô dù sao cũng là một người bảo thủ, tạm thời còn chưa cởi mở được như vậy.
Sau khi mặc quần áo đàng hoàng vào cho Hiểu Khuê, cô lại vào buồng tắm giặt quần áo cho Hiểu Khuê.
Giặt xong đi ra, Hiểu Khuê đang cầm điện thoại di động của cô ngồi trên giường nói chuyện với người khác.
“Khương Hiểu Khuê, con sẽ không lại gọi cho điện thoại cho 113 nữa chứ?” Khương Tuyết Nhu căng thẳng rống lên một tiếng.
“Không phải đâu, bác mới gọi đến đây, con bắt máy.” Hiểu Khuê đưa điện thoại cho cô.
Khương Tuyết Nhu cầm điện thoại ra ngoài ban công, đưa lên tại nói chuyện thì bên kia đã không còn tiếng động.
Cô dường như cho rằng bên kia đã tắt máy, vừa nhìn điện thoại thì thấy vẫn còn đang trong cuộc gọi: “Hoắc Anh Tuấn, tôi nghe nói anh bị thương, nếu vậy thì tạm thời cứ để Hiểu Khuê ở bên này của tôi đi.”
“Hiểu Khuê vẫn không thể cứ ở mãi bên đó được” Cổ họng Hoắc Anh Tuấn hơi nghèn nghẹn nói: “Hiểu Khuê… có hỏi đến bánh của nó không?”
Khương Tuyết Nhu sững sờ, nghĩ lại mới hiểu bánh theo lời của Hoắc Anh Tuấn nói chính là Hoắc Phong Lang: “Đương nhiên có hỏi, mỗi ngày đều hỏi, tôi nói thật với con bé là Hoắc Phong Lang tạm thời mất tích, con bé đau lòng khóc rất nhiều”
“Sao em lại có thể… nói trực tiếp với con bé như vậy?”
Hoắc Anh Tuấn có chút nóng nảy: “Em… em không nói với con bé là sau khi anh đánh Hoắc Phong Lang thì Hoắc Phong Lang mới mất tích chứ?”
“Anh còn sợ Hiểu Khuê sẽ hận anh sao?” Khương Tuyết Nhu cười lạnh có chút quái dị.
Hoắc Anh Tuấn im lặng một lát lại nói: “Cho dù là như thế nào, anh vẫn phải chịu trách nhiệm rất lớn đối với chuyện Hoắc Phong Lang mất tích, sau này anh sẽ chăm sóc Hiểu Khuê như con gái ruột của mình, anh sẽ không tái hôn sinh con, con bé sẽ là đứa con gái duy nhất của anh.”