Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất

Chương 52: Chap-52




Chương 52: Nhờ vả Hoàng Thiên​

Sau khi hiểu ra điều này, Trương Lan Phượng ngừng nói.

Bà ta còn phải nhờ vả Hoàng Thiên đấy, làm sao mà bây giờ đi trêu chọc anh được.

Trần Giang thấy Lưu Nguyệt Hoa chuẩn bị rời đi, cô ta bước đến nở một nụ cười và nói với Lưu Nguyệt Hoa: “Trợ lý Lưu, cô phải nhắc nhở chủ tịch Lương một chút, tình nhân của chủ tịch Lương là Đường Lương Hạnh đang lăng nhăng với Hoàng Thiên đấy.”

Lưu Nguyệt Hoa cau mày nhìn Trần Giang.

“Xin cô hãy chú ý khi nói. Chủ tịch Lương của chúng tôi rất đàng hoàng không có tình nhân nào ở đây cả, và cũng không biết Đường Lương Hạnh kia là ai, cô mà lại nói chuyện này tiếp thì cẩn thận chúng tôi kiện cô tội vu khống.”

Trần Giang cứng họng, một câu cũng không nói ra được.

“Bà Trương, tôi đã chuyển lời của chủ tịch Lương rồi, tạm biệt.”

Lưu Nguyệt Hoa nhìn Trương Lan Phượng, sau đó xoay người rời khỏi phòng riêng.

Nhìn thấy Lưu Nguyệt Hoa rời đi, Trương Lan Phượng hoàn toàn ngẩn người.

Bà ta đã nghĩ rất tốt, hẹn Lương Mạnh Bắc đến đây ăn cơm và nhân tiện đề xuất chuyện Vương Tử Tuyên đã nhờ vả bà ta.

Nhưng bây giờ thái độ của Lương Mạnh Bắc rất rõ ràng, dự án vẫn là của nhà họ Tô, Vương Tử Kiện muốn dự án, đúng là không có cửa đâu!

Nếu không làm được điều này, cũng không có ba tỷ rưỡi nữa, làm sao Trương Lan Phượng không buồn bực bây giờ?

“Dì Trương, dì xem chuyện dự án…”

Vương Tử Tuyên không cười được nữa, anh ta thật sự rất đau lòng nhìn Trương Lan Phượng.

Ánh mắt Trương Lan Phượng không khỏi nhìn vào Hoàng Thiên.

Không biết Hoàng Thiên từ đâu có khả năng như vậy, anh thật sự có thể làm cho Lương Mạnh Bắc nghe theo!

Trương Lan Phượng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói với Hoàng Thiên: “Này, cậu bây giờ đi đến bệnh viện tìm Lương Mạnh Bắc và nói cho ông ta là hãy giao dự án cho Tử Tuyên.”

Hoàng Thiên lúc này đang rất bối rối, việc Lương Mạnh Bắc gặp tai nạn đột ngột mang đến cho anh một dự cảm vô cùng tồi tệ.

Đối với lời nói của Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên không thèm quan tâm, lúc này anh trầm lặng không nói và sải bước ra khỏi phòng rời đi nơi này.

Anh ấy muốn nhanh chóng đến bệnh viện càng sớm càng tốt để thăm Lương Mạnh Bắc và tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.

Trương Lan Phượng nhìn thấy Hoàng Thiên không quan tâm đến bà ta, khóe miệng nhếch lên đầy tức giận!

“Được lắm Hoàng Thiên, cậu còn dám không quan tâm đến tôi sao? Đợi đến tối nay cậu về nhà xem”

Trương Lan Phượng tức giận nhìn bóng lưng của Hoàng Thiên, hét lên.

“Dì Trương, làm sao bây giờ?”

Vương Tử Tuyên cực kỳ buồn bực, gia đình Tô Lạc Yến tự nhiên kiếm được hàng chục tỷ cho nên anh ta không cam tâm.

Trương Lan Phượng cũng biết Hoàng Thiên nhất định phải có khả năng thay đổi được chuyện này, bà ta tuy rằng không muốn thừa nhận Hoàng Thiên có khả năng này, nhưng đây là sự thật.

“Tử Tuyên, cháu đừng lo lắng, dì cho cháu một biện pháp, việc này cháu chỉ có thể đi nhờ vả Hoàng Thiên.”

Trương Lan Phượng nói trái với lòng mình.

Mắt Vương Tử Tuyên trợn tròn khi nghe thấy: ‘Dì à, dì vừa nói cái gì vậy? Bảo cháu đi nhờ vả đồ bỏ đi kia?”

“Đừng có mở mồm ra là đổ bỏ đi, bây giờ tôi sẽ thay Hoàng Thiên trả lời rõ ràng cho anh biết, dự án nhất định sẽ không giao cho anh”

Lâm Ngọc An lúc này đã hoàn toàn tức giận và lớn tiếng nói với Vương Tử Tuyên, sau đó cô quay người rời khỏi căn phòng.

