Tiếng bước chân dần tới gần, vang lên cộp cộp. Từ tiếng động có thể phản đoán ra đối phương đi giày da.
Hoàng Thiên và Vũ Thanh đều trốn trong căn phòng đối diện phòng Hà Tuyết Ngân. Đó là một căn phòng nhỏ, bên trong cũng không bật đèn, có điều trên cửa lại có mắt mèo, có thể quan sát tình hình bên ngoài.
Mấy giây trôi qua, cuối cùng trong mắt mèo cũng xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông.
Chỉ nhìn một cái, Hoàng Thiên đã nhận ra, đúng là tên khốn Võ Phi kia!
Tên bại hoại này trông cũng ra hình ra dạng, quần áo ăn mặc cũng rất hợp lý. Đừng thấy anh ta xuất thân nông thôn, chẳng hề có chút quê mùa nào cả, rõ ràng là mấy năm nay ra nước ngoài không uổng phí.
Lúc này, Vũ Thanh kéo kéo Hoàng Thiên, dường như đang hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Hoàng Thiên chỉ gật đầu với Vũ Thanh, ra hiệu báo anh ta hãy chuẩn bị.
“Cục cưng à! Ha ha ha, sốt ruột muốn gặp anh thế à? Sao lại còn sợ thế?” Võ Phi cất tiếng cười hèn hạ, đã đi tới cửa phòng Hà Tuyết Ngân rồi. Hoàng Thiên vừa thấy thời cơ tới, lập tức xông ra. Võ Phi có mọc ra tám cái chân cũng đừng hòng chạy thoát! Mở cửa phòng ra, Hoàng Thiên sải bước dài đi ra ngoài. Sau lưng anh, Vũ Thanh cũng đi theo ra. Hai người chạy thẳng tới chỗ Võ Phi.
Không hay rồi!
Võ Phi cả kinh trong lòng, nghe sau lưng có tiếng mở cửa và tiếng bước chân, theo bản năng liền rút một con dao từ trong túi ra, nhanh chóng quay người lại.
Vừa thấy Hoàng Thiên và Vũ Thanh ở đây, mắt Võ Phi đã trợn tròn, giống như bị sét đánh ngang tai vậy.
Sợ cái gì thì cái đó tới, sợ nhất chính là gặp Hoàng Thiên và Vũ Thanh, nhưng bọn họ đã xuất hiện rồi.
Bởi gì lúc ở nhà Kim Đại Thành, Hoàng Thiên đã tiêu hủy toàn bộ điện thoại di động của người nhà đó, còn khóa cửa lớn của biệt thự lại, cho nên người duy nhất có thể hoạt động là vợ của Kim Đại Thành cũng không thể ra khỏi cửa nhà nửa bước.
Có thể nói nhà họ Kim đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài, nếu không thì sớm đã bảo cho Võ Phi rồi.
Chính vì không nhận được thông báo cho nên tên nhãi Võ Phi này vẫn tưởng mình rất an toàn, còn có tâm trạng đến chỗ Hà Tuyết Ngân tìm trò khoái lạc.
“Hoàng Thiên, sao, sao anh lại ở đây.” Võ Phi lắp ba lắp bắp nhìn Hoàng Thiên mà nói. Tay cầm dao cũng hơi run lên nhè nhẹ.
Thằng nhãi này bị dọa sợ rồi, theo bản năng liền sợ hãi Hoàng Thiên.
Đương nhiên rồi. Điều anh ta còn sợ hơn chính là Vũ Thanh ở sau lưng Hoàng Thiên kìa!
Tiếng tăm của Hoàng Thiên vang dội ở nước ngoài, Võ Phi đã biết Vũ Thanh lợi hại đến đâu rồi.
Hiện giờ làm chuyện khuất tất, sao Võ Phi có thể không sợ được? “Võ Phi, không ngờ là nhanh như vậy tao đã tìm thấy mày rồi đúng không?” Hoàng Thiên cười lạnh lùng, đi đến trước mặt Võ Phi.
Thấy Hoàng Thiên đi tới, Võ Phi càng thêm căng thẳng, cầm dao lùi về phía sau hai bước, đã lùi tới cửa phòng Hà Tuyết Ngân rồi.
Hoàng Thiên vẫn đề phòng Võ Phi sẽ xông vào phòng Hà Tuyết Ngân, chính là sự Võ Phi sẽ bắt Hà Tuyết Ngân làm con tin.
Có điều ở khoảng cách gần như vậy, cho dù Võ Phi đột nhiên muốn xông vào phòng thì Hoàng Thiên cũng có thể bảo đảm sẽ khống chế được tên này ngay lập tức.
“Đây là nhà bạn gái tôi, các người ra khỏi đây cho tôi”
Võ Phi không biết nên nói gì mới tốt, trong lúc cấp bách liền nói một câu như vậy.
Hoàng Thiên bị làm cho tức đến buồn cười, nhìn Võ Phi mà nói: “Vợ mày còn ở nhà đợi mày đấy, vậy mà mày lại đến đây tìm bạn gái ư?”
Dứt lời, Hoàng Thiên liền đi tới trước mặt Võ Phi.
Võ Phi đã lùi đến mức không thể lùi được nữa. Cuối cùng tên nhãi này chó cùng dứt dậu, đưa tay ra phía sau muốn vặn tay nắm cửa.
Hoàng Thiên đang nhìn chằm chằm Võ Phi, thấy tên nhãi này muốn xông vào phòng Hà Tuyết Ngân, sao anh có thể để anh ta đạt được mục đích?
Rầm!
Chỉ thấy Hoàng Thiên tung chân đá, nặng nề đạp thẳng vào bụng Võ Phi.
"A!"
Võ Phi kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bay ngược ra ngoài, đập vào cửa phòng Hà Tuyết Ngân.
"A!"
Hà Tuyết Ngân trong phòng sợ đến mức kêu to lên. Cô ta trốn trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu, nhìn tất cả những chuyện này.
Thấy Võ Phi bị đạp bay vào phòng, Hà Tuyết Ngân ở trên giường cũng ngây ra một hồi rồi nhảy xuống giường, trốn vào góc tường.
Võ Phi hoảng loạn đứng dậy, nắm con dao trong tay, vừa nhìn đã thấy Hà Tuyết Ngân trong góc tường.
Anh ta biết, đêm nay hỏng rồi. Cách duy nhất để thoát thân chính là bắt Hà Tuyết Ngân lại, ép Hoàng Thiên trảnh ra cho anh ta một con đường, thả anh ta đi.
Đây là một hành vi vô cùng khiến người khác khinh thường. Tốt xấu gì Hà Tuyết Ngân cũng là người phụ nữ do anh ta chiếm đoạt, giờ anh ta lại muốn dùng cô để uy hiếp Hoàng Thiên.
Nhưng Võ Phi lại không quản được nhiều như vậy, giờ anh ta chỉ muốn chạy thoát, muốn sống sót. Trong thoáng chốc, Võ Phi đã bổ nhào về phía Hà Tuyết Ngân.
"Anh ơi cứu tôi với!”
Hà Tuyết Ngân sợ đến mức không động đậy được nữa, khóc lóc cầu cứu Hoàng Thiên
Câu cầu cứu này của cô ta là dư thừa, vì Hoàng Thiên đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Võ Phi vừa nhúc nhích thì Hoàng Thiên đã tới sau lưng anh ta, một phát liền túm lấy tóc anh ta.
"Ai da!"
Võ Phi kêu lên đau đớn, hung hăng quay đầu trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, con dao trong tay vô tình mà đâm về phía bụng Hoàng Thiên.
Rắc!
"Au!"
Trong nhận thức của Võ Phi, trước mắt Lâm Huỳnh Mai đang ở trong tay anh ta, cho dù Hoàng Thiên muốn đụng tới anh ta thì cũng phải kiêng kị một chút chứ?
Nhưng anh ta sai rồi, Lâm Huỳnh Mai đã sớm được Hoàng Thiên cứu ra rồi, hiện giờ đang ở cùng hai cấp dưới.
“Mày đang uy hiếp tạo đấy à?”
Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi.
Võ Phi cũng hừ lạnh một tiếng, nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, lẽ nào không thể uy hiếp anh sao? Xảy ra chuyện như thế này, hai bên chúng ta tốt nhất là nên bình tĩnh lại, nói chuyện đàng hoàng. Nếu không thỏa thuận được thì chẳng có lợi ích cho ai cả. Anh nói xem, anh Thiên?”
Võ Phi nói tới đây, trên mặt còn hiện lên một tia đắc ý.
“Mày có tư cách nói chuyện với cậu Thiên sao?”
Lúc này, Vũ Thanh tức giận nói, một dao đâm thẳng vào đùi Võ Phi.
"A!"
Võ Phi kêu lên thảm thiết, đã phải trả giá cho sự ngông cuồng của chính mình.
Bị đâm một dao, Võ Phi cũng thành thật hơn nhiều. Anh ta phát hiện tính khí của Vũ Thanh chẳng hề thay đổi chút nào, ra tay quá hung hãn quyết đoán.
Nếu còn nói năng linh tinh, không chừng Vũ Thanh cho một dao là trực tiếp đâm thẳng vào tim anh ta luôn.
Nghĩ tới đây, Võ Phi liền không dám lên mặt nữa, ôm bên chân chảy máu, nhìn Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
“Tao đã đến nhà mày rồi, ở nhà họ Võ đúng không?”
Lúc này, Hoàng Thiên nói với Võ Phi.
Lời này vừa nói ra, Võ Phi đã lập tức há mồm trợn mắt, ngây ngẩn ra đứng nguyên tại chỗ. Nếu Hoàng Thiên đã có thể nói ra địa danh nhà họ Võ này, tất nhiên là anh đã từng tới đó rồi.
Mẹ nó Nông Trọng Tôn, lẽ nào mày đã đầu quân cho Hoàng Thiên rồi ư? Tại sao lại không gọi điện thoại báo cáo cho tao?
Võ Phi âm thầm mắng chửi Nông Trọng Tôn trong lòng, đã sắp hận tên đàn em này đến chết rồi.
“Nói như vậy, anh đã cứu Lâm Huỳnh Mai đi rồi à?”
Võ Phi nghiến răng nói, trên trán túa đầy mồ hôi.
“Không sai, cho nên mày đừng mơ mộng hão huyền nữa. Mày không uy hiếp được tạo đầu”
Hoàng Thiên nói với Võ Phi.
Võ Phi biết là xong đời rồi, tấm kim bài miễn tử duy nhất bây giờ cũng không tồn tại nữa rồi. Không có Lâm Huỳnh Mai trong tay, Hoàng Thiên sẽ không kiêng kị bất cứ điều gì.
“Anh Thiên, thủ đoạn giỏi đấy! Chắc chắn là do ông cậu kém cỏi của tôi nói với anh đúng không? Nếu không anh không thể tìm thấy nhà tôi được”
Võ Phi nghiến răng nói.
“Mày nói đúng rồi, là Kim Đại Thành bản đứng mày đó”
Hoàng Thiên cười lạnh nói.
“Tên khốn kiếp này!”
Võ Phi tức giận mắng. Anh ta cảm thấy rất bực bội. Đều vì giúp Kim Đại Thành trút giận nên anh ta mới tới thành phố Bắc Ninh, làm ra những chuyện chọc giận Hoàng Thiên.
Nếu không thì anh ta cũng không chọc vào Hoàng Thiên, càng không phải chịu một nhát dao của Vũ Thanh.
