Chương 778: Châm Đoạt Hồn
Lúc đầu, Hoàng Thiên cũng không quá để ý, dù sao người đến người đi trong phòng bệnh cũng là chuyện thường xảy ra, người thân sẽ đến thăm viếng và chăm sóc người bệnh.
Có thể Hứa Mỹ Tâm cũng không phải ở trong phòng bệnh một mình, có lẽ người vừa mới đi vào là người thân của người bệnh khác.
Nhưng trong phút chốc, Hoàng Thiên cảm giác được điều không bình thường, bởi vì khi nãy người kia lách vào với tốc độ rất nhanh, lén lén lút lút rất là khả nghi.
Hoàng Thiên cũng không kịp báo cho Hứa Chỉnh Đạt biết, anh nhanh chóng vọt vào phòng bệnh.
Phản ứng của Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành cũng rất nhanh, thấy Hoàng Thiên chạy vội vào phòng bệnh, bọn họ cũng thấy không ổn.
"Cậu Thiên, sao thế?"
Hứa Chính Đạt hô lớn một tiếng, nhanh chóng chạy vào phòng bệnh.
Hứa Hạo Thành cũng như thế, cũng chạy rất nhanh, nhưng anh ta và cha anh ta bị dính lại một chỗ, không nhanh như Hoàng Thiên.
Chưa đợi Hoàng Thiên trả lời, trong phòng bệnh đã bắt đầu rối loạn.
Hai y tá gào thét chạy ra với vẻ mặt hoảng sợ, tất cả đều bị dọa cho sợ hãi.
Một bác sĩ nam đấy Hứa Mỹ Tâm đi vào phòng bệnh cũng nhanh chóng chạy ra, sắc mặt bị hoảng sợ đến mức trắng bệch.
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành vội vàng chạy vào phòng bệnh, cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ đứng ngẩn ra như bị sét đánh.
Chỉ thấy Hoàng Thiên đang đánh nhau với một người đàn ông đeo khẩu trang, hai người đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Người đàn ông đeo khẩu trang cầm đao dài trong tay, đạo liên tục chém vào chỗ trí mạng của Hoàng Thiên, hận không thể dùng một đao chém chết Hoàng Thiên.
Giờ phút này Hứa Mỹ Tâm đã tỉnh lại, cô nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa cho sợ hãi, nhưng mà vết thương bị khâu vẫn rất đau, cô không thể cử động được.
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành bình tĩnh lại, tất cả đều xông tới chuẩn bị giúp Hoàng Thiên đấu với người đàn ông đeo khẩu trang này.
Thầm nghĩ thảo nào nhân viên y tế đều bị dọa sợ mà đi ra ngoài, thì ra người đi vào là người cầm đao, chuyện này cũng quá nguy hiểm rồi!
Trong lòng Hứa Chỉnh Đạt suy nghĩ đến chuyện này, ông ta lại cảm thấy sợ hãi.
Đồng thời ông ta cũng rất biết ơn Hoàng Thiên, nếu không phải Hoàng Thiên cẩn thận và phản ứng nhanh chóng như thế, thì chắc hẳn con gái ông ta phải gặp nguy hiểm rồi.
Người đàn ông đeo khẩu trang thấy hai người đi đến giúp Hoàng Thiên, gã cũng không ham chiến đấu tiếp nữa, lúc này tay phải dùng trường đao chém lung tung về phía Hoàng Thiên, đồng thời tay trái đưa vào ngực lấy ra một túi phấn bột.
Phù!
Bột phần nhanh chóng bay ra, bay thẳng vào mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng đã sớm để ý đến điều này, khi thấy người đàn ông đeo khẩu trang đưa tay vào trong ngực, anh đã cẩn thận hon.
Quả nhiên, người đàn ông đeo khẩu trang lấy từ trong ngực ra một thứ đồ, còn vung ra, Hoàng Thiên đã biết tình hình không ổn.
Hoàng Thiên dùng tốc độ nhanh nhất lách người qua bên cạnh, anh nằm ngang né tránh cách xa hơn một mét.
