Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất

Chương 50: Chap-50




Chương 50: Mở tiệc chiêu đãi​

Lương Mạnh Bắc “Mẹ à, con đã là phụ nữ có chồng rồi, sao mẹ còn xúi giục bậy bạ như vậy?”

Lâm Ngọc An oán giận nói.

“Ha ha, vậy mà cũng tính là chồng hả?

Cái thằng Hoàng Thiên vô dụng đó còn không bằng một cọng lông chân của cậu Hoàng. Được rồi thế nhé, ăn mặc xinh đẹp một xíu, nếu có thể gặp được cậu Hoàng thì con nên nắm chắc cơ hội.”

“Hì hì, mẹ giúp con thuê một phòng ở đây, có lẽ tối nay con không cần về nhà đâu, ở lại qua đêm với cậu Hoàng đi.”

Trương Lan Phượng nói xong, không đợi Lâm Ngọc An đáp lại, vô cùng hưng phấn cúp điện thoại.

Lâm Ngọc An nhíu mày, cô cảm thấy mẹ mình thật sự quá không ra gì.

“Anh nghe thấy hết rồi à?”

Lâm Ngọc An có chút hổ thẹn, nhìn sang Hoàng Thiên.

Trên mặt Hoàng Thiên không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ gật đầu: “Nghe được một chút.”

“Không hề ấm ức hả? Không hề tức giận hả?”

Lâm Ngọc An mở to hai mắt nhìn, cô thật sự bội phục, Hoàng Thiên quá rộng lượng rồi. Vợ mình sắp thuê phòng với người khác mà anh còn bình tĩnh được như vậy sao?

Bị mẹ nói đúng rồi, người đàn ông này thật sự chẳng để ý chuyện gì mà.

Hoàng Thiên cười khổ một cái: “Có thể không ấm ức hả? Nhưng bà ấy là mẹ em, tôi nói được gì đây?”

“Được rồi, mấy năm nay ấm ức cho anh.”

Lâm Ngọc An nhún vai, không còn gì để nói với Hoàng Thiên.

Vốn dĩ cô có cảm giác hiếu kỳ về Hoàng Thiên, đồng thời cảm thấy hôm nay Hoàng Thiên cho cô cảm giác rất an toàn, nhưng bây giờ thấy Hoàng Thiên hèn nhát như vậy, cô thật sự cực kỳ thất vọng.

Hoàng Thiên không nói gì nữa, thật ra mẹ vợ chướng mắt anh bao nhiêu, anh rõ hơn bất kỳ ai.

Hận đến mức xem anh là cái đỉnh trong mắt cái gai trong thịt, không diệt trừ không được.

Chỉ là hiện tại mẹ vợ một lòng muốn cho Ngọc An gả vào nhà giàu, dốc hết công sức vào cậu Hoàng, khiến Hoàng Thiên dở khóc dở cười.

“Ngọc An à, em vẫn chưa trả lời tôi đâu, nếu như cậu Hoàng điên cuồng theo đuổi em, em có đi theo anh ta không?”

Hoàng Thiên vừa lái xe, vừa hỏi Lâm Ngọc An.

“Không biết.”

Hai chữ đơn giản, không chút do dự.

Trong tai Hoàng Thiên lại là hai chữ tuyệt vời nhất trên đời.

Có thể thấy được vợ mình khác biệt rất lớn với Trương Lan Phượng, không phải loại phụ nữ hám giàu.

Lâm Ngọc An nhìn thấy nụ cười trên môi Hoàng Thiên, cau mày hỏi: “Hoàng Thiên, sau này anh đừng nói những chuyện không đâu như vậy nữa được không? Tình huống gia đình anh như thế nào, tất cả mọi người rất rõ ràng. Sao lại ăn nói điên cuồng như vậy, kiên quyết bảo mình là cậu Hoàng chứ?

Chẳng lẽ anh thích bị người ta cười nhạo hay sao?”

Câu này đã nói trúng chỗ đau của Hoàng Thiên, mấy ngày nay anh buồn bực nhất là chuyện này, mình thực sự là cậu Hoàng mà.

Nhưng nói xé trời cũng không có ai tin, ngược lại còn bị người ta cười thành chó.

Mà thôi mà thôi, lát nữa Lương Mạnh Bắc đến, bảo ông giải thích với mọi người đi.

Nghĩ tới đây, Hoàng Thiên buồn bực không nói câu nào, tốc độ lái xe cũng nhanh hơn không ít, đi thẳng tới khách sạn Trang Phong.

Hơn sáu giờ tối, khách sạn cao cấp nổi tiếng trong thành phố này đã lên đèn sáng trưng.