Nhưng hiện giờ tất cả đều đã muộn rồi. Lần này đắc tội với Hoàng Thiên là tội chết, cũng không biết Hoàng Thiên có thể tha cho anh ta hay không.
“Anh Thiên, đều do tôi nhất thời hồ đồ, là Kim Đại Thành kêu tôi đưa ý kiến cho ông ta nên tôi mới...”
“Nên mới muốn giết chết đứa con chưa chào đời của tao?”
Hoàng Thiên lạnh giọng quát, trên mặt ngập tràn sát khí.
Sở dĩ muốn giết Võ Phi, căn nguyên chính là từ chuyện này. Võ Phi, Hoàng Thiên chắc chắn phải giết.
Võ Phi sợ đến mức lông tóc dựng ngược cả lên. Anh ta phát hiện ra, toàn thân Hoàng Thiên từ trên xuống dưới đều cuồn cuộn sát khí, có vẻ như muốn làm thịt anh ta rồi.
“Anh Thiên, xin lỗi, xin lỗi...”
Võ Phi sợ đến nỗi quỳ xuống đất, dập đầu với Hoàng Thiên.
Râm!
Hoàng Thiên tung chân đá bay Võ Phi. Có những lúc, hai chữ “xin lỗi” này chẳng có tác dụng quái gì cả.
Cho dù có một vạn câu xin lỗi thì cũng không đổi lại được tính mạng cho Võ Phi.
“Anh Thiên, anh tha cho tôi đi. Tôi không muốn chết."
Võ Phi đau khổ khóc lóc. Tên nhãi này đã rơi vào cảnh sợ hãi cực độ nên mới biến thành thế này.
“Mày không muốn chết? Vậy sao mày còn hại người?”
Vũ Thanh phẫn nộ quát, một trận đá đạp mãnh liệt nhằm thẳng vào mặt Võ Phi.
Thoáng chốc Võ Phi đã biến thành một cái đầu heo sưng vù.
Hà Tuyết Ngân trốn ở một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt này, cô ta đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây ngẩn rồi.
Thật sự không ngờ lại có người có thể xử lý Võ Phi thành ra thế này. Anh Thiên này rốt cuộc là ai?
“Anh Vũ Thanh, đừng đá nữa đừng đá nữa. Anh với anh Thiên muốn tôi làm thế nào tôi sẽ làm theo thể còn không được sao?”
Võ Phi cầu xin tha thứ.
Vũ Thanh nhìn Hoàng Thiên một cái. Anh ta cũng biết, chắc chắn Hoàng Thiên muốn cứu cha của Hà Tuyết Ngân ra.
Quả nhiên, Hoàng Thiên không hề giết Võ Phi mà lại nói với anh ta: “Dẫn tạo đi tìm cha Hà Tuyết Ngân ngay lập tức. Tìm được rồi thì tao sẽ cho mày thoải mái dứt khoát luôn một lần. Không tìm được thì mày cứ chờ bị từng dao từng dao đâm đến chết đi.”
“Đừng mà”
“Ông nội nhà mày ấy!”
Thầy Võ Phi khóc lóc muốn lao tới ôm chân, Hoàng Thiên liền tung chân đá bay tên này ra.
Răng hàm của Võ Phi cũng bị đá rụng mất mấy cái, miệng đầy máu, không dám tới gần Hoàng Thiên nữa.
Tên này không hề phản bác hay giải thích, cho thấy rõ cha của Hà Tuyết Ngân đúng là đã bị anh ta giấu đi rồi. Điểm này Hoàng Thiên vẫn nhìn thấy được rất rõ ràng.
“Còn lề mề cái gì nữa? Đi!”.
Hoàng Thiên túm tóc Võ Phi, xách anh ta lên.
“Được được được. Tôi đi, tôi dẫn anh đi tìm cha Hà Tuyết Ngân”.
Võ Phi giờ đã vô cùng ngoan ngoãn rồi, luôn miệng đáp ứng, đi theo Hoàng Thiên ra khỏi phòng của Hà Tuyết Ngân.
Hà Tuyết Ngân đâu dám ở trong nhà một mình? Thấy mấy người Hoàng Thiên đều ra ngoài cả, cô liền vội vã đi theo.
“Anh Thiên, anh đưa tôi đi cùng luôn đi. Tôi không dám ở trong nhà”
Hà Tuyết Ngân đáng thương nhìn Hoàng Thiên mà nói. Quay đầu nhìn Hà Tuyết Ngân, trong lòng Hoàng Thiên vẫn rất đồng cảm với cô ta.
Một cô gái đơn thuần lương thiện biết bao, gặp phải tên ác quỷ như Võ Phi mà bị hại thành ra thế này.
Có suy nghĩ như vậy rồi, trong lòng Hoàng Thiên vẫn bắt đầu có chút lo lắng mơ hồ.
Hà Tuyết Ngân đã đủ thê thảm rồi. Một cô gái tốt tính xinh đẹp biết nhường nào, gặp phải tên ác quỷ Võ Phi này, bị hại không hề nhẹ.
Nếu cha cô ta lại xảy ra chuyện nữa thì bảo cô ta làm sao sống tiếp đây?
“Mày làm gì cha Hà Tuyết Ngân rồi?”
Sắc mặt Hoàng Thiên vô cùng lạnh lùng, nhìn thẳng vào Võ Phi mà hỏi.
Võ Phi không dám đối mặt với ánh mắt của Hoàng Thiên. Anh ta né tránh, quanh co, không dám nhìn thẳng vào Hoàng Thiên.
“Nhìn tao!”
Hoàng Thiên quát to một tiếng, khiến Võ Phi sợ đến mức run lên, vội vã nhìn Hoàng Thiên.
“Anh Thiên, anh đến nơi rồi là biết ngay thôi. Tôi, tôi cũng không tiện nói.”
"Cho mày không tiện nói này!”
Hoàng Thiên vung tay tát một cái, suýt chút nữa tát Võ Phi bay ra khỏi xe.
Thân thể Võ Phi lảo đảo một lúc, vẫn may bám được vào ghế xe, như vậy mới xoay được người để không ngã ra ngoài.
“Tôi nói tôi nói. Cha cô ấy bị tôi nhốt trong một hang núi, môi trường ở đó không tốt lắm”
Võ Phi nói với Hoàng Thiên, sợ Hoàng Thiên lại đánh mình tiếp.
“Cái gì? Anh còn nhốt cha tôi vào hang núi ư?”
Hà Tuyết Ngân tức giận đến nỗi nghiến răng ken két. Cô ta hận Võ Phi muốn chết rồi.
Võ Phi nhìn Hà Tuyết Ngân mấy cái, cũng không dám ừ hừ gì.
“Tên khốn kiếp nhà anh, tôi đánh chết anh!”
Hà Tuyết Ngân quay người lại muốn đánh Võ Phi.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không dám. Võ Phi đã gây ra cho cô ta ám ảnh tâm lý quá lớn, dù có Hoàng Thiên và Vũ Thanh ở đây, cô ta vẫn không dám đụng tới Võ Phi.
Hoàng Thiên cũng không có tâm trạng truy cứu xem tại sao Võ Phi lại bắt nhốt cha Hà Tuyết Ngân nữa. Trước mắt là cha cô bị nhốt trong hang núi, sống chết khó lường, vẫn phải nhanh chóng giải cứu ra mới được.
“Chỉ đường cho tao, mau lên”
Hoàng Thiên quát lên với Võ Phi.
“Vâng vâng vâng, anh Thiên anh bớt giận đi. Tôi nghe theo anh hết.”
Võ Phi ngoan ngoãn bất ngờ, luôn miệng đáp ứng, ngồi trong xe chỉ đường cho Hoàng Thiên.
Vũ Thanh dẫn cấp dưới lái xe đi theo sau xe Hoàng Thiên. Hai cấp dưới ở lại canh gác nhà họ Võ vẫn chưa tới trấn Kim Mã, nhưng giờ cũng không có thời gian đợi bọn họ nữa rồi.
Một đường đi về phía tây, lái đi khoảng mười mấy kilomet, cuối cùng đã tới trước mấy ngọn núi nhỏ.
Mấy ngọn núi nhỏ nối tiếp nhau này nhỏ đến đáng thương, cũng không có cây cối gì. Ở nơi hoang vu như vậy, nhìn có vẻ rất thế lương.
Hoàng Thiên cũng phát hiện ra, e rằng xung quanh đây chừng mấy chục dặm cũng không có nhà dân gì cả. Võ Phi cũng thật biết tìm chỗ, lại đem nhốt cha Hà Tuyết Ngân ở nơi này.
Cho dù không hỏi, Hoàng Thiên cũng có thể đoán ra được, chắc chắn Võ Phi sợ cha Hà Tuyết Ngân phản đối nên mới bắt nhốt ông lại. Như vậy, anh ta sẽ có thể tùy ý khống chế Hà Tuyết Ngân.
Ngoài ra, có cha Hà Tuyết Ngân trong tay rồi, Hà Tuyết Ngân không phải sẽ nghe lời Võ Phi hay sao?
Thật sự đã để Hoàng Thiên đoán đúng rồi. Hai tháng nay, Hà Tuyết Ngân cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, không dám báo cảnh sát, càng không dám loan tin ra bên ngoài, chính là vì sợ Võ Phi thủ đoạn độc ác giết chết ba mình.
“Anh Thiên, đi qua ngọn núi nhỏ trước mắt này, ở đầu ngọn núi thứ hai có một cái hang, chính là chỗ đó đó”
Võ Phi giới thiệu với Hoàng Thiên, cố hết sức muốn thể hiện là mình rất nghe lời, hi vọng Hoàng Thiên có thể tha để anh ta không phải chết.
Trong lòng Hoàng Thiên hiểu rõ, càng hiểu chút tâm tư này của Võ Phi, không khỏi âm thầm cười lạnh.
Tên bại hoại này còn mơ tưởng có thể sống tiếp, đúng là nực cười.
Lúc này, Hoàng Thiên chẳng nói gì cả, chỉ dẫn theo Hà Tuyết Ngân đi về phía ngọn núi nhỏ trước mặt theo đường chân núi.
Vũ Thanh thì dẫn cấp dưới áp giải Võ Phi. Một đoàn người đi hết hai mươi phút thì đã tới dưới chân ngọn núi mà Võ Phi nói.
Võ Phi vẫn rất quen thuộc nơi này. Tên nhãi này dẫn đường rất ân cần, tìm thấy một bụi cỏ dại cao chừng ngang thắt lưng.
Vén đám cỏ sang, lộ ra một cửa hàng cao chừng một mét rưỡi, rộng tầm tám mươi centimet.
“Anh Thiên, chính là chỗ này”
Võ Phi quay đầu, cổ nặn ra nụ cười mà nói với Hoàng Thiên.
Ở bên ngoài Hoàng Thiên đã có thể ngửi thấy trong hang núi có một mùi ẩm mốc buồn nôn phát ra. Ở nơi tối tăm không ánh sáng mặt trời như thế này mà Võ Phi lại có thể nhốt cha Hà Tuyết Ngân ở đây những hai tháng trời!
Không cần nghĩ cũng biết, người đàn ông trung niên bên trong đã trải qua sự dày vò đau khổ đến nhường nào. Không gian kín dễ khiến người ta sợ hãi nhất, lại thêm bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, khổ sở mà ba Hà Tuyết Ngân phải chịu đúng là đủ thê thảm.
“Mẹ nó mày còn có mặt mũi mà cười à?”
Hoàng Thiên tức giận nhìn Võ Phi, lạnh giọng quát.