Nhưng vẫn hít vào một chút bột phấn, anh lập tức cảm thấy choáng đầu buồn nôn.
Sau đó ngay trong chớp mắt, ba cây ngân châm nhỏ như sợi tóc từ tay người đàn ông đeo khẩu trang bay ra, bay thẳng vào ngực Hoàng Thiên.
Mặc dù lúc này Hoàng Thiên đang choáng váng, ba cây chấm nhỏ lại khó phát hiện bằng mắt thường, nhưng anh vẫn nhanh chóng lách mình sang bên cạnh theo bản năng, né được hai cây ngân châm.
Phụt.
Hoàng Thiên không kịp tránh cây ngân châm thứ ba, cây châm lập tức đâm vào vai phải anh.
Hoàng Thiên chỉ cảm thấy vai phải hơi lạnh, không đau nhưng hơi ngứa, sau đó máu như trào dâng.
Không ổn!
Hoàng Thiên lập tức biết tình huống không ổn, thừa lúc anh còn tỉnh táo, anh lập tức nhảy vọt đến, bay lên đạp thẳng vào bụng. người đàn ông đeo khẩu trang.
Người đàn ông đeo khẩu trang không thể ngờ được, Hoàng Thiên đã hít bột phấn, còn trúng một cây châm mà lại có thể dữ dội như thế, làm gã ta phải giật mình thốt lên.
Khó khăn lắm mới tránh được một đạp của Hoàng Thiên, người đàn ông đeo khẩu trang không để ý phía sau, bị Hứa Hạo Thành đạp một cái nằm trên đất.
Người đàn ông đeo khẩu trang ngã xuống, lộn mấy vòng tại chỗ, trong lúc đó cũng lấy một túi bột phấn ra. "Cẩn thận bột phấn trong tay gã!"
Hoàng Thiên vội vàng nhắc nhở Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành.
Hai cha con này cũng không phải kẻ vô dụng, bọn họ thấy tình hình không ổn, vội vàng tránh ra xa hai mét.
Cứ như vậy, chẳng khác gì mở cho người đàn ông đeo khẩu trang một con đường. Người đàn ông đeo khẩu trang hành động rất nhanh nhẹn, gã ta bật dậy xông ra khỏi phòng bệnh.
Sao Hoàng Thiên có thể để gã chạy đi như thế? Anh vội vàng đuổi theo sau.
Nhưng mà vừa đuổi theo tới cửa phòng bệnh, anh cảm thấy cổ họng mặn chát, trước mặt choáng váng.
Ầm ầm.
||||| Truyện đề cử:
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Hoàng Thiên không có thời gian phản ứng đã té xỉu trên đất.
"Cậu Thiên!"
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành cùng kêu lên, nhào tới đỡ Hoàng Thiên dậy.
Lại thấy khóe môi Hoàng Thiên nhếch lên có máu chảy ra, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết có phải bị nội thương hay không.
"Hoàng Thiên!"
Trong lòng Hứa Mỹ Tâm nóng như lửa đốt, cô ấy thật sự quan tâm Hoàng Thiên, không hề để ý đến vết khâu trên bụng. Lúc này cô đi xuống khỏi giường bệnh, chạy tới gần Hoàng Thiên.
Nhưng động tác mạnh như thế làm vết thương của cô ấy nứt ra, đau đến trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
"Mỹ Tâm, con đừng xuống giường, nhanh trở về đi!"
Hứa Chỉnh Đạt vội la lên.
"Con không sao, Hoàng Thiên thế nào rồi..."
Hứa Mỹ Tâm lo lắng đến mức rơi nước mắt.
Thấy cảnh này, Hứa Chỉnh Đạt sợ ngây người.
Sao ông ta không hiểu con gái mình chứ? Ánh mắt quá cao, rất nhiều cậu ấm con nhà giàu theo đuổi con bé, nhưng con bé lại thấy chán ghét.
Hơn hai mươi tuổi rồi nhưng chưa từng yêu đương tử tế, Hứa Chỉnh Đạt đang buồn rầu thay cho cô.