Khách cũng không ít, Trương Lan Phượng đã đặt sẵn phòng hạng nhất ở nơi này, dẫn theo một nhà ba người của Trần Giang, còn có Lâm Huỳnh Mai, trông mong chờ ở đây.

Nhân vật chính hôn nay, hiển nhiên là chủ tịch của tập đoàn quốc tế toàn cầu, ông Lương Mạnh Bắc.

Để chiêu đãi Lương Mạnh Bắc, Vương Tử Tuyên cũng bỏ hết vốn liếng, tiền đặt phòng và tiền tổ chức tiệc đều là anh ta bỏ ra.

Lúc này Vương Tử Tuyên đã đi đón Lâm Minh Thủy rồi, bởi vì Lâm Minh Thủy cũng muốn tham gia cuộc vui.

Sau khi Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An vào phòng, phát hiện nhóm người của Trương Lan Phượng vô cùng hào hứng, trên mặt ai cũng cực kỳ hưng phấn.

Nhưng thấy Hoàng Thiên đi vào, mấy người này đều sầm mặt xuống, dáng vẻ chán ghét.

“Ngọc An, sao lại chậm như vậy? Ôi, mặt con bị gì thế?”

Lúc này Trương Lan Phượng nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt Lâm Ngọc An, cực kỳ đau lòng, nhanh chóng tới xem.

“Mẹ à, không có chuyện gì đâu.”

Mặt Lâm Ngọc An đỏ lên, cô không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

“Ai đánh con thành như vậy? Có phải Hoàng Thiên hay không?”

Trương Lan Phượng sắp tức điên lên, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, trừng Hoàng Thiên, hỏi Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An lập tức lắc đầu: “Không phải, mẹ! Sao Hoàng Thiên lại đánh con được.”

“Mẹ đoán cậu ta cũng không dám. Hừ, con gái ngoan đừng sợ, nói với mẹ là ai đánh con, nhất định mẹ sẽ xé nát miệng kẻ đó ra.”

Trương Lan Phượng giận dữ nói.

“Mẹ à, Hoàng Thiên đã giúp con giải quyết xong rồi, mẹ đừng hỏi nữa.”

Lâm Ngọc An nói.

Trương Lan Phượng nhếch miệng, liếc Hoàng Thiên, nói: “Dựa vào cậu ta ư? Còn có thể giúp con giải quyết à?”

Dứt lời, Trương Lan Phượng chỉ vào Hoàng Thiên, dạy bảo: “Cậu nói xem, sao thằng nhãi vô dụng như cậu không tìm miếng đậu phụ mà đâm đầu vào tự sát đi, cả vợ của mình cũng không bảo vệ được, Ngọc An đi theo cậu đúng là gặp vận xui tám đời rồi.

Vừa gặp mặt đã bị dạy dỗ, Hoàng Thiên phục rồi.

Bà mẹ vợ này của mình, vừa thấy mình đã xanh cả mắt.

“Mẹ à, con đã dạy dỗ người đó rồi.”

Hoàng Thiên nói.

“Cậu cút sang một bên đi, nghe cậu khoác lác càng khiến tôi tức giận. Dạy dỗ người ta hả, cậu không bị dạy dỗ thì phải thắp hương tạ ơn rồi.”

Trương Lan Phượng không nhịn được nói, bà ta căn bản không tin.

“Lan Phượng à, chị thấy em bảo Hoàng Thiên về nhà trước đi, bữa tiệc cao cấp như vậy, nhìn cậu ta chướng mắt bao nhiêu.”

Trương Lan Hương ghét bỏ liếc Hoàng Thiên, xúi Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng cũng không muốn để Hoàng Thiên ở đây, nhưng bà ta cũng muốn ở trước mặt Lương Mạnh Bắc, biết rõ rốt cuộc Hoàng Thiên và Đường Lương Hạnh có chuyện gì hay không.

“Mẹ à, mẹ đừng đuổi người ta đi, lát nữa chủ tịch Lương tới mới có trò hay để xem chứ, ha ha ha.”

Trần Giang cười quái gở nói.

“Có trò gì hay để xem? Xem Hoàng Thiên khiến chúng ta mất mặt thế nào nữa?”

Trương Lan Hương tức giận hỏi Trần Giang.

Trần Giang nghe xong, cười bảo: “Con muốn nói cho chủ tịch Lương biết, tình nhân của ông ta Đường Lương Hạnh kia bị Hoàng Thiên ngủ, xem chủ tịch Lương có phản ứng gì, ha ha ha.”

Lâm Ngọc An nhíu mày, nhìn Trần Giang nói: “Chị Giang, chị không có chứng cứ thì đừng nói như vậy nữa được không?”

“Ngọc An, em đừng che giấu giúp Hoàng Thiên nữa, hừ”

Trần Giang quyệt miệng nói.