Võ Phi lập tức không dám cười nữa, đứng sang một bên vẻ rất quy củ.
“Mày đứng đấy làm gì? Đi vào trước đi!”
Hoàng Thiên ra lệnh.
“Vâng vâng vâng”
Võ Phi luôn miệng đáp ứng, cất bước đi vào trong hang núi.
Hoàng Thiên dẫn Hà Tuyết Ngân theo sau. Lúc này, Hà Tuyết Ngân chỉ muốn nhìn thấy chai mình ngay lập tức. Bởi gì hiện tại cô còn chưa biết cha cô có phải vẫn còn sống không?
Vũ Thanh nhắc nhở cấp dưới cảnh giác thêm, đề phòng Võ Phi giở trò.
Vừa đi vào bên trong được chừng mấy mét đã nghe thấy tiếng rên rỉ của một người đàn ông trung niên.
"Cha!"
Hà Tuyết Ngân kích động gọi lớn lên, sau đó lại nghẹn ngào nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, cha tôi ông ấy vẫn còn sống!”
“Đúng thế, còn sống là tốt rồi.”
Hoàng Thiên thở dài một hơi, cuối cùng cũng không uổng công dày vò, cha Hà Tuyết Ngân vẫn chưa chết.
“Tôi vẫn có tính người mà. Sao có thể tùy tiện giết người chứ? Giết người là không đúng đâu”
Võ Phi lẩm bẩm nói. Lời này cũng là nói cho Hoàng Thiên nghe. Đến tận lúc này rồi, anh ta vẫn còn mơ tưởng có thể khuyện Hoàng Thiên đừng giết anh ta.
Hoàng Thiên cũng lười để ý đến tên này, cầm điện thoại chiếu sáng, đi về phía trước mấy mét. Cuối cùng cũng nhìn thấy một người đàn ông trung niên.
Chỉ có điều người đàn ông này bị trói hai tay, treo ở trong động.
Hoàng Thiên chưa kịp hỏi Võ Phi, ngoài hang núi đã vang lên tiếng của một gã trai trẻ.
"Anh Phi, anh đến rồi hả? Sao trước khi vào hang không điện thoại cho em?"
Giọng nói vang lên, người đã bước vào.
Đấy là một gã trai trẻ ăn mặc gọn gàng, tay dắt con chó Pitbull, gật gù hả hê bước đến.
Vừa trông thấy nhóm người Hoàng Thiên, gã trai trẻ bỗng chốc lắp bắp hãi hùng. "Anh Phi, bọn họ là ai vậy?"
Gã trai trẻ trợn mắt đầy ý xấu với nhóm người Hoàng Thiền rồi hỏi Võ Phi.
Võ Phi nháy mắt với đối phương, ra hiệu cho gã trai trẻ đừng ăn nói lung tung. "Anh nói đi anh Phi, lũ ngốc này ở đâu ra vậy?"
Gã trai trẻ cảnh giác nhìn quanh, trong hang núi khá u ám nên gã không nhìn rõ lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài người.
"Bà mợ, ai thả lão Xương xuống thế? Con bò già này phải treo lên, bằng không nó chẳng chịu yên"
Gã trai trẻ bỗng dưng nhìn Hà Tuấn Xương rồi nói với Võ Phi.
"Mày bớt nói hộ tạo đi."
Võ Phi hung dữ trợn mắt với gã trai trẻ, trong lòng anh ta cực kỳ hoảng sợ.
Anh ta nghĩ thầm: Thằng khốn, mày bị bộ vớ va vớ vẩn làm gì?
Gã trai trẻ là Trình Hổ, bây giờ mới phát hiện mọi chuyện không ổn. Bởi vì Trình Hổ nhìn thấy gương mặt Võ Phi toát mồ hôi lạnh, hình như vô cùng sợ hãi.
"Rốt cuộc bọn mày là ai?" Trình Hổ cũng trở nên căng thẳng, dù sao nhóm của Hoàng Thiên đông người. "Trước hết tao hỏi mày một câu, mày chính là người bảo chó cắn Hà Tuấn Xương à?"
Hoàng Thiên hỏi Trình Hổ.
"Phải đấy, sao nào? Liên quan gì đến mày?"
Trình Hổ hung dữ trợn mắt với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cắn chặt răng, quả nhiên vật họp theo loài. Thằng chó này và Võ Phi cầu kết làm việc ác, cả hai đều là thứ chẳng ra gì!
"Anh Vũ Thanh, đưa hai người họ lên xe trước đi."
Bây giờ Hoàng Thiên chỉ vào Hà Tuấn Xương và Hà Tuyết Ngân, đồng thời nói với Vũ Thanh.
Vũ Thanh cũng không ra ngoài, vì anh ta biết Võ Phi là một kẻ vô cùng nham hiểm. Anh ta lo lắng Hoàng Thiên ở trong này.
"Đưa họ lên xe an toàn."
Lúc này, Vũ Thanh lệnh cho các thành viên dưới quyền minh.
"Da!"
Các thành viên trong đội đáp lời, một người cống Hà Tuấn Xương lên, sau đó đưa Hà Tuyết Ngân rời khỏi hang núi an toàn.
Hà Tuyết Ngân cũng không biết Hoàng Thiên muốn làm gì, tại sao không cho cô ta đứng nhìn.
Thật ra Hoàng Thiên không hề muốn Hà Tuyết Ngân nhìn thấy, càng không thể cho Hà Tuấn Xương nhìn thấy, bởi vì anh muốn ra tay.
"Trình Hổ, xin lỗi anh Thiên ngay lập tức. Thái độ vừa rồi của mày là sao?"
Võ Phi nháy mắt với Trình Hổ liên tục, ra hiệu cho gã trai trẻ xin lỗi Hoàng Thiên.
"Không cần đâu, tôi chưa bao giờ chấp người chết"
Hoàng Thiên mỉm cười lạnh lùng.
"Anh, anh..."
Võ Phi lắp bắp, sợ hãi đến cùng cực.
Anh ta hiểu cả rồi, Hoàng Thiên muốn giết anh ta và Trình Hổ đây mà!
Nhưng Trình Hổ không biết Hoàng Thiên có ý gì, thằng nhóc này vẫn còn kiêu ngạo lắm. "Mẹ mày, mày mắng ai là người chết? Mày muốn."
Pằng!
Trình Hổ chưa kịp mắng xong, sủng của Vũ Thanh đã nổ.
Một tiếng bình bịch vang lên, xác Trình Hố xoay người ngã quỵ, chết ngay tại chỗ.
Cuối cùng gã trai trẻ bụng dạ nham hiểm phải tự làm tự chịu, đến gặp Diêm Vương.
Điều đó làm Võ Phi sợ hãi, tuy chưa đến nỗi tè ra quần nhưng chân anh ta cũng run lẩy bẩy. Bởi vì anh ta biết Vũ Thanh đáng sợ đến đâu, Vũ Thanh có thể làm thịt anh ta như xử một con chó, tuyệt đối dễ dàng.
"Anh Vũ Thanh ơi! Xin hãy nể tình chúng ta quen biết nhau ở nước ngoài một thời gian, anh đừng giết em..."
Võ Phi quỳ dưới chân Vũ Thanh, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Vũ Thanh không thèm để ý Võ Phi. Anh ta nhìn Hoàng Thiên, tất cả chỉ nghe Hoàng Thiện ra lệnh,
Xử lý Võ Phi là chuyện chắc chắn, nhưng Vũ Thanh không rõ Hoàng Thiên có muốn dạy cho Võ Phi một bài học trước hay không.
"Cậu chủ, tiễn gã lên đường hay sao ạ?"
Bấy giờ Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên. Nét mặt Hoàng Thiên cực muốn giết người. Cha của Hà Tuyết Ngân đã được cứu, bây giờ là lúc xử lý Võ Phi. "Tiễn gã lên đường"
Hoàng Thiên nói.
Một tiếng "plng" vang lên, gã Võ Phi làm nhiều việc ác đã dạo chơi xong rồi, kết thúc mọi tội ác của gã lúc còn sống.
Hoàng Thiên cảm thấy thoải mái đôi chút. Xử xong Võ Phi, sự buồn bực trong lòng anh tan biến, khỏi phải nói thoải mái biết bao.
"Chúng ta cũng đi thôi"
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.
Vũ Thanh theo Hoàng Thiên rời khỏi hang núi. Đối với anh ta, trường hợp này khá là thỏa lòng mong muốn.
Từ ngày về nước, Vũ Thanh đã cực kỳ kiềm chế. Nói chung anh ta sẽ không ra tay giết người nước mình.
Nhưng hành động việc làm của Võ Phi khiến Vũ Thanh cảm thấy con hàng này không thể tha thứ.
Rời khỏi hang động, Hoàng Thiên và Vũ Thanh đi bộ qua ngọn núi nhỏ rồi đến trước xe. Bây giờ Hà Tuyết Ngân đã khóc không thành tiếng, cô ta ôm cha mình mà đau lòng nức nở.
Cha cô ta bị tra tấn đày đọa đến nỗi nhìn không ra người, ông có thể sống sót hay không là chuyện chưa thể nào biết được.
Hoàng Thiên vừa thấy cảnh này, lòng anh cũng rất khó chịu. Đối cha con này quá đỗi đáng thương.
Vết thương không được để muộn, Hoàng Thiện ra lệnh cho lính mình nhanh chóng trở về trấn Kim Mã.
Đoàn người về tới trấn Kim Mã rất nhanh.
Họ đưa Hà Tuần Xương đến bệnh viện trong trần. Sau khi xem sơ qua vết thương, bác sĩ nói với Hoàng Thiện rằng tình trạng của người bệnh chẳng hề lạc quan, vết thương bị nhiễm trùng quá rộng hơn nữa cơ thể người bệnh suy yếu, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Năng lực chữa trị của bệnh viện có hạn, đề nghị mau chóng chuyển viện. "Anh Thiên ơi, làm sao bây giờ?" Hà Tuyết Ngần gấp đến nỗi giậm chân, bây giờ cô ta chỉ còn nước dựa vào Hoàng Thiên. "Đương nhiên là chuyển viện, đừng gấp gáp." "Da!"
"Cô vẫn luôn ở trong nhà, không ra ngoài làm việc sao?"
Hoàng Thiên nhìn Hà Tuyết Ngân và hỏi.
Anh cảm thấy Hà Tuyết Ngân không giống phụ nữ hơn hai mươi tuổi, trái lại giống cô gái mười mấy tuổi hơn; kinh nghiệm ngoài xã hội của cô ta thiếu thốn nghiêm trọng, lòng dạ cũng quá đơn thuần.
"Dạ phải anh Thiền, nhà em có điều kiện rất tốt. Cha thương em nên không cho ra ngoài làm việc, ông ấy nói mình có thể nuôi nổi em."
Càng nghĩ những chuyện này thì tâm trạng Hà Tuyết Ngân càng rối bời.
Cô ta thậm chí còn lén nhìn Hoàng Thiên một chút, cảm thấy càng nhìn Hoàng Thiên càng thấy thuận mắt thế nào ấy nhỉ? Phụ nữ đúng thật là như vậy, một khi có thiện cảm với người đàn ông đó thì nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông này đẹp trai.
Hà Tuyết Ngận bây giờ chỉ sợ sẽ như thế, cô ta vừa kính nể vừa cảm kích Hoàng Thiên, còn kèm theo vài phần thưởng thức và sùng bái, nhìn Hoàng Thiên thể nào cũng thuận mắt.
