Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất

Chương 31: Chap-31




Chương 31: Cậu có tin tôi không Đây…Đây là?​

Hoàng Thiên cảm thấy bối rối, và anh thừa nhận rằng Lâm Minh Thủy đủ quyến rũ và rất giỏi trong việc làm nũng.

Nhưng thế thì đã sao?

Nếu Lâm Minh Thủy đối xử với anh theo cách này ở trường cấp hai, anh sẽ cố gắng hết sức để Lâm Minh Thủy hạnh phúc mãi mãi.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, anh đã có vợ là Lâm Ngọc An và rất yêu cô ấy.

“Tôi hy vọng cậu đừng làm như vậy, tôi cho rằng cậu hiểu lầm gì đó rồi, bây giờ tôi rất vội, tôi đi trước đây.”

Hoàng Thiên nói như vậy rồi nhanh chóng rời đi.

Nhưng điều anh không ngờ tới là Lâm Minh Thủy bất ngờ ôm lấy anh và nói anh đừng đi.

“Không, không, cái gì có thể quan trọng hơn tôi? Hoàng Thiên nếu không muốn xem phim, thì đi mua sắm với tôi. Đừng lo lắng, cậu mua cái gì cho tôi, tôi đầu thích.”

Lâm Minh Thủy cảm thấy rất tự tin vào bản thân, chắc chắn Hoàng Thiên sẽ thích mình.

Hoàng Thiên cũng ngơ ngác, cô thì có gì quan trọng chứ? Hơn nữa, tôi đã nói muốn mua đồ cho cô khi nào?

“Ha ha, cậu thấy tôi ăn mặc có khác gì nhân viên phục vụ không, thế thì có thể mua được gì cho cậu?”

Hoàng Thiên tự giễu cười.

Lâm Minh Thủy nở nụ cười mê hoặc: “Hì, đừng giả nghèo nữa. Ngay cả Đặng Nam cũng nghe lời cậu. Tôi đoán cậu hẳn đã trở thành Tổng Giám đốc của Công ty Quốc Tế Toàn Cầu rồi đúng không?”

Hoàng Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, chẳng trách Lâm Minh Thủy lại cư xử như vậy, hóa ra là vì tiền của mình mà đến.

Bạn phải biết rằng nếu bạn có thể làm tổng giám đốc của Tập đoàn quốc tế toàn cầu, mức lương khởi điểm hàng năm là mười năm tỷ và trở nên rất giàu có.

Sau khi đoán ra được điều này, Hoàng Thiên cười nhẹ nói với Lâm Minh Thủy: “Cậu thật sự hiểu lầm rồi. Hiện tại tôi thật sự không có việc làm.”

“Tại sao Đặng Nam lại nghe lời cậu?”

Lâm Minh Thủy miễn cưỡng hỏi.

“Rất đơn giản. Chị họ của vợ tôi là vợ chưa cưới của Đặng Nam. Chúng tôi có họ hàng với nhau, nên anh ấy nể mặt tôi lần này.”

Hoàng Thiên Nhiên nói một cách nghiêm túc.

Khi Lâm Minh Thủy nghe thấy điều này, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.

“Mẹ kiếp, hóa ra là như vậy, lãng phí tôi phải mất công suy nghĩ”

Lâm Minh Thủy nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt tức giận, không ôm Hoàng Thiên nữa, vẻ mặt chán ghét, giống như có hành động thân mật như vậy với Hoàng Thiên là một chuyện rất ghê tởm.

Nhìn thấy Lâm Minh Thủy như tắc kè hoa, Hoàng Thiên bất lực mỉm cười.

Đúng là một con đĩ vô tình, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

“Ha ha, Minh Thủy, cậu thật là, nhìn không ra bộ dáng của cậu ta không tốt sao, làm sao cậu ta có thể là tổng giám đốc Tập đoàn quốc tế toàn cầu được chứ.”

Tố Huệ bộ dạng rất coi thường Hoàng Thiên.

Tô Lạc Yến vô cùng thất vọng về hai người bạn học của mình.

Cô không thèm quan tâm đến Lâm Minh Thủy và Tố Huệ, lúc này cô nhẹ nhàng nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, nếu cậu có việc gấp thì đây là danh thiếp của tôi. Ngày mai tôi muốn mời cậu đi ăn tối để cảm ơn. Khi nào rảnh thì gọi điện cho tôi, được chứ”

Sau đó, Tô Lạc Yến đưa danh thiếp cho Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhận danh thiếp của cô và gật đầu với Tô Lạc Yến.

“Ồ, tôi nói này Tô Lạc Yến, chẳng phải cậu vui mừng quá sớm sao?”

Lâm Minh Thủy chế nhạo và hỏi Tô Lạc Yến một cách kỳ lạ.

Tô Lạc Yến liếc Lâm Minh Thủy: “Ý cậu là gì?”

“Ha ha, cậu nghĩ Hoàng Thiên có thể đảm bảo rằng gia đình cậu có thể ký hợp đồng với dự án không? Cậu ta chỉ có họ hàng với Đặng Nam mà thôi. Khi trở về tôi sẽ yêu cầu cậu chủ Vương thêm tiền cho Đặng Nam. Nếu một tỷ rưỡi không đủ thì ba tỷ. Nếu không hiệu quả, thì sẽ là sáu tỷ. Hừm, tôi không tin là Đặng Nam sẽ thờ ở. “

Lâm Minh Thủy lạnh lùng nói với Tô Lạc Yến.

Tô Lạc Yến đã nghe thấy điều này thì tim bỗng đập thình thịch.

