Chương 49: Làm mai cho con gái
Thấy Trương Ngọc Huyền phách lối như thế, Hoàng Thiên không khỏi khẽ cau mày.
Anh Huy vừa thấy Trương Ngọc Huyền chạy tới chỗ Hoàng Thiên, sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như ngài Hoàng này bị đánh, mình phải ăn nói với ông Tư Long thế nào đây?
“Cô quay lại cho tôi. Cô điên rồi hả cái đồ đàn bà chanh chua kia.” Anh Huy lập tức đuổi theo ôm lấy Trương Ngọc Huyền.
Bây giờ Trương Ngọc Huyền chỉ muốn dạy dỗ Hoàng Thiên, ở trước mặt nhiều người trong công ty bị Hoàng Thiên đánh như vậy, cô ta phải lấy lại mặt mũi.
Nhưng anh Huy ôm cô ta, cô ta nào mạnh bằng đối phương? Giận tới mức suýt ngất xỉu.
“Anh Huy anh thả em ra, nhất định em phải dạy dỗ thằng ngu này.”
Trương Ngọc Huyền hô to gọi nhỏ, muốn tránh khỏi anh Huy.
“Con mẹ nó đầu cô chứa óc heo hả?
Ngay cả ngài Hoàng mà cô cũng dám đánh, cô không muốn sống nữa đúng không?”
Anh Huy vừa bực vừa tức, thả Trương Ngọc Huyền ra, hung hăng đạp mấy cú vào cái mông mập của cô ta.
Trương Ngọc Huyền bị đá tới gào khóc, cuối cùng nằm rạp xuống đất.
Nhìn lại, mông của cô ta bị đá tới sưng lên rồi.
“Anh là đồ vô lương tâm, còn dám đá mông em, người ta tức không được hả?”
Trương Ngọc Huyền dậm chân, giở trò ngang ngược.
Anh Huy nóng tới mức nổi trận lôi đình, chỉ vào Trương Ngọc Huyền nói: “Mẹ nó cô có muốn sống hay không.”
Dứt lời, anh ta nhanh chóng đi tới gần Hoàng Thiên: “Ngài Hoàng, thật xin lỗi, bây giờ tôi sẽ dẫn người cút ngay, cậu tuyệt đối đừng giận tôi nhé.”
Hoàng Thiên nhìn anh Huy này, bây giờ anh nhớ ra rồi, tên đầu trọc này chính là đàn em của Lã Việt, thảo nào trông quen mặt như vậy.
Thấy anh Huy xem như thức thời, Hoàng Thiên không làm khó anh ta, xua tay.
Lúc này anh Huy mới như trút được gánh nặng, ngài Hoàng không trách tội là được rồi, nếu không thì Lã Việt còn không lột da anh ta à?
Dẫn theo đàn em, anh Huy lên xe chuồn mất.
Lâm Ngọc An đã nhìn tới ngây người từ lâu, cô thông minh như vậy, đương nhiên có thể thấy, đám người của anh Huy không dễ chọc.
Một đám giống như hung thần ác sát như thế, ở trước mặt Hoàng Thiên lại sợ tới mức như chuột thấy mèo là sao?
Lâm Ngọc An nghĩ kiểu gì cũng không hiểu, Hoàng Thiên trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ.
Không chỉ Lâm Ngọc An, Phùng Sơn và mười nhân viên khác của công ty cũng trợn mắt há mồm mà nhìn.
Bọn họ cũng biết được đôi chút, Hoàng Thiên chỉ là đứa ở rể, nhà nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn là một tên thất bại.
Nhưng anh Huy ở trước mặt Hoàng Thiên lại như tiểu quỷ nhìn thấy diêm vương, rốt cuộc chuyện này là sao?
Trương Ngọc Huyền vừa thấy anh Huy bỏ chạy, trong lòng cô ta cũng không chắc chắn.
Sau khi bò dậy, Trương Ngọc Huyền nhắm mắt nói: “Hoàng Thiên, anh đừng vui mừng quá sớm, vợ anh làm việc dưới tay tôi, tôi muốn xử lý cô ta lúc nào cũng được. Anh có thể tới trông chừng cô ta mỗi ngày hả?”
Vốn dĩ Hoàng Thiên cũng đã nghĩ như vậy, thật không ngờ rằng Trương Ngọc Huyền lại uy hiếp anh như thế.
Ngẫm lại cũng đúng, vợ mình làm việc dưới tay Trương Ngọc Huyền, nhất định cả ngày đều phải chịu tức giận.
Hoàng Thiên không nói gì, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Mạnh Bắc, nội dung rất ngắn gọn, bảo ông trong vòng năm phút, mua lại công ty Nguyên Đạt.
Đối với công ty lớn như tập đoàn quốc tế toàn cầu, thu mua công ty Nguyên Đạt không cần tốn nhiều công sức.
“Trương Ngọc Huyền, nếu như tôi nhớ không lầm, bây giờ cô là phó chủ tịch bộ phận Marketing trong công ty đúng không?”
Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng, hỏi Trương Ngọc Huyền.