Hoàng Thiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Hà Tuyết Ngân, chẳng qua anh cũng không để, dù sao anh cứu Hà Tuyết Ngân, còn có cha của Hà Tuyết Ngân, cô ta nhìn anh nhiều hơn cũng bình thường.
“Thanh Linh, như thế nào?”
Hoàng Thiên thầy Phan Thanh Linh cau mày thì hỏi.
“Đừng lo, tôi phối dược cho ông ta” Phan Thanh Linh nói xong thì đi vào trong tiệm thuốc. “Em gái, em cũng đi giúp một chút đi, thuận tiện học hỏi Thanh Linh một ít" Hoàng Thiên nói với Hoàng Linh một cách yêu thương.
Hoàng Linh nghe xong gật đầu, hai ngày nay cô ấy cũng nhìn ra Phan Thanh Linh trấn giữ ở tiệm thuốc trung y này vẫn rất có tiền đồ phát triển.
Cho dù bệnh nan y gì thì đến nơi này của Phan Thanh Linh hệt như cũng không có gì khó, quả thực có bàn tay thần diệu.
Hai ngày ngắn ngủi, gần đây có không ít người đều biết y thuật tinh xảo của Phan Thanh Linh, chắc hẳn một thời gian nữa thì nơi này sẽ tên tuổi lan xa, người bệnh đến xin giúp đỡ sẽ càng xếp hàng.
Một lúc sau, Phan Thanh Linh mang theo thảo dược đã chuẩn bị sẵn, cô giúp Hà Tuấn Xương bôi thuốc lên chân, còn rất cẩn thận.
Có lẽ đồng tình với Hà Tuần Xương, Phan Thanh Linh không chỉ rất cẩn thận, xuống tay cũng rất nhẹ, cố gắng không để Hà Tuấn Xương cảm thấy đau đớn.
Khoảng mười mấy phút mới bôi thuốc xong, Phan Thanh Linh xoa mồ hôi trên trán, nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, qua đêm nay thì vết thương trên chân anh ta sẽ không sao nữa, từ từ điều dưỡng một tuần thì có thể khôi phục bình thường"
“Một tuần lễ? Nhanh như vậy sao?”
Hoàng Thiên không dám tin nhìn Phan Thanh Linh, chân Hà Tuấn Xương cũng biến dạng rồi, bị cắn nặng như vậy mà một tuần lễ đã khôi phục?
Quá thần kỳ, Phan Thanh Linh thần kỳ khiến Hoàng Thiên lau mắt mà nhìn.
“Ha ha, anh Thiện, anh không tin tôi sao?”
“Tin chứ?”
Hoàng Thiên cười nói.
Không đợi Hoàng Thiên lại nói gì, Phan Thanh Linh đã nói: "Anh Thiện, lời anh nói với chị Hoàng Linh tôi cũng nghe thấy, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ dạy chị Hoàng Linh y thuật”
Chuyện này...
Hoàng Thiên thật sự không ngờ tiếng nói của mình vừa rồi thấp như vậy mà cũng khiến cho Phan Thanh Linh nghe được. Chẳng qua Phan Thanh Linh thẳng thắng đồng ý như vậy, Hoàng Thiên vẫn rất vui mừng, cũng rất cảm kích Phan Thanh Linh.
Mặc dù Hoàng Linh tốt nghiệp đại học nhưng nếu ra ngoài tìm việc làm thì chỉ sợ cũng chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ bình thường.
Tính cách cô ấy quá mềm mỏng, cũng không khôn ngoan lắm, muốn thăng chức rất khó.
Cùng kinh doanh tiệm thuốc Trung y này với Phan Thanh Linh, hai cô gái cùng ở chung, còn hòa hợp như thế, thực sự là chuyện tốt.
“Vậy thì cảm ơn cô."
Hoàng Thiên nhìn Phan Thanh Linh khách khí nói.
Hoàng Thiên vẫn luôn có tình cảm đặc biệt với Phan Thanh Linh, đây là ân nhân cứu mạng của anh, hơn nữa lớn lên còn xinh đẹp như vậy, thực sự chính là thiên thần trong cuộc đời của Hoàng Thiên.
“Anh còn khách khí với tôi như vậy, tôi nên là người cảm ơn anh mới đúng, là anh giúp tôi mở tiệm thuốc Trung y này mà, hoàn thành tâm nguyện từ đó tới giờ của tôi”
Phan Thanh Linh nói đến đây thì cảm kích nhìn Hoàng Thiên.
Từ nhỏ cô ấy thực sự có tâm nguyện này, bởi bản thân luôn không có nơi phát huy, cô ấy cũng rất muốn có thể tự mình làm ra thành quá, còn có thể giúp đỡ nhiều người bệnh hơn, đây mới là nhận thức giá trị của cuộc sống.
Nhưng mà cô ấy cũng không bày tỏ tâm nguyện này với bất cứ ai, Hoàng Thiên lại là người đầu tiên nghĩ ra, giúp cô ấy mở tiệm thuốc Trung y này.
Tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền sửa sang, tiền thuốc men, cộng lại cũng không ít tiền, tất cả đều là Hoàng Thiên trả, trong lòng Phan Thanh Linh làm sao có thể không cảm kích?
Cho nên vừa rồi ở tiệm thuốc nghe thấy Hoàng Thiên nói chuyện với Hoàng Thiên, Phan Thanh Linh đã quyết định, truyền thú y thuật của cô ấy cho Hoàng Linh, về phần Hoàng Linh có thể học tới đầu thì phải xem năng lực.
Lúc này Hoàng Linh cũng rất vui vẻ, cô ấy không ngờ Phan Thanh Linh sảng khoái đồng ý như vậy, còn chủ động nói ra. “Cô Thanh Linh, cảm ơn, cảm ơn cô đã cứu cha tôi”
Hà Tuyết Ngân vẫn luôn im lặng, lúc này cô ta liền nói lời cảm ơn với Phan Thanh Linh.
Phan Thanh Linh nhìn Hà Tuyết Ngân một chút, tuổi cũng không kém cô ấy nhiều lắm, cho nên cô ấy vẫn cảm thấy rất thân thiết.
“Không cần khách khí, cô là bạn của anh Thiên, cũng là bạn của tôi”
Phan Thanh Linh nói với Hà Tuyết Ngân.
Trong mắt Hà Tuyết Ngân rưng rưng khẽ gật đầu, cô ta phát hiện mặt mũi Hoàng Thiên đúng là đủ lớn, không chỉ có nhiều đàn ông đi theo anh như vậy, ngay cả cô gái xinh đẹp như thể cũng bằng lòng làm việc cho anh.
Thấy Hà Tuấn Xương không có gì đáng ngại, Hoàng Thiên suy nghĩ, anh vẫn quyết định đưa Hà Tuấn Xương đến bệnh viện.
Bởi vì nơi này chỉ có hai người con gái trẻ là Hoàng Linh và Phan Thanh Linh chăm sóc Hà Tuấn Xương, vẫn khá bất tiện.
Hai chân Hà Tuần Xương đã được Phan Thanh Linh chữa trị tốt, còn lại chính là từ từ điều dưỡng, để ông ta nằm viện khá phù hợp.
Đám người Vũ Thanh đã sớm trở về, Hoàng Thiên đành phải tự mình đỡ Hà Tuần Xương ra khỏi đây:
Hoàng Linh và Phan Thanh Linh đưa ra, Hà Vụ thì giúp Hoàng Thiên đỡ Hà Tuấn Xương, đưa Hà Tuấn Xương lên xe Hoàng Thiên.
“Đúng không? Có manh mối là tốt rồi, có manh mối là tốt rồi! ha ha ha.”
Phương Thạch Đức không quan tâm đến danh tính viện trưởng của mình, vô cùng vui vẻ cười ha ha, tiến lên dùng hai tay nắm lấy tay Hoàng Thiên.
“Thưa quý ngài, làm ơn, cậu có thể giới thiệu người bạn này của cậu cho tôi biết không?”
Phương Thạch Đức hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không ngờ sẽ oanh động như vậy, có vẻ như y thuật của Phan Thanh Linh tốt hơn các giáo sư chuyên gia này gấp trăm lần.
Thật là đáng sợ, dạng y thuật này có thể cứu được tính mạng của rất nhiều người, Phan Thanh Linh quả thật chính là Thiên Sứ được Thượng Đế phái xuống nhân gian để cứu giúp những người bị thương.
“Chuyện này sao, tôi phải được sự đồng ý của cô ấy đã.”
Hoàng Thiên nói với Phương Thạch Đức.
Phương Thạch Đức gật đầu liên tục, nói với Hoàng Thiên: “Được được, thưa ngài, chỉ cần cậu có thể giới thiệu người bạn này của cậu gặp mặt tôi một lần, cuộc đời này của Phương Thạch Đức tôi không uổng phí”.
Nói tới đây, Phương Thạch Đức tháo kính xuống, lau nước mắt, ông cụ quả thật rất kích động đến không còn hình dáng. Hoàng Thiên thất Phương Thạch Đức như thế, cũng chỉ đành khẽ gật đầu nói: “Được viện trưởng Trường, tôi sẽ cố hết sức”
“Quá tốt rồi, thưa ngài, tôi có thể đặc mời người bạn này của cậu làm phó viện trưởng danh dự của bệnh viện chúng tôi, anh có thể nói cho cô ấy biết ý của tôi, được không?”
Phương Thạch Đức Sơ đối phương không chịu gặp ông ta, thế là vội vươn ra một cành ô liu.
Hoàng Thiên thản nhiên cười một tiếng, anh biết Phan Thanh Linh sẽ không có hứng thú.
"Được, tôi sẽ nói với cô ấy.”
Hoàng Thiên đồng ý.
Phương Thạch Đức liên tục nói cảm ơn Hoàng Thiên, trong lòng vô cùng phấn khích.
Một đám giáo sư chuyên gia lại bắt đầu nghiên cứu lại xương chân Hà Tuấn Xương, còn có người còn cạo một lớp thuốc trên chân Hà Tuấn Xương, chuẩn bị mang tới phòng thí nghiệm để nghiên cứu thành phần của thuốc.
Hoàng Thiên hơi dở khóc dở cười, nếu như có thể học được kỹ năng của Phan Thanh Linh nhanh như vậy thì còn gọi gì là độc môn bí thuật nữa?
Cho dù biết được thành phần thuốc thì cũng không thể làm ra thuốc giống như của Phan Thanh Linh được, e rằng chỉ có Phan Thanh Linh và Mục Chấn Hoa mới có thể làm ra loại thuốc này.
Nhưng mà Hoàng Thiên vẫn lấy điện thoại ra gọi điện cho Phan Thanh Linh, hỏi cô ấy có đồng ý với lời mời của viện trưởng Trương, đến bệnh viện làm phó viện trưởng.
Điều khiến Hoàng Thiên ngạc nhiên là Phan Thanh Linh không có từ chối, mà lại hỏi Hoàng Thiên: "Anh Thiên, anh có thể hỏi giúp em là có thể kiêm chức không?"
Điều này....
Hoàng Thiên rất kinh ngạc, Phan Thanh Linh thật sự có ý định này?
Nhưng mà nghĩ lại thì đây cũng là chuyện tốt, đây là một cơ hội tuyệt vời để rèn luyện, hơn nữa Phan Thanh Linh còn trẻ như vậy mà có thể lên làm phó viện trưởng, đây là một phần tư lịch rất trâu bò nha.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên cũng rất vui mừng, nói với Phan Thanh Linh: “Được, tôi hỏi giúp cô.”.