Trương Lan Phượng sững sờ, bà ta không ngờ bây giờ con gái mình lại bảo vệ Hoàng Thiên nhiều như vậy.

Vương Tử Tuyên nghiến răng, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc.

Hoàng Thiên ơi Hoàng Thiên, làm hại bố mày đánh mất dự án, mày cứ chờ đấy!

Sau khi Hoàng Thiên rời khỏi khách sạn Trang Phong, anh lập tức nhìn thấy Lưu Nguyệt Hoa ở bên đường đang ngồi trong chiếc MINI màu đỏ của cô ta và cũng không rời đi.

Khi thấy Hoàng Thiên đi ra, Lưu Nguyệt Hoa nhanh chóng xuống xe chào hỏi.

“Cô vẫn chưa đi?”

Hoàng Thiên nhìn Lưu Nguyệt Hoa nói.

“Cậu chủ, lên xe rồi từ từ nói.”

Lưu Nguyệt Hoa thì thầm nói với Hoàng Thiên và sau đó kéo Hoàng Thiên vào xe của cô ta.

Sắc mặt Hoàng Thiên ngưng trọng, nhìn về phía trước nhàn nhạt nói: “Lái xe, đi đến bệnh viện.”

Lưu Nguyệt Hoa không dám nói gì, lái xe đưa Hoàng Thiên đến bệnh viện.

Bệnh viện Nhân dân đầu tiên của thành phố Bắc Ninh.

Lương Mạnh Bắc đã rời khỏi phòng cấp cứu và được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Trước cửa phòng, sáu người đàn ông mặc vest đứng đó với vẻ ngoài mạnh mẽ, bọn họ trông giống như những vệ sĩ đã được huấn luyện.

“Chủ tịch Lương ở trong đó.”

Lưu Nguyệt Hoa nói nhỏ với Hoàng Thiên.

Có Lưu Nguyệt Hoa ở đây, sáu tên vệ sĩ đương nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng mà bọn họ không biết Hoàng Thiên là ai.

Hoàng Thiên hai tay chắp sau lưng bước vào phòng bệnh.

Lưu Nguyệt Hoa Hoa không vào theo mà ở ngoài canh cửa với sáu vệ sĩ.

Cửa phòng chăm sóc đặc biệt đóng lại, Hoàng Thiên liếc nhìn xung quanh, không khỏi có chút kinh ngạc.

Anh nhìn thấy một ông lão mặc đồ thời xưa đứng ở bên cạnh giường bệnh, rõ ràng là quản gia Trần.

Nhìn thấy Hoàng Thiên, quản gia Trần vội vàng cúi đầu thật sâu và chào hỏi.

“Cậu chủ, rất vui được gặp cậu, tôi thật sự vui mừng!”

“Quản gia Trần, sao ông lại ở đây?”

Hoàng Thiên nhìn quản gia Trần và hỏi ông ấy.

“Không tới không được, cậu chủ nhìn xem, ông Lương suýt chút nữa đã mất mạng.”

Quản gia Trần chỉ vào Lương Mạnh Bắc đang nằm trên giường bệnh.

Hoàng Thiên bước đến bên giường bệnh, nhìn Lương Mạnh Bắc đang nằm.

Lúc này, cả người trên của Lương Mạnh Bắc được băng bó kín mít, thuốc mỡ bôi ngoài da cùng máu tươi trộn lẫn rỉ ra ngoài, được nhuộm đỏ băng gạc.

“Một nhát vào sườn, hai nhát vào ngực, bốn nhát sau lưng. Cậu chủ, đối phương không muốn tính mạng của ông Lương chứ nếu không ông Lương đã sớm xuống với diêm vương rồi.”

Quản gia Trần giải thích cho Hoàng Thiên.

“Cậu chủ…”

Lương Mạnh Bắc hé mở đôi môi nứt nẻ, ngọ ngoạy muốn ngồi dậy.

Hoàng Thiên ấn Lương Mạnh Bắc xuống: “Ông Lương, đừng nhúc nhích.”

“Cậu chủ, thời gian này cậu cũng phải chú ý an toàn.”

Quản lý Trần rất nghiêm túc nói với Hoàng Thiên.

“Ai đã làm chuyện này, chẳng lẽ là bà ta?”

Trong mắt Hoàng Thiên lóe lên tia sáng lạnh, hỏi quản gia Trần.

Quản gia Trần gật đầu: “Chắc chắn là người mà bà ta phái đến!”

“Cậu chủ, những sát thủ đó muốn bắt lấy ông Lương, nhất định là muốn hỏi thông tin của cậu, cũng may mấy vệ sĩ của ông Lương đã liều chết giải cứu.”

