Chương 801: Dồn ép không tha
Trong lòng suy nghĩ những chuyện này, cơn giận của Hoàng Thiên liền bùng lên.
Vốn cho rằng có thể dẫn Phan Thanh Linh ra khỏi hang động Thanh Linh, để cô có thể né cậu cả Triết kia, thì mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Nhưng lại không nghĩ đến, chỉ cách một đêm, mà Mai Trân đã muốn đẩy Thanh Linh vào chỗ chết!
Còn cậu cả Triết kia càng không phải đồ chơi, anh ta giống như ruồi nhặng cứ nhìn chằm chằm vào Phan Thanh Linh không buông.
Nghĩ đến những chuyện này, Hoàng Thiên trầm giọng nói với Tiêu Văn Hạ: "Bây giờ tôi sẽ đi vào, nhìn xem bên trong có ai"
"Vâng! Anh Thiên. Anh cũng nhanh đến đây đi, tôi cảm thấy tình hình không đúng lắm. Mai Trân nghèo như chó, sao có tiền ăn ở nhà hàng nổi tiếng? Nhất định là có người mời khách"
Tiêu Văn Hạ nói với Hoàng Thiên. "Ừm, tôi sẽ đến đó nhanh thôi." Hoàng Thiên dứt lời, cúp điện thoại. Mà lúc này, trong phòng riêng của một nhà hàng cao cấp.
Mấy người đàn ông ngồi vây quanh một chỗ, trong đó có ba người. Đó chính là Kim Triết, ba của Kim Triết, Kim Đại Thành, còn có chú hai của Kim Triết, Kim Đại Hữu.
Ngoài ra còn mấy người đàn ông, đều là bạn bè thân thích của nhà họ Kim. Ở cửa phòng riêng còn có bốn tên côn đồ của nhà họ Kim.
Ở trấn Kim Mã, nhà họ Kim đã quen thói ngang tàng, cho nên sau khi vừa đến thành phố Bắc Ninh, dáng vẻ của những người nhà họ Kim này cũng y như thế.
"Kim Triết, con biết cha con sắp xếp thế nào mà? Ha ha, một lát con sẽ thấy người con yêu thôi." Kim Đại Thành uống một hớp rượu đế trắng rồi nhìn qua Kim Triết, cười mỉm mà nói.
Vẻ mặt của Kim Triết cũng vô cùng vui vẻ, vừa nghĩ tới lập tức có thể nhìn thấy Phan Thanh Linh, anh ta rất vui.
Phan Thanh Linh là cô gái trong sáng, xinh đẹp, Kim Triết nhìn thấy đã thèm nhỏ nước dãi, chỉ muốn chiếm cô làm của riêng.
"Cha, cha sắp xếp quá tốt rồi! Ha ha, bà Trần cũng rất biết dụ dỗ, chỉ dăm ba cậu đã có thể lừa Thanh Linh trở về."
Kim Triết cười khà khà bị ổi, nói với Kim Đại Thành. "Con phải nắm chắc cơ hội này. Một lát cô Thanh kia tới, thì phải xem thủ đoạn
của con rồi. Người của chúng ta sẽ lui ra ngoài để con thuận tiện hành động"
Kim Đại Hữu cười xấu xa, tỏ vẻ là đàn ông ai cũng hiểu.
Hiển nhiên Kim Triết cũng hiểu rõ lời nói của chú Hai anh ta, lúc này cười nói ra: "Chú Hai, chú yên tâm đi, chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, con còn không giải quyết được cô ta sao?"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ha ha ha!"
Kim Đại Hữu cười ha ha, nhưng mà ngay sau đó, trên mặt lộ vẻ hung ác: "Con mẹ nó, thằng nhóc Hoàng Thiên kia, chú sẽ không tha cho nó đâu! Trước hết làm xong chuyện của con đã, rồi tìm Hoàng Thiên tính sổ!"
Nghe Kim Đại Hữu nói như thế, sắc mặt của Kim Đại Thành cũng trầm xuống.
"Chú cũng yên tâm đi, Hoàng Thiên không chạy thoát đâu. Hôm nay phải để nó nếm thử nắm đấm của nhà họ Kim chúng ta chứ!".
Kim Đại Thành lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Kim Đại Hữu.
Mấy người nhà họ Kim khác cũng bắt đầu xắn tay áo lên, chỉ chờ hôm nay sẽ dạy bảo Hoàng Thiên một trận.