Nói xong, Hoàng Thiên hỏi Phương Thạch Đức: “Viện trưởng Thạch, bạn của tôi hỏi là có thể kiểm chức không?”
“Cái này... Được, cậu nói với bạn của cậu, chỉ cần cô ấy bằng lòng tôi, điều kiện gì cũng có thể thương lượng”
Sau khi Phương Thạch Đức hết do dự, ông ta kích động đồng ý.
“Bệnh viện nói có thể.”
Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh.
“Được anh Thiên, ngày mai anh có thể đi cùng tôi không?”
m thanh dễ nghe của Phan Thanh Linh truyền tới.
“Được, ngày mai tôi qua đón cô.” Hoàng Thiên đồng ý với Phan Thanh Linh, chỉ cần có yêu cầu, Hoàng Thiên sẽ cố gắng thỏa mãn cô. Thưa quý ngài, cảm ơn cậu, ha ha ha! Tôi thay mặt toàn bộ nhân viên y tế của bệnh viện cảm ơn cậu.”
Phương Thạch Đức cười ha ha, không nhịn được cúi đầu cảm ơn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hiểu rằng viện trưởng Thạch là một người rất say mê y học, chắc hẳn là ông ta muốn học hỏi Phan Thanh Linh.
Hơn nữa nếu toàn bộ nhân viên y tế của bệnh viện có thể may mắn được Phan Thanh Linh chỉ bảo, trình độ được nâng cao, đầu là một chuyện tốt.
Tấm lòng của thầy thuốc, Hoàng Thiên rất tán thành cách làm này của viện trưởng Thạch, chỉ khi các nhân viên y tế nâng cao kĩ năng của mình, bọn họ mới có thể chăm sóc người bị thương tốt hơn.
Sau khi tạm biệt viện trưởng Thạch, Hoàng Thiên rời khỏi bệnh viện.
Hà Tuyết Ngân Lưu ở lại chăm sóc cha của cô ta, điều này tự nhiên không cần phải nói.
Lúc Hoàng Thiên về tới nhà thì đã là đêm khuya, sau khi anh nằm xuống thì chìm vào giấc ngủ say. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An đến bệnh viện kiểm tra.
Chỉ còn mấy ngày nữa là Lâm Ngọc An sẽ sinh con. Sự phấn khích khó có thể che giấu, tâm trạng của Lâm Ngọc An cũng rất tốt.
“Hoàng Thiên, tối hôm qua mẹ gọi điện cho em, bà ấy cảm thấy trong lòng rất khó chịu, còn liên tục tự chửi mình”
Trên đường về nhà, Lâm Ngọc An nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đang lái xe, sau khi nghe Lâm Ngọc An nói những lời này xong thì anh không nhịn được hừ một tiếng.
Trong lòng Trương Lan Phượng cảm thấy khó chịu? Nếu như bà ta có loại ý thức này thì bà đã không mang canh gà có độc đến hại Lâm Ngọc An.
Chắc là tối hôm qua Lâm Huỳnh Mai đã bị đội thuộc hạ hộ tống về nhà, nếu không Trương Lan Phượng hẳn đã sớm tìm đến hỏi thăm tình hình.
“Đừng nhả lại chuyện quá khứ nữa, Ngọc An, từ giờ trở đi, không được cho phép mẹ đến gần em”
Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An.
“Dạ, em nghe anh.” Lâm Ngọc An gật đầu, cô cảm thấy quyết định này của Hoàng Thiên không có gì là không đúng cả. Đổi lại là bất kì một ai khác cũng sẽ không tin tưởng Trương Lan Phượng. “Nếu bà ta đến thăm em, em phải lập tức gọi điện thoại ngay cho anh, nhưng tuyệt đối không được mở cửa cho bà ta”
Hoàng Thiên lại dặn dò.
“Em hiểu, anh đừng lo, em sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Lâm Ngọc An nói, thật ra nếu Hoàng Thiên không nói thì cô cũng định làm vậy.
Bởi vì mẹ của cô quá không đáng tin, có trời mới biết lúc nào bà ta lại nổi điên, làm ra những chuyện không cách nào tưởng tượng.
Hoàng Thiên yên tâm, sau khi lái xe đưa Lâm Ngọc An về nhà xong thì lại lái xe đi đón Phan Thanh Linh.
Anh đã đồng ý với Phan Thanh Linh là hôm nay sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện gặp viện trưởng Thạch Thạch Đức.
Vừa đến phòng khám Trung y, Phan Thanh Linh đang khám cho bệnh nhân, còn có khoảng mười người đang xếp hàng đợi, bây giờ mới là buổi sáng mà đã nhiều người như vậy rồi.
Hoàng Thiên có hơi lo lắng, nếu cứ như vậy thì Phan Thanh Linh sẽ kiệt sức mất.
Huống chi cô ấy còn muốn đi kiếm nhiệm chức phó viện trưởng nữa, lượng công việc sẽ càng lớn hơn.
"Anh Thiện”
Phan Thanh Linh thấy Hoàng Thiên tới thì vui vẻ đứng dậy.
“Cô khám bệnh cho bệnh nhân trước đi, xong việc rồi lại nói.”
Hoàng Thiên cười nói với Phan Thanh Linh. “Ừm.”
Phan Thanh Linh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại tiếp tục khám bệnh.
“Chàng trai trẻ, đây là em gái của cậu sao? Ai nha nha, thật sự rất lợi hại nha, hai ngày nay có rất nhiều người chờ chết được cô ấy xem trọng!”
Một bà cụ ghen tị nhìn Hoàng Thiên nói.
Sau khi Hoàng Thiên dẫn Phan Thanh Linh đến bệnh viện thì Phương Đức Thạch đã dẫn đầu một đám chuyên gia và bác sĩ đứng ở ngoài cửa chờ đón.
Đây đã là sự chào đón ngoại lệ vô cùng cao quý đủ để thấy Phương Đức Thạch tán thành và coi trọng nhân tài của giới y học như thế nào.
"Cậu Thiên, ngài đã tới rồi."
Vẻ mặt Phương Đức Thạch tươi cười đi tới đón, sáng nay ông ta đã nghe Hà Vũ nói nên ông ta biết Hoàng Thiên họ Hoàng.
Sau khi chào hỏi Hoàng Thiên Phương Đức Thạch nhìn thì phát hiện ở bên cạnh Hoàng Thiên chỉ có một cô gái trẻ xinh đẹp chứ không còn ai khác.
Điều này làm cho Phương Đức Thạch rất là nghi ngờ, ông ta nghĩ thầm không phải ngài Chu đã đồng ý rằng hôm nay sẽ đưa nhân tài kia tới đây sao? Tại sao anh chỉ dẫn cô bạn gái nhỏ tới đây?
Theo như Phương Đức Thạch dự đoán thì người mà Hoàng Thiên dẫn đến ít nhất cũng phải năm mươi tuổi trở lên, thậm chí có thể là bảy tám chục tuổi, đó là bác sĩ đông y lão làng có kinh nghiệm y học vô cùng phong phú, hoặc là giáo sư chuyên gia ở các bệnh viện nổi tiếng đã nghỉ hưu.
Nếu không thì làm sao có thể điều chế ra thảo dược thần kỳ như vậy chứ?
"Cậu Thiên, sao ngài không dẫn nhân tài đó đến đây?"
Vẻ mặt Phương Đức Thạch tiếc nuối dò hỏi Hoàng Thiên.
"Tôi đã dẫn đến đây rồi"
Hoàng Thiên không nói nên lời, anh nghĩ thầm ánh mắt của viện trưởng Thạch không tốt sao? Một người sống sờ sờ như thế này mà cũng không nhìn thấy rõ sao?
"Ngài đã dẫn đến đây rồi sao? Người đó đang ở đâu?"
Phương Đức Thạch nhìn trải ngó phải rồi lại cẩn thận quan sát phía bên trong xe của Hoàng Thiên nhưng vẫn không tìm thấy người.
Lúc này Hoàng Thiên mới hiểu được Phương Đức Thạch không để ý tới Phan Thanh Linh. "Viện trưởng Thạch đừng tìm nữa, người đó chính là cô gái này"
Hoàng Thiên chỉ về phía Phan Thanh Linh đang đứng ở bên cạnh nói với Phương Đức Thạch.
Phương Đức Thạch thật sự là được mở rộng tầm mắt, không chỉ có ông ta mà đám người ở phía sau cũng đều cực kỳ kinh ngạc.
Làm sao có thể là một cô gái trẻ như vậy chứ!
"Cậu Thiên, ngài không đùa tôi đấy chứ? Cô ấy, cô ấy còn trẻ như vậy..."
Phương Đức Thạch không dám tin nhìn Phan Thanh Linh rồi lại nhìn Hoàng Thiên.
"Trẻ tuổi thì sao chứ? Viện trưởng Thạch không tin sao?"
Hoàng Thiên cười thản nhiên.
"Không không không, cậu Thiên đừng hiểu lầm ý của tôi, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy quá ngạc nhiên mà thôi. Mời, mời vào!"
Phương Đức Thạch nhiệt tình gọi Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh rồi dẫn họ đi vào phòng làm việc của viện trưởng. Mặc dù ông ta cảm thấy Hoàng Thiên không giống như là đang đùa giỡn nhưng mà ông ta vẫn không tin tưởng lắm.
Cũng may là lập tức có thể nghiệm chứng bởi vì tối hôm qua ông ta đã thông báo cho tổng viện trưởng trên tỉnh thành để tổng viện trưởng đến xem người có tài này.
Còn có một nguyên nhân quan trọng nữa đó chính là cháu gái của tổng viện trưởng vừa mới bị tai nạn xe cộ dẫn đến bị liệt nửa người làm cho tổng viện trưởng suýt nữa chết vì u sầu.
Phương Đức Thạch thân là cấp dưới nên vẫn luôn tìm kiếm hỏi thăm người có tài ở mọi nơi để cháu gái tổng viện trưởng mau chóng bình phục.
Tổng viện trưởng biết ở thành phố Bắc Ninh có một nhân tài về y học nên hôm nay đặc biệt chạy từ tỉnh thành tới, ông ấy còn đưa theo cháu gái yêu quý đến đây để thử vận may.
Đây cũng là nguyên nhân mà Phương Đức Thạch vô cùng kích động và hưng phấn, nếu như thật sự có thể giúp đỡ tổng viện trưởng giải quyết vấn đề này thì ông ta khẳng định sẽ được tổng viện trưởng khen ngợi, thậm chí có thể làm cho tổng viện trưởng nợ ông ta một ơn huệ lớn bằng trời.
Nhưng mà Phương Đức Thạch thầy Phan Thanh Linh cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi thì trong lòng thật sự là cảm thấy lện xuống thất thường không có nhịp điệu gì cả.
Nếu như lát nữa tổng viện trưởng đến đây không công mà về, vậy thì Phương Đức Thạch cũng quá mất mặt.
"Cậu Thiên, xin hỏi cô gái này tên gì?"
Phương Đức Thạch ân cần châm thuốc lá cho Hoàng Thiên rồi cười híp mắt hỏi.
Hoàng Thiên nhìn Phan Thanh Linh thầm nghĩ vẫn nên để cô ấy tự giới thiệu và nói chuyện với cấp trên tương lai thì hơn.
"Tôi tên là Phan Thanh Linh."
Phan Thanh Linh cũng không sợ, cô tự giới thiệu bản thân với Phương Đức Thạch và một đám bác sĩ giáo sư.
