Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 53 Chẳng có ý gì cả




Ngô Viên Viên định chạy lại đỡ Vu Lâm nhưng Tô Minh đã ngăn lại.

Sau đó, anh còn quét nhìn Vu Lâm một cái rồi chỉ lạnh lùng nói một câu: “Chúc cô may mắn, hy vọng cô có thể làm tốt vị trí ma bộc kiếp”.

Copy từ web VietWriter

“Thế… Thế là ý gì?”, Vu Lâm hoảng sợ, hỏi lại.

“Chẳng có ý gì cả”, Tô Minh cười lạnh một tiếng, nói.

Vu Lâm toi đời rồi. Mỗi tên ác ma sẽ đều nuôi dưỡng một ma bộc của mình, và Vu Lâm chính là ma bộc của Tiết Tịnh.

Nếu như chủ nhân chết rồi, vậy thì ma bộc có thể sống yên ổn được không? Có lẽ vẫn sống được nhưng kết cục sẽ rất thê thảm, đặc biệt là Vu Lâm chỉ là người bình thường, không phải là tu giả võ đạo.

Đọc tiếp tại VietWriter nhé !

“Chị ta…”, Trần Chỉ Tình định lên tiếng.

“Mặc kệ đi, cô ta tự làm tự chịu”, Tô Minh thản nhiên nói.

Anh có thể giải quyết được ma bộc kiếp nhưng dựa vào cái gì mà anh phải giúp Vu Lâm? Anh không phải Bồ Tát sống, bởi kẻ được nuôi dưỡng thành ma bộc sau này cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì. Những người đáng thương ắt sẽ có điểm đáng hận.

“Được rồi!”, Trần Chỉ Tình không hỏi thêm gì nữa.

Rất nhanh, ba người đi ra khỏi võ quán.

“Tô Minh! Nói cho tôi nghe tất cả đi!”, Tống Cẩm Phồn ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, đôi mắt nhìn chăm chú đầy mong đợi.

“Trước tiên, Tiết Tịnh là một tu giả võ đạo nhưng tu luyện ma công, đó là công pháp chuyên đi ăn sống máu thịt đồng loại”.

“Theo như tôi suy đoán thì trước đó hắn ta đã ăn không dưới 100 đồng loại rồi”.

“Nhưng hắn ta toàn ăn thịt người bình thường nên hiệu quả không phải tốt nhất”.

“Sức hút lớn với hắn ta chính là cô, người có Huyền Tâm Thể”.

“Cô khá may mắn đấy! Bởi vì hắn ta tu luyện ma công chưa đủ cao, gần đây khắp cơ thể hắn ta bao gồm cả lòng bàn tay có xuất hiện lỗ máu không ngừng xoay vòng”.

“Người khác không nhìn thấy lỗ máu đó nhưng nếu như chạm vào thì có thể cảm nhận được”.

“Cảm ơn chị!”, Tống Cẩm Phồn nói nghiêm túc. Nếu như không có người chị em tốt của mình thì chắc kết cục của mình sẽ rất thê thảm.

“Hihi! Có phải là mắt nhìn đàn ông của chị hơn em không? Có phải động lòng với người đàn ông của chị rồi không? Em đã gọi chị là chị, vậy thì người đàn ông của chị cũng chia cho em một nửa”, Trần Chỉ Tình nói đùa ở bên tai Tống Cẩm Phồn.

“Chị cút đi!”, Tống Cẩm Phồn mắng yêu một câu, sắc mặt đỏ ửng. Nhưng vì Trần Chỉ Tình nói đùa nên tâm trạng nặng nề của cô ta cũng đỡ hơn phần nào.

Sau đó Tống Cẩm Phồn nói tiếp: “Chỉ Tình, Tô Minh, Viên Viên, mọi người cùng tôi đi về nhà họ Tống đi. Chắc chắn bố mẹ và cả ông nội tôi sẽ rất muốn cảm ơn mọi người”.

“Không cần đâu!”, Tô Minh trực tiếp từ chối. Bởi anh vẫn có chút chuyện, bây giờ phải đi Đế Thành luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.