Trương Ngọc Huyền nghe thấy câu hỏi này rất đắc ý, ưỡn ngực lên: “Hừ, anh biết là được, vợ anh chỉ là một quản lý nho nhỏ, tôi trừng trị cô ta đơn giản như nghiền một con rệp vậy.”
Lâm Ngọc An nghe xong trong lòng buồn bã, mấy năm nay để nuôi gia đình, cô đã chịu vô số gian khổ vì là cấp dưới của Trương Ngọc Huyền.
“Hoàng Thiên, chúng ta về nhà nhé?”
Lâm Ngọc An có chút bất lực nhìn Hoàng Thiên, cô sợ hôm nay đắc tội Trương Ngọc Huyền càng nhiều, cuộc sống sau này càng gian nan.
Hoàng Thiên đã nhìn ra, lúc này cười dịu dàng với Lâm Ngọc An: “Em đừng lo, Trương Ngọc Huyền này sắp phải cuốn gói về nhà rồi, em sẽ không bị cô ta ức hiếp nữa đâu.”
“Hả?”
Lâm Ngọc An chấn động, không dám tin nhìn Hoàng Thiên.
Sao có thể như vậy được? Bây giờ ngay cả Phùng Sơn cũng không dám đắc tội với Trương Ngọc Huyền, làm sao ông ta dám sa thải Trương Ngọc Huyền chứ?
“Ha ha, đúng là buồn cười chết mất, anh đang ở đây nói khùng nói điên gì vậy?”
Trương Ngọc Huyền cười lạnh, cô ta cho rằng rất có thể Hoàng Thiên đang nói chuyện mơ mộng hão huyền.
Hoàng Thiên không lên tiếng, anh không muốn tranh luận với bọn họ.
Mà lúc này, Phùng Sơn đã nhận được điện thoại của Lương Mạnh Bắc.
Sau khi trốn sang một bên nghe điện thoại xong, Phùng Sơn hưng phấn tới hai mắt tỏa sáng.
Bởi vì Lương Mạnh Bắc ra giá rất cao thu mua công ty Nguyên Đạt của ông ta.
“Trương Ngọc Huyền, cô đã bị công ty sa thải.”
Phùng Sơn đi tới nói với Trương Ngọc Huyền.
Chuyện này tuyệt đối chẳng thua gì bị đánh một gậy vào đầu, Trương Ngọc Huyền bị đập tới choáng váng.
“Tổng giám đốc Phùng, ông không lầm chứ, vì con tiện nhân Lâm Ngọc An kia, ông lại dám sa thải tôi?”
Trương Ngọc Huyền trợn tròn mắt, chất vấn Phùng Sơn.
Dù sao cô ta cũng là bạn gái của anh Huy, Phùng Sơn dám không nể mặt anh Huy hả?
Phùng Sơn đã khó chịu với Trương Ngọc Huyền từ lâu, nếu không phải sợ anh Huy, ông ta đã sớm đuổi Trương Ngọc Huyền về nhà rồi.
“Ha ha ha, có gì lạ đâu, ngay lúc nấy tập đoàn quốc tế toàn cầu đã thu mua công ty của tôi, là chủ tịch Lương đích thân dặn dò, bảo cô về nhà dỗ con đi.”
Phùng Sơn cười ha ha, nhìn Trương Ngọc Huyền với vẻ chán ghét.
Trương Ngọc Huyền lập tức hóa đá, đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Cô ta không ngờ rằng sẽ trả giá đắt như vậy, tuy rằng công ty Nguyên Đạt là một công ty rất nhỏ, nhưng lương hàng tháng của cô ta cũng từ bảy mươi triệu trở lên, đó cũng là vốn liếng để cô ta khoe khoang với tất cả mọi người xung quanh.
Nhưng trong nháy mắt, mọi thứ đã tan biến?
“Tổng giám đốc Phùng, nể mặt anh Huy, ông đừng đuổi việc tôi mà.”
Trương Ngọc Huyền gào khóc kéo cánh tay Phùng Sơn, cầu xin.
Phùng Sơn cười ha ha, nhìn Trương Ngọc Huyền nói: “Cô cầu xin tôi cũng vô dụng thôi, đó là ý của chủ tịch Lương, tôi nghĩ cô đi cầu xin Ngọc An thì còn có hy vọng”
Dứt lời, Phùng Sơn chỉ vào Lâm Ngọc An bên cạnh.
Trong mắt Phùng Sơn, Lương Mạnh Bắc vần luôn bảo vệ Lâm Ngọc An, lần này ra giá cao thu mua công ty Nguyên Đạt, nhất định cũng là vì giúp Lâm Ngọc An ra mặt.
Về phần nguyên nhân, Phùng Ngọc nghĩ đến nát đầu cũng không nghĩ ra.
Trương Ngọc Huyền hoàn toàn sững sờ, lúc trước cô ta đã đắc tội nặng với Lâm Ngọc An, sao Lâm Ngọc An có thể tha thứ cho cô ta?