Phan Thanh Linh hào phóng, dáng dấp lại xinh đẹp nên Phường Đức Thạch có ấn tượng tốt về cô ấy.
Nhưng ấn tượng tốt là một chuyện, tín nhiệm lại là chuyện khác.
Còn trẻ như vậy liệu có được không vậy?
Trong lòng Phương Đức Thạch không chắc chắn, ông ta vừa nghĩ tới chuyện tổng viện trưởng sắp đến thì lòng bàn tay toát mồ hôi.
"Cô Linh, xin hỏi thuốc ở trên chân bệnh nhân Hà Tuần Xương thật sự là do cô phổi chế sao?"
Phượng Đức Thạch không yên tâm hỏi, trên mặt nở nụ cười.
Lại còn là nụ cười ngượng ngùng, Phương Đức Thạch cũng cảm thấy ông ta hỏi như vậy thì hơi không lịch sự cho lắm.
Thế nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, ông ta chắc chắn phải xác định chuyện này là thật hay giả.
"Đúng vậy".
Phan Thanh Linh trả lời rất thẳng thắn.
"Cô còn trẻ mà đã làm được như thế không biết cô học được từ ai vậy?"
Phương Đức Thạch tiếp tục nói.
Hoàng Thiên thấy Phương Đức Thạch không ngừng hỏi thì cảm thấy hơi khó chịu.
Anh dẫn Phan Thanh Linh tới đây không phải là để Phương Đức Thạch đưa ra câu hỏi, nếu như không tin thì đừng có thuê.
"Viện trưởng Thạch, nếu như ông không tin tôi thì tôi đưa cô ấy về là được rồi."
Hoàng Thiên rất bình tĩnh nói.
Lê Tuyết Ngưng cổ nặn ra nụ cười, nói với Hoàng Thiên: “Xin chào cậu Thiên”
“Xin chào” Hoàng Thiên cũng khá là lễ phép, gật đầu với Lê Tuyết Ngưng.
Lê Tuyết Ngưng không thể không quan sát Hoàng Thiên thật tỉ mỉ, cô ta phát hiện người đàn ông trẻ tuổi này, hình như rất khác biệt so với người khác.
Cô đã quen nhìn thấy những cậu chủ nhà giàu ở trong tỉnh này, người nào người nấy đều ăn nói rất tùy tiện, cũng rất ngông cuồng.
Vì thế khi nhìn thấy Hoàng Thiên người đàn ông hờ hững bình tĩnh này, theo bản năng cô ta liền cảm thấy rất khác biệt so với mọi người.
Đương nhiên. Đây cũng là bởi vì Lê Tuyết Ngưng không nhìn nhận Hoàng Thiên như người thường, nếu người bình thường giống như Hoàng Thiên, cô ta cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Theo cô ta thấy, Hoàng Thiên chắc chắn là một cậu chủ rất có lại lịch có gia thế, nếu không thì, ông nội cô ta và cả viện trưởng Thạch Thạch Đức, sẽ không khách sáo với Hoàng Thiên như vậy.
"Cậu Thiên, viện trưởng Thạch cũng nói qua với ngài về tình hình của cháu gái tôi rồi đúng chứ?”
Lê Chính Thành thở dài, hỏi Hoàng Thiên.
“Tôi đại khái đã hiểu một chút.”
Hoàng Thiên gật đầu.
“Vậy thì đành làm phiền cậu Thiên và cô Linh rồi, tôi cũng không nói khách sáo nữa, hy vọng cậu nể tình cảnh ngộ đau thương của cháu gái tôi, xin hãy giúp đỡ.
Lê Chính Thành rất thành khẩn nói với Hoàng Thiên.
“Ha ha. Viện trưởng Thành ông không cần cầu xin tôi, nên cầu xin cô Phan Thanh Linh đi, chỉ có cô ấy mới có thể giúp được ông" Hoàng Thiên khẽ mỉm cười, anh không muốn nhận vơ công lao này.
Viện trưởng Thành cũng mỉm cười, nói với Hoàng Thiên: “Thôi được cậu Thiên”
Nói xong, Lê Chính Thành nói với Phan Thanh Linh: “Cô Linh, xin hãy giúp đỡ”.
“Ừm, vậy thì mượn phòng làm việc của viện trưởng Thạch dùng một lát, đẩy cháu gái ngài vào đi”.
Phan Thanh Linh đồng ý, bảo Lê Chính Thành đẩy Lê Tuyết Ngưng vào trong phòng làm việc của viện trưởng.
Lê Chính Thành cũng khá là bất ngờ, thầm nghĩ cô Linh tùy tiện chữa bệnh như vậy sao? Trực tiếp dùng phòng làm việc là được?
Tuy nhiên ông ta cũng không dám hỏi nhiều, lập tức đẩy Lê Tuyết Ngưng vào trong phòng làm việc của Phương Thạch Đức, sau đó đi ra ngoài.
Cửa phòng làm việc đóng lại, tất cả mọi người đều chờ ở bên ngoài, không ai dám vào trong làm phiền.
Phan Thanh Linh xem qua bệnh cho Lê Tuyết Ngưng, sau đó khẽ lắc đầu.
Thấy cô như vậy, người đẹp Lê Tuyết Ngưng liền bắt đầu lo lắng. “Cô Linh, có phải là đã hết hy vọng chữa khỏi rồi?”. Lê Tuyết Ngưng lo lắng hỏi, trong hai mắt chứa đầy sự mất mát. “Không phải, chỉ là tôi cần kim châm của tôi, hôm nay không mang đến”
Phan Thanh Linh mỉm cười nói.
Lê Tuyết Ngưng thấy Phan Thanh Linh nói chắc chắn như vậy, trong lòng cô ta giống như được mở ra hai cánh cửa sổ.
Trong vòng hai tháng gần đây, cô ta đau lòng sắp chết rồi, mỗi khi nghĩ đến nửa đời sau đều phải ngồi trên xe lăn, không có cách nào đứng dậy được, thậm chí cô ta còn từng nghĩ đến việc rời khỏi thế giới này.
Không thể ngờ được, căn bệnh nan y này lại có người có thể chữa khỏi cho cô ta, thật sự là thần kỳ.
Nhưng khi vẫn chưa đến lúc thành công, cô ta cũng không dám đảm bảo liệu có thể thực sự đứng dậy được, vì thế trong lòng vẫn rất thấp thỏm.
“Cô Linh, để tôi bảo ông nội tôi cho người đi lấy giúp cố”
Lê Tuyết Ngưng kích động nổi với Phan Thanh Linh.
Phan Thanh Linh gật đầu, nói: “Cũng được, tôi ra ngoài nói với ông nội cô.
Nói xong, Phan Thanh Linh đẩy cửa văn phòng, đi ra ngoài. Nhìn thấy Lê Chính Thành đang lo lắng chờ đợi bên ngoài, Phan Thanh Linh hiểu được tâm trạng lúc này của ông ta.
Cháu gái trở thành bộ dạng này, người làm ông nội sao có thể không đau lòng chứ, có thể tưởng tượng được nỗi lo lắng ấy.
“Có thể chữa khỏi cho cháu gái ngài, chỉ cần châm cứu một lát, tôi có thể khiến cho cô ấy đứng lại được”
Phan Thanh Linh nói rất tự tin.
“Quả tốt rồi!”
Lê Chính Thành cũng không thèm để ý tới thân phận tổng viện trưởng của mình nữa, suýt thì vui mừng đến nhảy cẫng lên.
Phương Thạch Đức lại càng kích động xoắn chặt bàn tay, nếu thực sự thành công, Lê Chính Thành chắc chắn sẽ không quên được lợi ích của ông ta.
"Anh Thiên, em không mang kim châm cứu.”
Lúc này Phan Thanh Linh nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy thì mỉm cười, "Dễ xử lý, anh đi lấy giúp em"
“Cảm ơn anh Thiên”
Phan Thanh Linh cảm kích nhìn Hoàng Thiên, cô cũng biết, Hoàng Thiên là vì tương lai của cô, chữa khỏi bệnh cho Lê Tuyết Ngưng, công việc của cô chắc chắn sẽ không còn vấn đề gì.
Cũng phải nói lại, cho dù không có chuyện này, Phan Thanh Linh gặp được Lê Tuyết Ngưng, cũng sẽ ra tay cứu giúp, dù sao thì lòng dạ cô vô cùng lương thiện.
“Cậu Thiên, để tôi đi lấy cùng với cậu. Tiện thể chúng ta bàn chuyện cô Linh làm phó viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân thành phố Bắc Ninh.”
Lê Chính Thành nói với Hoàng Thiên, bây giờ ông ta đã bắt đầu chuẩn bị đề bạt Phan Thanh Linh rồi.
“Cũng được.”
Hoàng Thiên mỉm cười đồng ý, vì Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên cũng không ngại bất cứ phiền phức gì.
Ban đầu Phương Thạch Đức định đi cùng, bị Lê Chính Thành từ chối, ông ta muốn nói chuyện riêng với Hoàng Thiên
Sau khi hai người rời khỏi, Phương Thạch Đức dẫn theo một nhóm bác sĩ và giáo sư, trông coi bên cạnh Phan Thanh Linh và Lệ Tuyết Ngưng.
Mọi người đều muốn được mở mang tầm mắt, xem xem vấn đề nan giải trong giới y học này, được cô gái nhỏ Phan Thanh Linh này giải quyết như thế nào.
Còn có người đã chuẩn bị kỹ càng để ghi hình toàn bộ quá trình, để học hỏi kỹ thuật châm cứu xuất sắc này.
Đương nhiên, nếu có thể học được một cách đơn giản như vậy. Thì trên đời này không thiếu bác sĩ thiên tài rồi.
“Cô Linh, chúng ta vẫn là người một nhà, ha ha, cô yên tâm đi, đợi khi chữa khỏi cho cô Ngưng, viện chúng tôi lập tức mời cô làm phó viện trưởng
Phương Thạch Đức cười ha ha nói với Phan Thanh Linh.
“Viện trưởng Thạch, tôi cũng chỉ có thể làm việc làm thêm mà thôi, bởi vì anh Thiên đã mở một tiệm thuốc Trung Y cho tôi. Đa số thời gian tôi sẽ phải làm việc ở tiệm thuốc Trung Y
Lúc này Phan Thanh Linh nói.
Phương Thạch Đức ngẩn người, nhưng rất nhanh đã mỉm cười nói: “Không sao cả không sao cả, cứ tùy cô Linh, chỉ cần cô có thể thường xuyên đến chỉ bảo một lát, là rất tốt rồi”
Các bác sĩ và chuyên gia ở bên cạnh thấy vậy, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Chuyện này cũng quá là khác lệ thường, tuổi còn trẻ đã được mời làm phó viện trưởng, lại có thể muốn đến thì đến muốn đi thì đi, thực sự khiến người khác phải ngưỡng mộ ghen tị.
Nhưng cũng không có cách nào cả, ai bảo người ta có bản lĩnh lớn như vậy?
Nếu thực sự chữa khỏi cho cô chủ Hàn, khiến cô ấy đứng lại được, một câu nói của viện trưởng Thành, để Phan Thanh Linh thay thế vị trí của Phương Thạch Đức cũng không có vấn đề gì.
"Viện trưởng Thạch, có chuyện gì với ông vậy?”
Ngay lúc ấy, một người đàn ông trẻ tuổi khoảng cha mươi tuổi bước đến, rất không vui nói với Phương Thạch Đức.
Phương Thạch Đức vừa nhìn thấy, không thể không cảm thấy đau đầu.