“Nhưng tôi đoán bà ta có thể đã biết rằng cậu đang ở thành phố Bắc Ninh, thưa cậu chủ.

Nói xong, quản gia Trân nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt sáng quắc.

Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng anh đã tràn đầy tức giận!

“Bà ta” trong miệng Hoàng Thiên vừa rồi đương nhiên chính là mẹ kế của anh, Tiêu Bích Liên!

Người phụ nữ xinh đẹp và độc ác này ở mười năm trước khi mà Hoàng Thiên còn đang ở nhà họ Hoàng tại Hà Nội, đã liên tục muốn giết chết Hoàng Thiên.

Chỉ là không thể tưởng tượng được, vậy mà mười năm sau Tiêu Bích Liên vẫn không buông tha cho anh.

“Lần trước không phải ông đã nói là con trai bà ta bị bệnh nặng đã chết rồi sao? Tại sao bây giờ vẫn còn muốn giết tôi?”

Giọng nói Hoàng Thiên lạnh như băng hỏi quản gia Trần.

Quản gia Trần thở dài và nói: “Chỉ cần cậu còn sống trên đời, khối tài sản hàng trăm nghìn tỷ của nhà họ Hoàng đều sẽ là của cậu, nhưng nếu cậu bị chết thì luật quy định rằng vợ chồng có được ưu tiên quyền thừa kế, có nghĩa là tất cả số tài sản khổng lồ này đều sẽ rơi vào tay người phụ nữ đó! Cậu chủ, bây giờ cậu đã hiểu được tại sao bà ta muốn giết cậu rồi phải không?”

Hoàng Thiên nắm chặt tay, lửa giận trong lòng khó có thể kìm được.

“Cha tôi có biết chuyện này không?”

Hoàng Thiên hỏi.

Quản gia Trần lắc đầu: “Vừa rồi tôi đã nói với ông chủ qua điện thoại để nhắc nhở ông ấy cẩn thận với bà chủ, nhưng ông ấy không quan tâm.”

“Haha.”

Hoàng Thiên chua xót cười lạnh.

Đã mười năm trôi qua, dường như tình yêu của cha tôi dành cho mẹ kế vẫn không hề thay đổi!

Chẳng lẽ người phụ nữ xấu xa này có phép mê hoặc sao? Bà ta rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì để có thể chơi đùa cha mình?

Nếu người phụ nữ này không xuất hiện, anh cũng không buộc phải trốn khỏi nhà, lại càng không phải chịu vô số đau khổ trên đời như thế này!

Trong lòng Hoàng Thiên bây giờ có rất nhiều hận ý, anh thật sự muốn quay về Hà Nội, tự mình giải quyết người phụ nữ chết tiệt.

Quản gia Trần dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Hoàng Thiên, lúc này ông thở dài nói: “Cậu chủ, ta khuyên cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ cho đến khi sự việc được điều tra kỹ lưỡng.”

“Ngoài ra, những người biết thân phận của cậu, ngoài tôi ra còn có Lương Mạnh Bắc và Trợ lý Lưu, bọn họ nhất định sẽ không phản bội cậu. Còn về phần Kha Phù và Lã Việt tôi cũng đã đi kiểm tra rồi, bọn họ tuyệt đối không dám để lộ thân phận của cậu ra ngoài.”

“Cậu yên tâm, tôi và ông Lương đều được nhà họ Hoàng vô cùng sủng ái. Việc của cậu là việc của chúng tôi! Ông Lương bị chém, tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này càng sớm càng tốt.”

Hoàng Thiên sau khi nghe quản lý Trần nói thì im lặng một lúc lâu.

Người đàn bà độc ác kia đã khiến anh phải trốn tránh suốt mười năm, đến bây giờ mà bà ta vẫn không buông tha cho mình!

Vì bảo vệ bản thân hay là vì hận thù thì lúc này Hoàng Thiên chỉ muốn người phụ nữ này phải biến mất khỏi trái đất!

Thấy Hoàng Thiên không nói chuyện, mm) 16/17 quản gia Trần không dám nói gì nữa chỉ lẳng lặng đứng ở đó.

Lúc này, nhìn dáng vẻ lạnh lùng và sát khí của Hoàng Thiên, Quản gia Trần không khỏi có chút run rẩy.

Ông chưa từng thấy cậu chủ có biểu hiện như vậy, cũng chưa từng thấy cậu chủ có khí thế ác liệt và tàn bạo như vậy!

“Nếu xác định được chính là Tiêu Bích Liên vẫn còn đuổi giết tôi, ông sẽ làm gì?”

Một lúc sau, trên mặt Hoàng Thiên nở ra nụ cười lạnh hỏi quản gia Trần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.