Trương Lan Hương vỗ tay Trần Giang, nghiêm túc nói: “Giang à, lát nữa chủ tịch Lương tới con đừng có nói hươu nói vượn đấy, chủ tịch Lương người ta có thân phận cao như vậy, người ta cần mặt mũi.”

Trương Lan Phượng nghe xong cũng liên tục gật đầu, khuyên Trần Giang: “Đúng đó Trần Giang, lát nữa cháu đừng nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, kẻ có tiền bao dưỡng tình nhân rất bình thường, cháu không thể nói những chuyện đó trước mặt chủ tịch Lương, khiến người ta bẽ mặt biết bao?”

“Lan Phượng nói cũng đúng, việc này không thể nói lung tung.”

Trần Giang Hùng ho khan một tiếng nói.

Trần Giang cũng biết là có lý, nhưng cô ta vẫn cười nói: “Được rồi được rồi, vậy không nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng con phải hỏi thẳng mặt chủ tịch Lương, cậu Hoàng nhà chúng ta, rốt cuộc có phải đồ thật hay không, ha ha ha”

Cô ta vừa nói vậy, người ở đây ngoại trừ Lâm Ngọc An đều cười to.

Trương Lan Hương cười vui vẻ nhất, lúc này mới tiếp lời: “Trần Giang nói rất đúng, không phải Hoàng Thiên đã nói ư, nói cậu ta chính là cậu Hoàng ở thành phố Hà Nội, chúng ta phải xác thực một chút.”

“Nếu thật sự là cậu Hoàng, chúng tôi sẽ tự tát mình, nhận lỗi với cậu Hoàng người ta.”

Trương Lan Hương càng nói càng hăng hái, ánh mắt giễu cợt nhìn Hoàng Thiên, dáng vẻ gật gù đắc ý kia có thể khiến người †a giận điên lên.

Trần Giang Hùng nghe xong, nghiêm mặt nói: “Được rồi Lan Hương, bà đã từng tuổi này rồi, sao còn không nghiêm chỉnh như vậy. Lời điên khùng của Hoàng Thiên mà bà cũng tin à? Cha của cậu ta cả đời nghèo túng, nghèo tới đáng sợ, nó mà là cậu Hoàng hả?”

“Giang Hùng, chẳng phải tôi chỉ đùa với Hoàng Thiên thôi ư, ông còn tưởng là thật à?”

Trương Lan Hương cười rất vui vẻ.

“Đúng đó cha, mẹ con chỉ nói mát thôi, sao cha không hiểu?” Trần Giang cười duyên nói.

Trần Giang Hùng cũng cười: “Cha có thể không hiểu được sao? Ý của cha là, đừng đùa chuyện này, không có ý nghĩa.”

Một nhà ba người tiếp lời nhau, lấy Hoàng Thiên để tìm vui.

Trên mặt Trương Lan Phượng xám xịt, dù sao Hoàng Thiên cũng là con rể của bà ta, bị người ta chê cười như vậy, bà ta sắp tức chết rồi.

“Đều là tại cậu, ngày nào cũng vô công rỗi nghề chỉ biết làm chuyện linh tinh. Cậu mà là cậu Hoàng, sao cậu không nói cậu là ngọc hoàng luôn đi? Sao cậu không lên trời luôn đi?”

Trương Lan Phượng trừng Hoàng Thiên, lại quở trách một trận.

Hoàng Thiên đứng trong góc, không nói tiếng nào.

Anh nghĩ thầm các người muốn cười thì cười đi, đợi lát nữa ông Lương tới, xem tôi vả mặt các người như thế nào.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một nam hai nữ bước đến.

Ba người này đều ăn mặc vô cùng gọn gàng, cả đám ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy tự tin.

Là Vương Tử Tuyên, dẫn theo bạn gái anh ta Lâm Minh Thủy, còn có bạn của Lâm Minh Thủy là Tố Huệ.

Vương Tử Tuyên tiến đến chào hỏi mọi người trước, sau đó vội vã tìm Hoàng Thiên ở khắp nơi.

Cuối cùng, anh ta tìm được Hoàng Thiên †rong góc.

“Ha ha, Minh Thủy em mau nhìn kìa, người theo đuổi trung thành của em thật sự dám đấn, cũng không sợ lát nữa vứt mặt mũi đến tận đâu à?”

Vương Tử Tuyên ôm eo Lâm Minh Thủy, cười hì hì chỉ Hoàng Thiên.

Lâm Minh Thủy cũng đã nhìn thấy Hoàng Thiên, cô ta cười khúc khích, nói với Hoàng Thiên: “Bạn học cũ, tối nay anh Vương chuẩn bị mang công trình về rồi, Tô Lạc Yến rất đau lòng đó, anh không đi an ủi cô ta một xíu hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.