Nhưng ông không nghĩ đến, con gái lại quan tâm Hoàng Thiên như thế! Nhìn thấy Hoàng Thiên bị thương mà con bé lại lo lắng như thế.
"Cậu Thiên không sao đâu, con nhanh chóng về giường đi, cha dìu con trở về."
Hửa Chính Đạt vội la lên, dù sao con gái cũng quan trọng hơn. Lúc này, ông ta không quan tâm đến Hoàng Thiên, chuẩn bị đỡ Hứa Mỹ Tâm về giường bệnh.
Hứa Mỹ Tâm lại không chịu trở về, cô ấy cứ canh giữ bên cạnh Hoàng Thiên, lung lay cánh tay Hoàng Thiên "Anh không được chết, anh mau tỉnh đi, anh là đồ tồi!"
Hứa Mỹ Tâm cũng quýnh lên, khi nói ra câu này, chính cô ấy cũng ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự thích người đàn ông này sao?
Mặt Hứa Mỹ Tâm nóng lên, cô ấy biết mình như thế sẽ rất nguy hiểm. Hoàng Thiên là người đã có vợ rồi, vợ của anh lại là bạn tốt nhất của mình.
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành nhìn nhau, hai cha con đều vô cùng hốt hoảng, lại không biết nói gì mới tốt.
Hoàng Thiên đã tỉnh táo lại, anh cũng đã nghe những lời Hứa Mỹ Tâm vừa nói. Có ngu đi nữa cũng sẽ nghe thấy những lời này không đúng lắm, huống chi Hoàng Thiên lại là người thông minh tuyệt đỉnh.
Mặc dù trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng Hoàng Thiên cũng không nói gì thêm. Anh chỉ cố gắng đứng dậy, nói: "Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng"
"Sao mà không sao chứ? Đã ói máu rồi, có phải anh bị trúng độc không? Tôi thấy người đàn ông đeo khẩu trang kia không đánh trúng anh".
Hứa Mỹ Tâm lo lắng hỏi.
"Có thể là thế"
Hoàng Thiên lau vết máu trên miệng, đầu anh choáng váng, cảm giác người cũng không hề có sức lực.
Lúc này, Hứa Chỉnh Đạt đã chạy ra ngoài gọi bác sĩ tới để chữa trị cho Hoàng Thiên.
Bác sĩ này chính là bác sĩ chủ trị đã giải phẫu cho Hứa Mỹ Tâm, ông ta vẫn đứng ở ngoài cửa quan sát tình hình, cũng không dám tiến đến.
Người đàn ông đeo khẩu trang vừa chạy đi trông có vẻ rất nguy hiểm, cũng không biết có quay lại không. Bác sĩ chủ trị vẫn rất sợ hãi.
"Bác sĩ, ông mau nhìn giúp anh ấy xem, rốt cuộc bị sao thế?"
Hửa Chính Đạt nói với bác sĩ chủ trị.
Bác sĩ chủ trị xem qua một hồi, cũng không nói được gì.
Nhưng mà ông ta có thể đoán được Hoàng Thiên bị trúng độc, hơn nữa độc tính rất mạnh, nhanh như thế đã phát tác.
"Cậu Thiên, bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Cậu bị trúng độc rồi, mau đi rửa ruột đi!"
Bác sĩ chủ trị nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lắc đầu, anh vẫn biết rõ chuyện gì xảy ra, rửa ruột sẽ không thể có hiệu quả, bởi vì vai phải trúng một châm sau đó mới phát tác.
Lúc này, Hoàng Thiên để lộ vai phải của mình, nhìn vào đó chỉ thấy một chấm đỏ không hề chảy máu. Cây ngân châm kia đâm hết vào tận gốc, không hề lộ ra bên ngoài.
"Tiêu Văn Hạ, đến bệnh viện nhân dân đón tôi, lại phải thêm mấy người bảo vệ Mỹ Tâm".
Lúc này, Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Tiêu Văn Hạ.
Bên kia điện thoại, Tiêu Văn Hạ nhanh chóng hành động, chỉ mới mười lăm phút đã mang người chạy tới nơi này.
"Anh Thiên, anh, anh làm sao thế?"