Nhưng để giữ được công việc, cô ta không nghĩ được nhiều như vậy, khóc lóc chạy tới trước mặt Lâm Ngọc An.
“Em Ngọc An, chị biết em là người tốt bụng, em nói với chủ tịch Lương để chị tiếp tục làm phó chủ tịch bộ phận Marketing được không?”
Trương Ngọc Huyền chẳng biết xấu hổ cầu xin.
Tất cả nhân viên xung quanh đều cực kỳ khinh bỉ, Trương Ngọc Huyền quá mặt dày, bắt nạt Ngọc An như vậy, bây giờ còn muốn người ta xin tha giúp cô ta ư? Làm gì có chuyện tốt như thế.
Lâm Ngọc An nhìn Trương Ngọc Huyền, không nói câu nào, cắn môi một cái.
Trương Ngọc Huyền vừa thấy không được, lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Ngọc An, ôm bắp đùi thon dài của Lâm Ngọc An: “Ngọc An, chị cầu xin em, em bỏ qua cho chị đi. Con của chị còn đi nhà trẻ, đang rất cần tiền, chị không thể mất công việc này được.”
Lâm Ngọc An hơi do dự chần chừ.
Thấy vợ mình muốn ban phát từ bị, Hoàng Thiên không khỏi cau mày.
Anh đi tới nói với Trương Ngọc Huyền: “Để cô tiếp tục làm phó chủ tịch bộ phận Marketing, sau đó bắt nạt vợ tôi đúng không?”
Trương Ngọc Huyền lập tức lắc đầu: “Không không không, anh Hoàng, tôi không dám nữa, sau này tôi sẽ xem Ngọc An như em gái ruột.”
“Ha ha, cô xứng hả? Muộn rồi.”
Hoàng Thiên cười lạnh, sau đó năm bàn tay nhỏ bé của Lâm Ngọc An: “Đi thôi bà xã, chúng ta về nhà.”
Lâm Ngọc An nhẹ gật đầu, đi theo Hoàng Thiên rời khỏi nơi này.
Trương Ngọc Huyền hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường, tức giận gào khóc, cô ta không còn mặt mũi ở lại nơi này, mặt mày xám xịt bỏ chạy.
Hoàng Thiên lái xe, đưa Lâm Ngọc An về nhà.
Thỉnh thoảng Lâm Ngọc An lại lén nhìn Hoàng Thiên, cô phát hiện, gần đây Hoàng Thiên thay đổi rất nhiều.
Hơn nữa khiến Lâm Ngọc An khó hiểu là, sao anh Huy lại sợ Hoàng Thiên như vậy chứ? Thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng, anh nhận ra Lâm Ngọc An tràn đầy nghi hoặc.
Lâm Ngọc An cũng cười, hỏi Hoàng Thiên: “Tôi muốn biết, sao anh Huy lại sợ anh như vậy?”
“Anh Huy cũng giống như Tiêu Tấn, đều là đàn em của Lã Việt, em hiểu chưa?”
Hoàng Thiên cũng không giấu giếm, nói thẳng với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An chợt hiểu ra, Hoàng Thiên có quan hệ tốt với Lã Việt, cô biết.
“Thảo nào lại thế, nhưng anh cũng đừng thân thiết với Lã Việt quá, tôi không muốn anh vào xã hội đen.”
Lâm Ngọc An nói khẽ.
Hoàng Thiên nghe xong trong lòng hơi xúc động, nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên vợ anh quan tâm anh như vậy.
“Lương Mạnh Bắc quan tâm tôi như thế, tôi nghĩ cũng là nhận lệnh của cậu Hoàng ở thành phố Hà Nội, cậu Hoàng còn giúp tôi xây dựng sơn trang Cầm Viên mà không đòi hỏi gì, mẹ nói nhất định là cậu Hoàng có ý với tôi đúng không?”
Lâm Ngọc An rất rối rằm nói, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, tôi muốn hỏi anh, trong lòng anh không ghét cậu Hoàng chút nào hả?”
Hoàng Thiên nghe xong khẽ giật mình, lập tức mỉm cười.
Cậu Hoàng kia chính là anh, làm gì có ai tự ghét chính mình chứ?
“Ngọc An, nếu như cậu Hoàng thật sự điên cuồng theo đuổi em, em có vứt bỏ tôi mà đi với anh ta không?”
Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An, rất nghiêm túc hỏi.
Lâm Ngọc An nghe xong sửng sốt một chút, vừa định trả lời Hoàng Thiên, đúng lúc này chuông điện thoại của cô lại reo lên.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp của Trương Lan Phượng: “Ngọc An, sao con còn chưa về nữa? Mẹ đã hẹn được Lương Mạnh Bắc rồi, ở khách sạn Trang Phong đấy, con mau dẫn Hoàng Thiên tới nay, tối nay mẹ muốn để tên phế vật này lộ nguyên hình.”
“Đúng rồi con gái ngoan, nói không chừng tối nay có thể biết cậu Hoàng ở đâu.
Con ăn mặc xinh đẹp một xíu, có lẽ còn gặp được cậu Hoàng thì sao?”