Người đi đến này, chính là một chủ nhiệm khoa ngoại của viện, Ngô Địch. Ngô Địch này lại không có chỗ nào nổi trội, nhưng cha của anh ta, thì không tầm thường.
Ở trong tỉnh cha anh ta rất có đường tiến, ngay cả với thân phận này của Phương Thạch Đức, cũng không dám chọc giận cậu chủ này.
Thực ra thì tư chất nghề nghiệp của Ngô Địch còn rất kém, bàn về tư cách và năng lực, đều không thể đảm nhiệm được vị trí chủ nhiệm khoa.
Ngô Địch vẫn luôn xem thường Phương Thạch Đức, điều này sớm đã khiến cho Phương Thạch Đức không thể nhịn được nữa.
Hôm nay thì lại càng quá đáng, ở ngay trước mặt bao nhiêu người như thế, Ngô Địch không để lại một chút đường lui nào cho Phương Thạch Đức, cực kỳ khinh thường Phương Thạch Đức.
Tốt xấu gì thì Phường Thạch Đức cũng là viện trưởng của bệnh viện nhân dân, lại lớn tuổi như vậy, ông ta rất cần thể diện.
“Chủ nhiệm Địch, cậu nói vậy là không đúng rồi! Trẻ tuổi thì làm sao? Chỉ cần có bản lĩnh là được.”
Phương Thạch Đức đáp trả.
Ngô Địch vừa nghe vậy, liền cười ha ha, nói: “Có bản lĩnh hay không, đều là do ông nói, tôi thì không tin, một đứa nhóc miệng còn hội sữa như này, có thể có bản lĩnh nổi trội gì chứ?”
Ngô Địch đối đầu với Phương Thạch Đức như vậy, tất cả các bác sĩ giáo sư ở bên cạnh đều ngạc nhiên, họ cũng biết, thằng nhãi Ngô Địch này, hôm nay đúng là nổi cơn thịnh nộ rồi.
Mặc dù bình thường Ngô Địch cũng ngang ngược cậy thế nạt người, nhưng vẫn khá là khách sáo với Phương Thạch Đức, vì dù sao cũng là cấp trên của thằng nhãi này.
Thế nhưng hôm nay không như vậy. Ngô Địch thực sự muốn làm phó viện trưởng, mọi người trong viện đều biết chuyện này, nếu không làm được, Ngô Địch sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt, thằng nhãi này đương nhiên sẽ phải chó cùng đường quay lại cân?
“Dựa vào việc làm ăn đang phất lên của cha anh ta ở tỉnh, thằng nhãi này thậm chí còn không biết tên họ của bản thân là gì nữa rồi”
“Đúng vậy, dù sao thì nói chuyện kiểu này với viện trưởng Thạch, thật không ra thể thống gì?
“Viện trưởng Thạch lớn tuổi như vậy, Ngô Địch cũng quá là không biết cách tôn trọng người khác” “Nói nhỏ thôi, không dễ chọc vào thằng nhãi này, đừng để anh ta nghe thấy." Một số bác sĩ xì xào bàn tán, đều rất là không hài lòng với Ngô Địch, nhưng lại không dám đứng ra lên tiếng. Phan Thanh Linh cũng không ngờ sẽ lòi ra người này, nghe giọng điệu là rất ấm ức chuyện cô sắp làm phó viện trưởng.
Liên tục nhìn chằm chằm vào Ngô Địch này, Phan Thanh Linh cũng đã nhận ra, người được gọi là chủ nhiệm Địch này có lại lịch không nhỏ, ngay đến cả viện trưởng Thạch còn không dám làm gì anh ta.
“Sao không nói nữa? Hừ, có quỷ mới biết được giữa các người có giao dịch bẩn thỉu gì! Có phải là nhìn thấy ngoại hình xinh đẹp của cô ta, nên ông động lòng? Hoặc là nhà cô ta có tiền, đút tiền cho ông rồi?”
Ngô Địch càng nói càng khó nghe, trực tiếp hỏi chất vấn Phương Thạch Đức. Khiến cho Phương Thạch Đức tức giận tới nỗi, râu vểnh hết lên. Lại còn nói tác phong sống của ông ta có vấn đề, chuyện này được sao? "Ngô Địch! Thằng nhãi nhà cậu nói chuyện cẩn thận cho tôi!” Phương Thạch Đức cũng không để tâm tới thân phận của mình nữa, quát lên với Ngô Địch.
“Ha ha, nói trúng chỗ đau của ông rồi? Già rụng bã ra rồi, họng còn to như vậy, tinh lực khá tràn trề đấy!”.
Ngô Địch châm biếm Phương Thạch Đức, không đợi Phương Thạch Đức nói gì, thằng nhãi này đến trước mặt Phan Thanh Linh, cười hị hị nói: "Em gái nhỏ, cô khá là có mưu đồ đấy. Cô tưởng rằng ở bên cạnh viện trưởng Thạch, thì cô có thể lên chức sao? Tôi nói cho cô biết, không thể nào, nhà tôi có người làm trong hệ thống chữa bệnh của tỉnh, cô đừng mong được như ý”
“Anh nói bậy bạ gì đấy?” Phan Thanh Linh cũng rất tức giận, Ngô Địch này đúng là đầy cứt trong miệng, làm gì có chuyện này chứ?
“Không lẽ tôi nói sai sao? Nhìn cô thuần khiết như vậy, thực ra đã vô cùng thối nát”
Ngô Địch lạnh lùng cười ha ha, hèn hạ nhìn Phan Thanh Linh nói.
"Bộp!"
Ngay đúng lúc này, Lê Tuyết Ngưng vẫn chưa hề lên tiếng, ngồi trên xe lăn tát mạnh Ngô Địch một cái cái tát.
Chiều cao một mét bảy, cánh tay cũng dài, mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng Lê Tuyết Ngưng vẫn tát được Ngô Địch. Ngô Địch bị tát đến hoang mang, anh ta ngàn lần không ngờ được lại có người dám đánh anh ta. Ở bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Ninh, anh ta vẫn luôn ngang ngược, ai dám chống đối anh ta? Ngay cả viện trưởng còn
phải nhịn anh ta cha phần.
Nhìn Lê Tuyết Ngưng ngồi trên xe lăn, Ngô Địch vừa định nổi cơn giận, đột nhiên lại phát hiện ra, cô gái ngồi trên xe lăn này rất đẹp.
Người này rất có khí chất, bộ dạng tức giận kia, lại càng đẹp.
Cơn giận lập tức biến mất, Ngô Địch cười tít mắt nhìn Lê Tuyết Ngưng nói: “Người đẹp, cô đang ra mặt giúp cô ta sao? Hai người có quan hệ gì, sao người nào người nấy đều đẹp vậy?”.
"Câm cái mồm thối của anh lại! Anh có người trong tỉnh đúng không? Tôi nói cho anh biết, anh có người gì cũng không có tác dụng, anh không lên được chức phó viện trưởng này đầu, cần đức không có đức cần tải không có tài, anh dựa vào cái gì mà làm phó viện trưởng?”
Lê Tuyết Ngưng trách mắng Ngô Địch. Người đẹp này đúng thật là rất lợi hại, vài câu nói, đã khiến cho Ngô Địch nổi giận.
Ngô Địch nhìn Lê Tuyết Ngưng, mặc dù người đẹp này rất xinh đẹp, nhưng nổi giận với anh ta ngay trước mặt mọi người như này, anh ta cũng tức giận.
“Tôi không có đức không có tài? Ha ha, nhưng tôi chân tay đầy đủ, đâu có giống cô, cả đời ngồi trên xe lăn, thật đáng buồn”
Ngô Địch nói rất bực mình.
Câu nói này thật là tổn thương người khác, chửi người còn vạch ra khuyết điểm, đây chính là đang vạch ra vết sẹo trong lòng Lê Tuyết Ngưng.
Điều cô ta lo lắng nhất chính là vĩnh viễn không thể đứng dậy được, nếu như vậy, sống chính là một loại đau khổ.
Thế mà Ngô Địch còn lấy chuyện này ra để chế giễu cô ta ngay trước mặt mọi người, sao cô ta có thể chịu đựng được?
“Anh!"
"Anh cái gì? Ha ha, miệng lưỡi sắc bén, lúc nói tôi thì nên nghĩ đến hậu quả? Ngô Địch lạnh lùng cười ha ha, cố ý khiển Lê Tuyết Ngưng tức giận. “Đủ rồi! Chủ nhiệm Địch đúng không, đạo đức này của anh, cũng xứng làm một chủ nhiệm khoa sao? Phan Thanh Linh tức giận nhìn Ngô Địch, cô đã bị thẳng rác rưởi này làm cho phát cáu.
Da mặt Ngô Địch không phải dày bình thường, anh ta còn không thèm quan tâm nhiều đến vậy, bây giờ anh ta chỉ cần được làm cho hả giận.
“Cô cũng câm mồm cho tôi đi, tôi nói cho đứa ranh cô biết, bất kể là cô dụ dỗ viện trưởng Thạch như thế nào, cô đừng mong làm được phó viện trưởng, có Ngô Địch tôi ở đây, cô nghĩ cũng đừng có nghĩ tới!”
Ngô Địch chỉ vào Phan Thanh Linh quát lớn. “Thật không ra thể thống gì! Ngô Địch, tôi cảnh cáo cậu, lập tức rời khỏi chỗ này! Cậu biết cô gái này là ai không?”
Phương Thạch Đức tức giận nói, chỉ vào Lê Tuyết Ngưng đang ngồi trên xe lăn, hỏi Ngô Địch.
Ngô Địch chả để ai vào trong mắt, anh ta đã quen vênh váo rồi, đâu có quan tâm Lê Tuyết Ngưng là ai.
“Muốn là ai thì làm! Người quang minh chính đại không nói vòng vo, hôm nay ai dám cướp vị trí phó viện trưởng với tôi, tôi sẽ không khách sáo với người đó!”
Ngô Địch quát lên.
“Tôi thì sao? Cậu cũng không khách sáo với tôi sao?” Vào đúng lúc này, một giọng nói lớn tuổi vang vọng truyền đến. Ánh mắt của tất cả mọi người đều lướt đến phía ông già này, chỉ thấy đó chính là Lê Chính Thành, cùng với Hoàng Thiên đã trở về.
Vừa nhìn thấy Lê Chính Thành quay về, tất cả mọi người ở đây đều mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ e là Ngô Địch hung hăng sẽ phải trả giá lớn rồi, lại dám khiến cho cháu gái của tổng viện trưởng nổi giận, đây không phải là đang đá vào cục đá sao?
Sự thực cũng là vậy, mặc dù Lệ Chính Thành không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy Ngô Địch ăn nói ngạo mạn như vậy, trong lòng ông ta cũng không thoải mái.
“Viện trưởng Thành, cậu Thiên, hai người đã về rồi”
Phương Thạch Đức vội vàng đến chào, trên mặt đầy lúng túng, bởi vì trên danh nghĩa Ngô Địch là người dưới quyền của ông ta, xảy ra chuyện như này, ông ta cảm thấy khó ăn nói với Lê Chính Thành.
Sắc mặt Lê Chính Thành rất nghiêm túc, bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Ninh là bệnh viện cấp dưới của tổng viện của tỉnh, ông ta là viện trưởng của tổng viện, sẽ không cho phép trong viện có nhân viên y tế như Ngô Địch.
“Xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Thiên còn không đến mức tức giận vì chuyện này, nhưng anh cũng nghe rõ chủ nhiệm họ Ngô này muốn làm phó viện trưởng.