Theo bọn họ nghĩ, Hoàng Thiên có can đảm đảnh Kim Đại Hữu, đó là biểu hiện muốn chết, chán sống đó mà.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng mở ra, bên ngoài có hai tên tay sai của nhà họ Kim đi đến: "Ông chủ, Mai Trân đã dẫn con gái bà ta đến."
"Mời hai người bọn họ vào!" Kim Đại Thành hô lớn, cố ý lớn tiếng. "Mời vào!" Một kẻ tay sai đứng ở cửa khách khí nói với Mai Trân ở bên ngoài.
Mai Trân vô cùng hào hứng, bà ta cảm thấy chuyện hôm nay làm quá hoàn hảo, thuận lợi lừa được Phan Thanh Linh tới, chuyện tiếp sau đây, bà ta nhìn về phía cậu cả Triết.
Tục ngữ nói gạo nấu thành cơm, thì tất cả sẽ như nước chảy thành sông, Mai Trân vẫn rất tin tưởng vào điều này.
Chỉ cần hôm nay, giữa Kim Triết và Phan Thanh Linh có thể xảy ra chút gì đó thì chuyện gì cũng tốt đẹp.
"Ôi, tổng giám đốc Thành đợi lâu chưa? Thật xin lỗi."
Mai Trân vừa đi vào vừa nhiệt tình chào hỏi Kim Đại Thành, còn khẽ gật đầu với những người khác.
"Ha ha. Cô em Trân quá khách sáo rồi, tới đây tới đây, mau dẫn Thanh Linh qua ngồi, đồ ăn còn chưa lên, là chờ hai người đến đó!"
Kim Đại Thành khom người, chào hỏi Mai Trân và mời Phan Thanh Linh qua ngồi.
Lúc Phan Thanh Linh vừa đi vào đã biết mình bị lừa! Lúc ban đầu, khi đi vào nhà hàng nổi tiếng này, Phan Thanh Linh đã biết được
có điều không bình thường, bây giờ lại thấy người nhà họ Kim đều ở nơi này, đầu óc cô ong lên một tiếng.
Người mẹ thân thiết với mình nhất lại lừa gạt mình!
"Mẹ, đã nói là mẹ ở trong thành phố với con mấy ngày, sao mẹ lại đưa con đến đây?"
Phan Thanh Linh kích động hô lên với Mai Trân.
Mai Trân đã sớm nghĩ tới Phan Thanh Linh sẽ phản ứng như thế, lúc này cười ha ha, kéo tay Phan Thanh Linh mà nói: "Ha ha, con gái đừng gấp, mẹ quên nói với con, tổng giám đốc Thành muốn mời chúng ta ăn cơm. Chờ khi ăn cơm xong, mẹ sẽ dẫn con đi dạo xung quanh”.
Đương nhiên Phan Thanh Linh sẽ không tin tưởng lý do ngụy biện này của Mai Trân, bây giờ cô cũng không dám tin tưởng Mai Trân nữa.
"Vậy được rồi, mẹ ở đây ăn đi, con đi trước". Phan Thanh Linh tức giận nói, bị lừa gạt thế này, cô chỉ mong muốn nhanh chóng rời khỏi nơi phức tạp này.
Nhưng cô có muốn cũng đã muộn. Mấy tên tay sai của nhà họ Kim đã chắn cửa lại.
"Cô Thanh, mời cô ngồi xuống chỗ này. Nơi này không phải nơi cô muốn tới thì tới, muốn đi thì đi".
Một tên dẫn đầu đám tay sai âm trầm nghiêm mặt, uy hiếp nói với Phan Thanh Linh.
"Láo xược! Ai bảo mày dám nói chuyện với em Thanh Linh của tạo như thế?" Vẻ mặt Kim Triết giận dữ, vỗ bàn đứng lên, trách cứ tên dẫn đầu đám tay sai.
Tên dẫn đầu đảm tay sai lập tức cúi đầu, một mực nhận lỗi, rất e ngại Kim Triết.
Kim Triết và tức giận, nhưng cảm giác trong lòng rất vui, nhưng vẫn không quên nhìn trộm Phan Thanh Linh, muốn xem phản ứng của Phan Thanh Linh thế nào.
Nhưng mà đã làm anh ta thất vọng rồi, trên mặt Phan Thanh Linh chỉ có vẻ chán ghét.
"Thanh Linh, tới đây ngồi đi, chắc chắn em sẽ thích món ăn ngày hôm nay, bình thường em cũng chưa thấy qua đâu"
Kim Triết ân cần kéo ghế, ra hiệu cho Phan Thanh Linh tới ngồi cạnh anh ta. Phan Thanh Linh biết hôm nay gặp phiền phức to rồi, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.