Tiêu Văn Hạ nhìn thấy sắc mặt Hoàng Thiên trắng bệch, vẻ mặt và tinh thần không tốt, anh ta thật sự lo lắng.
"Mấy người bảo vệ cô Tâm cho tốt, tốt nhất là đừng để ai ám sát cô ấy. Nếu có người đến thì giết người đó cho tôi!"
Hoàng Thiên dặn mấy tên đàn em Tiêu Văn Hạ dẫn tới.
"Vâng, anh Thiên!"
Năm tên đàn em Tiêu Văn Hạ dẫn đến cũng đáp lại. Bọn họ là kiện tướng đắc lực của Tiêu Văn Hạ, rất mạnh.
Hoàng Thiên không nói gì nữa, đi cùng Tiêu Văn Hạ đến khu giải trí.
Hoàng Thiên không có thời gian phản ứng đã té xỉu trên đất.
"Cậu Thiên!"
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành cùng kêu lên, nhào tới đỡ Hoàng Thiên dậy.
Lại thấy khóe môi Hoàng Thiên nhếch lên có máu chảy ra, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết có phải bị nội thương hay không.
"Hoàng Thiên!"
Trong lòng Hứa Mỹ Tâm nóng như lửa đốt, cô ấy thật sự quan tâm Hoàng Thiên, không hề để ý đến vết khâu trên bụng. Lúc này cô đi xuống khỏi giường bệnh, chạy tới gần Hoàng Thiên.
Nhưng động tác mạnh như thế làm vết thương của cô ấy nứt ra, đau đến trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
"Mỹ Tâm, con đừng xuống giường, nhanh trở về đi!"
Hứa Chỉnh Đạt vội la lên.
"Con không sao, Hoàng Thiên thế nào rồi..."
Hứa Mỹ Tâm lo lắng đến mức rơi nước mắt.
Thấy cảnh này, Hứa Chỉnh Đạt sợ ngây người.
Sao ông ta không hiểu con gái mình chứ? Ánh mắt quá cao, rất nhiều cậu ấm con nhà giàu theo đuổi con bé, nhưng con bé lại thấy chán ghét.
Hơn hai mươi tuổi rồi nhưng chưa từng yêu đương tử tế, Hứa Chỉnh Đạt đang buồn rầu thay cho cô.
Nhưng ông không nghĩ đến, con gái lại quan tâm Hoàng Thiên như thế! Nhìn thấy Hoàng Thiên bị thương mà con bé lại lo lắng như thế.
"Cậu Thiên không sao đâu, con nhanh chóng về giường đi, cha dìu con trở về."
Hửa Chính Đạt vội la lên, dù sao con gái cũng quan trọng hơn. Lúc này, ông ta không quan tâm đến Hoàng Thiên, chuẩn bị đỡ Hứa Mỹ Tâm về giường bệnh.
Hứa Mỹ Tâm lại không chịu trở về, cô ấy cứ canh giữ bên cạnh Hoàng Thiên, lung lay cánh tay Hoàng Thiên "Anh không được chết, anh mau tỉnh đi, anh là đồ tồi!"
Hứa Mỹ Tâm cũng quýnh lên, khi nói ra câu này, chính cô ấy cũng ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự thích người đàn ông này sao?
Mặt Hứa Mỹ Tâm nóng lên, cô ấy biết mình như thế sẽ rất nguy hiểm. Hoàng Thiên là người đã có vợ rồi, vợ của anh lại là bạn tốt nhất của mình.
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành nhìn nhau, hai cha con đều vô cùng hốt hoảng, lại không biết nói gì mới tốt.
Hoàng Thiên đã tỉnh táo lại, anh cũng đã nghe những lời Hứa Mỹ Tâm vừa nói. Có ngu đi nữa cũng sẽ nghe thấy những lời này không đúng lắm, huống chi Hoàng Thiên lại là người thông minh tuyệt đỉnh.
Mặc dù trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng Hoàng Thiên cũng không nói gì thêm. Anh chỉ cố gắng đứng dậy, nói: "Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng"
"Sao mà không sao chứ? Đã ói máu rồi, có phải anh bị trúng độc không? Tôi thấy người đàn ông đeo khẩu trang kia không đánh trúng anh".