Ha ha, thật sự buồn cười, coi chức phó viện trưởng là kẻ nào cũng có thể làm sao?
Nhìn gương mặt vô lại dốt nát kém cỏi kia của Ngô Địch, trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng buồn cười. “Được viện trưởng Thành, giao cho ông xử lý vậy.”
Hoàng Thiên khẽ gật đầu nói.
Lê Chính Thành thấy Hoàng Thiên dường như cũng không nổi giận thì lúc này trong lòng ông ta mới yên ổn một chút. “Cô Linh, Ngô Địch không chọc giận có chứ?”
Lê Chính Thành mỉm cười hỏi Phan Thanh Linh, ông ta cũng lo lắng Phan Thanh Linh tức giận, cháu gái có thể đứng lên lần nữa không cũng đều nhờ Phan Thanh Linh cả.
Phan Thanh Linh không có khả năng giữ bình tĩnh như Hoàng Thiên, cô ấy thật sự đúng là bị Ngô Địch chọc tức. “Anh ta khiến tôi tức giận”.
Phan Thanh Linh cũng không khách khí mà nói thẳng.
Nụ cười của Lê Chính Thành ngay lập tức biến mất không còn dấu vết.
Không chỉ ông ta, ngay cả trong ánh mắt Hoàng Thiên giờ phút này cũng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Lại có người dám ức hiếp Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên sao có thể tha cho anh ta?
“Ngô Địch, cậu qua đây, lập tức xin lỗi cô Linh”
Lê Chính Thành không nói nhảm với Ngô Địch, trực tiếp bắt tên nhóc này xin lỗi.
Ngô Địch sao có thể phục tùng? Cho tới bây giờ đều là người khác xin lỗi anh ta, anh ta lúc nào phải xin lỗi người khác?
Huống chi đối phương còn là cô gái nhỏ. “Ông Thành, cháu không biết mình sai ở đâu, cho nên không thể nghe theo” Ngô Địch nói với Lê Chính Thành.
“Phải không? Ha ha, nếu cậu không xin lỗi thì lập tức rời khỏi bệnh viện nhân dân đi”
Lê Chính Thành cười lạnh một trận, ông ta vẫn rất có thái độ.
“Ông Thành, cũng bởi vì một con nhóc như thế mà ông muốn đuổi cháu sao? Cháu không phục.”
Ngô Địch rống lên.
“Viện trưởng Thạch, lập tức đuổi Ngô Địch cho tôi, cả đời đừng mướn người này nữa"
Gương mặt Lệ Chính Thành chìm xuống nói với Phương Đức Thạch.
Phương Đức Thạch đã sớm chờ câu nói này, ông ta không dám đắc tội Ngô Địch, nhưng Lệ Chính Thành dám, chỉnh đốn Ngô Địch chỉ có Lê Chính Thành mới có bản lĩnh này.
“Vâng, viện trưởng Thành”
Phương Đức Thạch tuân lệnh, sau đó ông ta nhìn Ngô Địch nói: “Ngô Địch, cậu thu dọn một chút rồi đi đi”
“Cái gì? Ha ha, thật sự coi nhà họ Ngô tội là bùn nặn, Lê Chính Thành, Phương Đức Thạch, hai ông cũng được lắm, bây giờ tôi lập tức gọi cho cha tôi”.
Ngô Địch tức giận cười lạnh nói, sau đó anh ta gọi cho cha anh ta kể khổ.
Sau khi nói rõ chuyện xảy ra bên này một lần thì Ngô Tường điện thoại đầu bên kia đã đứng ngồi không yên.
“Đồ hỗn láo, nhanh xin lỗi ông Thành cho tao, làm theo lời ông ấy nói”
Ngô Tường tức giận mắng con trai, không mắng cũng không được, ở tỉnh thành thì Ngô Tường phải nhìn sắc mặt Lệ Chính Thành mà sống.
Ông ta nào dám đối đầu với Lê Chính Thành, vòng tròn xã giao của Lê Chính Thành, Ngô Tường không thể nào so nổi, quá chênh lệch.
Nếu thật sự chọc giận Lê Chính Thành thì ngay cả Ngô Tường cũng không lăn lộn bên ngoài tỉnh thành nổi.
Ngô Địch vẫn quá mức tự tin, hơn nữa trẻ tuổi, anh ta nào biết được chỗ lợi và hại trong này, luôn cảm thấy cha mình rất trâu bò ở tỉnh thành.
Nghe Ngô Tường nói như vậy xong thì Ngô Địch cũng trợn tròn mắt, lúc này anh ta mới nhận ra mình chơi lớn. “Ông Thành, thật xin lỗi, cháu không nên..”
“Thôi, cậu đừng nói"
Lê Chính Thành không muốn nghe Ngô Địch nói nhảm, lúc này ông ta lễ phép nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, ngài xem, anh có thể tha thứ cho Ngô Địch chứ?”
Hoàng Thiên cũng không muốn so đo vì chuyện này, chẳng qua anh cũng cảm thấy người như Ngô Địch mà ở đây thì Phan Thanh Linh coi như làm Phó viện trưởng thì cũng sống không tốt.
Chẳng bằng bây giờ rèn sắt khi còn nóng, đá thằng nhóc Ngô Địch này ra ngoài rồi tính. “Không thể tha thứ, viện trưởng Thành, tôi hy vọng ông có thể giữ lời, đuối Ngô Địch đi”
Hoàng Thiên nói với Lê Chính Thành.
Lê Chính Thành liên tục gật đầu nói: “Được cậu Thiên, tôi nghe ngài”
Lê Chính Thành nói xong thì nhìn Phương Đức Thạch một chút.
Phương Đức Thạch hiểu rõ, ông ta nói với Ngô Địch: “Ngô Địch, bây giờ tôi tuyên bố cậu đã không còn là trưởng khoa của bệnh viện này, cậu thu dọn đồ đạc rồi đi đi”
“Được được được, Phường Đức Thạch, ông chờ đó cho tôi”
Ngô Địch hoàn toàn thẹn quá thành giận, nghiến răng nghiến lợi chán nản rời khỏi nơi này.
Không đi cũng không được, Lê Chính Thành cũng lên tiếng, anh ta không thể làm tiếp chức trưởng khoa này.
Anh ta để lại một lời tàn nhẫn cho Phương Đức Thạch cũng coi như tìm về được mặt mũi, Ngô Địch cảm thấy mặt mũi mình không biết để ở đâu.
“Cậu Thiên, như vậy ngài hài lòng chứ?"
Lê Chính Thành cười hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong cũng cười, thật ra anh cũng không để Ngô Địch ở trong lòng, chẳng qua anh cân nhắc vì Phan Thanh Linh thôi.
“Thanh Linh, đây là ngâm châm của em.”
Hoàng Thiên thu lại ngân châm rồi giao vào tay Phan Thanh Linh. “Anh Thiên, vậy em đi giúp cô Ngưng chữa trị” Phan Thanh Linh nói với Hoàng Thiên. Hoàng Thiên gật đầu, Phan Thanh Linh đẩy Lê Tuyết Ngưng tới phòng làm việc của viện trưởng rồi đóng kỹ cửa. Nhìn thấy Phan Thanh Linh nắm chắc như vậy, những người kia bao gồm Lê Chính Thành dẫn đầu đều sợ hãi thán phục.
Đương nhiên Hà Chính Thành là người kích động nhất, ông ta tán thưởng sự tự tin của Phan Thanh Linh, càng hy vọng Phan Thanh Linh thật sự có bản lĩnh này.
Liệt nửa người bên dưới, đây chính là vấn đề khó của y học, trước mắt còn thiếu biện pháp chữa trị hữu hiệu. Có thể nói người liệt nửa người bên dưới mà có thể đứng lên thì đó chính là kỳ tích.
Nếu như Phan Thanh Linh thật sự có thể làm được thì điều này đủ để rung động sự nghiệp vĩ đại của giới y học.
Hoàng Thiên vẫn rất có lòng tin với Phan Thanh Linh, cùng kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài.
Khoảng nửa tiếng, cửa ban công mở ra.
Kỳ tích thật sự đã xảy ra, chỉ thấy Phan Thanh Linh đỡ Lê Tuyết Ngưng từ từ đi ra. Lê Tuyết Ngưng đi rất phí sức, nhưng thật sự có thể đứng lên đi lại.
Đầu óc Lê Chính Thành vang lên ong ong, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một cái bánh bao lớn, ông ta hoàn toàn mơ hồ.
Cả đời hành nghề y, ông ta nằm mơ cũng không ngờ sẽ xảy ra kỳ tích như thế.
Cháu gái ông ta bị tai nạn giao thông thực sự chính là bị tuyên án tử hình, vốn không thể đứng lên nữa. Nhưng hôm nay ông ta tận mắt nhìn thấy Lê Tuyết Ngưng đứng lên, còn có thể vạn người ta mà bước đi.
“Chuyện này... chuyện này, kỳ tích”
Sau khi Lê Chính Thành kịp phản ứng thì ông ta tháo mắt kính xuống lau rồi đeo lên và la lên.
Phương Đức Thạch cùng một đám bác sĩ giáo sư cũng hoan hò reo hò, kích độc đến phát khóc.
Không chỉ rung động, nhiều hơn chính là bọn họ biết người bị liệt nửa người dưới cũng có thể đứng lên, người có thể làm được chính là Phan Thanh Linh, phó viện trưởng bệnh viện nhân dân sau này.
Chuyện này nếu giữ quan hệ với Phan Thanh Linh rồi học được tuyệt kỹ châm cứu này thì chẳng phải cầm chắc giải thưởng giới y học sao?
Đương nhiên đây cũng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của đám bác sĩ giáo sư mà thôi, tuyệt kỹ độc môn của Phan Thanh Linh, bọn họ sao có thể học được.
“Chị Ngưng, tự chị thử một chút xem”
Phan Thanh Linh rất bình tĩnh, lúc này cô ấy khẽ nói với Lê Tuyết Ngưng.
Lê Tuyết Ngưng kích động đến nỗi rơi lệ đầy mặt, cô ta cảm kích gật đầu với Phan Thanh Linh, tự mình đi thử.
Một bước hai bước, đi thẳng đến trước mặt Hoàng Thiên và Lệ Chính Thành bọn họ,
“Cháu đi được rồi”
Lê Tuyết Ngưng kích động nhào vào ngực Lê Chính Thành, hạnh phúc đến nỗi không ngừng rơi nước mắt.
Lê Chính Thành cũng khóc cạn nước mắt, thân phận cao như vậy lúc này cũng không quan tâm cái gì nữa. Hai ông cháu khóc một hồi lâu, Lê Chính Thành nói với Lê Tuyết Ngưng: “Cháu gái, mau cảm ơn cổ Linh, cảm ơn cậu Thiên”
Lê Tuyết Ngưng tranh thủ thời gian gật đầu, lau nước mắt, quỳ gối trước mặt Phan Thanh Linh.
“Cô Linh, cô giống như ân nhân cứu mạng tôi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tôi chắc chắn sẽ báo đáp cô thật tốt."
Lê Tuyết Ngưng ngước mặt nhìn Phan Thanh Linh nói.
Phan Thanh Linh nào chấp nhận được chuyện này? Cô ấy nhanh chóng đỡ Lê Tuyết Ngưng lên.
“Cô không cần như vậy, tôi cũng là tiện tay mà thôi.”
Phan Thanh Linh nói.
Tiện tay?