Nhưng lại bị những tên tay sai cản lại. Người trong phòng này tất cả đều buộc cô phải ở lại, làm sao mới ổn đây?
Thấy tình hình căng thẳng, lúc này Kim Đại Hữu cười ha ha một tiếng, nói với đám người: "Mọi người cũng không hiểu rõ suy nghĩ của người trẻ tuổi rồi! Chúng
ta nhiều người ở đây như thế, Thanh Linh và thằng Triết không thể nào tâm sự được!" "Đúng đúng đúng, chúng ta đều đi ra ngoài đi, để hai người trẻ tuổi tâm sự riêng"
Kim Đại Thành gật đầu liên tục, sau đó dẫn đầu đứng dậy. Khi ông ta bắt đầu đi, những người khác cũng đi theo ra tới cửa.
"Đi thôi em Trân, chúng ta đi vào phòng riêng khác ăn cơm, tôi cũng đã đặt phòng riêng sát bên rồi."
Kim Đại Thành ra vẻ giàu có, gọi Mai Trân.
Đương nhiên đây là chuyện bọn họ trước đó đã bàn bạc xong, Mai Trân cũng biết chuyện này.
"Ôi chao, thật sự đã làm phiền tổng giám đốc Thành rồi, còn phải khiến ngài tốn kém như thế, thật sự ngại quá".
Mai Trân cười hì hì một tiếng, nịnh nọt nói.
"Không có gì không có gì, cũng vì hai đứa nhỏ thôi, tôi cũng chỉ có một đứa con trai, sau này Thanh Linh gả tới, tôi cũng sẽ đối xử như con gái ruột"
Miệng của Kim Đại Thành mấp máy liên tục, chọn lời hay để nói, chủ yếu là muốn nói cho Phan Thanh Linh nghe.
Phan Thanh Linh sắp tức điên lên rồi, những người này ông một câu tôi một câu, thật sự là xem cô như thú bông mà sắp đặt mà.
Mình đồng ý lúc nào chứ? Da mặt của những người này cũng quá dày đi! Phan Thanh Linh cũng không phải cô gái nhỏ yếu ớt, dù chưa trải qua chuyện lớn gì, nhưng về nguyên tắc cô vẫn rất nghiêm túc.
"Mấy người đừng uổng phí tâm tư nữa, tôi sẽ không ở lại đâu!"
Phan Thanh Linh nhìn bốn phía xung quanh, lớn tiếng nói, sau đó cất bước đi về phía cổng.
"Con dám! Thanh Linh, mẹ nói cho con biết. Nếu con dám bước ra khỏi cái cửa này, mẹ sẽ đánh gãy chân con ngay lập tức!". Mai Trân nổi giận, lớn tiếng quát tháo Phan Thanh Linh, cũng là muốn dọa cho Phan Thanh Linh sợ.
Nhưng mà bà ta nghĩ sai rồi, trong khoảnh khắc quan trọng này, Phan Thanh Linh không sợ gì cả.
"Vậy thì mẹ đánh gãy chân của con đi!" Nói xong, Phan Thanh Linh nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Tên dẫn đầu đám tay sai kia muốn cản lại, Phan Thanh Linh lại vụng bàn tay lên, quất vào mặt tôn dẫn đầu!
"Ai da. Đậu xanh rau má!".
Tên dẫn đầu đám tay sai bụm mặt lại, không dám tin mà nhìn Phan Thanh Linh. Gã làm thế nào cũng nghĩ không thông, sao một cô gái nhu nhược lại dám ra tay tát gã.
"Đứa con chết tiệt kia, con không tin mẹ đánh gãy chân con đúng không? Được được được, vậy mẹ để con nhìn xem mẹ có dám hay không!"
Mai Trân tức giận quát, sau đó nhặt một chiếc ghế lên, muốn nện lên đùi Phan Thanh Linh.
"Em Trân à, bớt giận đi. Nhẹ nhàng khuyên nhủ thôi thì con bé sẽ ở lại mà"
Lúc này, Kim Đại Thành giả làm người tốt, tới cản Mai Trân lại, sau đó cản trước mặt Phan Thanh Linh.
"Thanh Linh, con đừng không hiểu chuyện như thế. Con nghe bác Thành, trở về ngồi đi."
Kim Đại Thành chẳng biết xấu hổ, khuyên nhủ Phan Thanh Linh. "Ông là cái thá gì mà phải nghe lời ông?"
Đúng lúc này, Tiêu Văn Hạ dẫn người chạy tới, đưa tay túm chặt cổ áo của Kim Đại Thành.