Hứa Mỹ Tâm lo lắng hỏi.
"Có thể là thế"
Hoàng Thiên lau vết máu trên miệng, đầu anh choáng váng, cảm giác người cũng không hề có sức lực.
Lúc này, Hứa Chỉnh Đạt đã chạy ra ngoài gọi bác sĩ tới để chữa trị cho Hoàng Thiên.
Bác sĩ này chính là bác sĩ chủ trị đã giải phẫu cho Hứa Mỹ Tâm, ông ta vẫn đứng ở ngoài cửa quan sát tình hình, cũng không dám tiến đến.
Người đàn ông đeo khẩu trang vừa chạy đi trông có vẻ rất nguy hiểm, cũng không biết có quay lại không. Bác sĩ chủ trị vẫn rất sợ hãi.
"Bác sĩ, ông mau nhìn giúp anh ấy xem, rốt cuộc bị sao thế?"
Hửa Chính Đạt nói với bác sĩ chủ trị.
Bác sĩ chủ trị xem qua một hồi, cũng không nói được gì.
Nhưng mà ông ta có thể đoán được Hoàng Thiên bị trúng độc, hơn nữa độc tính rất mạnh, nhanh như thế đã phát tác.
"Cậu Thiên, bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Cậu bị trúng độc rồi, mau đi rửa ruột đi!"
Bác sĩ chủ trị nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lắc đầu, anh vẫn biết rõ chuyện gì xảy ra, rửa ruột sẽ không thể có hiệu quả, bởi vì vai phải trúng một châm sau đó mới phát tác.
Lúc này, Hoàng Thiên để lộ vai phải của mình, nhìn vào đó chỉ thấy một chấm đỏ không hề chảy máu. Cây ngân châm kia đâm hết vào tận gốc, không hề lộ ra bên ngoài.
"Tiêu Văn Hạ, đến bệnh viện nhân dân đón tôi, lại phải thêm mấy người bảo vệ Mỹ Tâm".
Lúc này, Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Tiêu Văn Hạ.
Bên kia điện thoại, Tiêu Văn Hạ nhanh chóng hành động, chỉ mới mười lăm phút đã mang người chạy tới nơi này.
"Anh Thiên, anh, anh làm sao thế?"
Tiêu Văn Hạ nhìn thấy sắc mặt Hoàng Thiên trắng bệch, vẻ mặt và tinh thần không tốt, anh ta thật sự lo lắng.
"Mấy người bảo vệ cô Tâm cho tốt, tốt nhất là đừng để ai ám sát cô ấy. Nếu có người đến thì giết người đó cho tôi!"
Hoàng Thiên dặn mấy tên đàn em Tiêu Văn Hạ dẫn tới.
"Vâng, anh Thiên!"
Năm tên đàn em Tiêu Văn Hạ dẫn đến cũng đáp lại. Bọn họ là kiện tướng đắc lực của Tiêu Văn Hạ, rất mạnh.
Hoàng Thiên không nói gì nữa, đi cùng Tiêu Văn Hạ đến khu giải trí.
Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành cũng định đi theo, nhưng Hoàng Thiên không đồng ý, bảo hai người bọn họ ở lại bệnh viện chăm sóc Hứa Mỹ Tâm.
Sau khi đến khu giải trí, Hoàng Thiên Bảo Tiêu Văn Hạ gọi Đào Văn Lâm tới.
Nếu là trúng độc, thì trên đời này không ai hiểu rõ bằng Đào Văn Lâm.
"Ông Lâm, ông nhìn xem trên vai phải tôi bị gì thế?"
Hoàng Thiên đánh vào tinh thần, chuẩn bị kiểm tra Đào Văn Lâm một chút, để xem ông ta có biết chuyện gì không.
Đào Văn Lâm cẩn thận nhìn vào chấm đỏ trên vai Hoàng Thiên, lập tức ông ta bị dọa đến trợn trừng mắt.
"Cậu Thiên, bên trong đó là châm đoạt hồn đó!"