Nếu cha của Vương Tử Tuyên thật sự làm chuyện này, thì Đặng Nam nhất định sẽ không cần để ý đến mối quan hệ họ hàng với Hoàng Thiên, dự án vẫn sẽ giao cho nhà họ Vương.

“Sao nào, chết lặng đúng không? Cậu chủ Vương đã nói cho tôi biết tình hình gia đình cậu bây giờ thế nào. Năm ngoái cha cậu đã mất hàng chục tỷ đồng cho các dự án.

Bây giờ gia đình cậu thậm chí không thể kiếm được ba trăm triệu, lấy gì để xử lý Đặng Nam? Hừt”

Lâm Minh Thủy càng nói càng hăng, nhìn Tô Lạc Yến rất vui vẻ.

Tình bạn học? Theo quan điểm của Lâm Minh Thủy, tình bạn giữa những người bạn học đứng trước lợi ích thì chẳng là cái gì cả.

Tô Lạc Yến im lặng. Cô biết rằng Lâm Minh Thủy đã đúng, kể từ khi cha cô bị thua lỗ vào năm ngoái, ông ấy làm ăn sa sút và nợ nước ngoài của ông ấy chưa trả hết. Làm sao ông ấy có thể có tiền để hối lộ cho Đặng Nam?

Còn Hoàng Thiên và Đặng Nam chỉ là anh em họ, nếu nhà họ Vương thật sự lấy sáu tỷ để hối lộ Đặng Nam, Đặng Nam nhất định sẽ lại đổi ý!

Nghĩ đến đây Tô Lạc Yến cảm thấy vô cùng buồn bã, đây là cơ hội duy nhất để gia đình cô đứng lên, nhưng với nhà họ Vương, cơ hội này đã không còn nữa.

Nhìn Lâm Minh Thủy, Hoàng Thiên thực sự không nói nên lời.

Nếu Lâm Minh Thủy ngay từ đầu nể tình bạn học thì và không làm vậy, tất nhiên Hoàng Thiên sẽ không hủy bỏ dự án mà nhà họ Vương đã ký hợp đồng.

Dù sao dự án công viên nước có khối lượng công việc rất lớn, gia đình Vương Tử Tuyên và gia đình Tô Lạc Yến cùng làm một chút cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên, Lâm Minh Thủy và Vương Tử Tuyên coi thường người khác và chế nhạo Hoàng Thiên, đây đúng là lấy đá bỏ vào chân.

Nhìn thấy sự mất mát và buồn bã của Tô Lạc Yến vào lúc này, Hoàng Thiên vẫn không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô như thế này, sau đó nói: “Lạc Yến, cậu có tin tôi không?”

“Tin”

Tô Lạc Yến nhìn Hoàng Thiên với đôi mắt lấp lánh và nhẹ nhàng gật đầu.

Hoàng Thiên cười võ vỗ cánh tay Tô Lạc Yến: “Chỉ cần tin tưởng tôi, nhớ kỹ lời nói của tôi, nhà họ Vương sẽ không thể nhận thầu bất kỳ dự án nào, tất cả dự án đều là của nhà cu”

“Hoàng Thiên, cái này có thể sao?”

Giọng Tô Lạc Yến hơi run, cô không thể tin được.

“Không chỉ vậy, công việc hoàn thiện của trang viên Cầm Viên sắp bắt đầu. Tôi sẽ để cha của cậu thực hiện phần này của dự án.”

Hoàng Thiên nói nhỏ.

Ngay lập tức, cơ thể mềm mại của Tô Lạc Yến run lên vài cái.

Cô sửng sốt đến mức không nói được lời nào vào lúc này, chỉ có thể ngây người nhìn Hoàng Thiên.

“Ha ha ha, điều này hoàn toàn điên rồ!”

Tố Huệ không nhịn được mà bật cười, nhìn Hoàng Thiên khinh thường, trên mặt mang theo nụ cười chế giễu.

Lâm Minh Thủy không thể kiểm soát được nữa, cô ta cười nghiêng ngả.

Cô ta đã biết Hoàng Thiên và Đặng Nam chỉ là họ hàng, hơn nữa Hoàng Thiên là kẻ vô dụng, thậm chí không có việc làm nên cô ta càng thêm khinh thường Hoàng Thiên.

“Hoàng Thiên, đừng lừa Tô Lạc Yến bằng những lời sáo rỗng này, cậu không biết rằng hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn sao?

Haha.”

Lâm Minh Thủy cười, cười lăn cười bò.

“Minh Thủy, cậu không hiểu rồi. Tôi xem Hoàng Thiên không có tài năng gì, nhưng lại có kỹ năng lừa gạt con gái! Cậu ta muốn lừa gạt Tô Lạc Yến mà thôi.”

Tố Huệ cong môi nói.

Tô Lạc Yến mím môi nhìn Hoàng Thiên bị Lâm Minh Thủy và Tố Huệ chế nhạo. Trong lòng cô thực sự khó chịu.

“Hoàng Thiên cậu mau đi đi, vậy mà cậu còn chịu được?”

“Không sao, tôi quen rồi” Hoàng Thiên cười nhạt.

Tô Lạc Yến chua xót nhìn Hoàng Thiên, cô cũng rất ngạc nhiên khi thấy bộ dạng bình tĩnh của Hoàng Thiên lúc này. Người đàn ông này đã trải qua bao nhiêu chế giễu chứ, năng lực phản kháng thực sự rất mạnh.

“Ngày mai tôi sẽ gọi cho cậu.”

Hoàng Thiên nói với Tô Lạc Yến, rồi bước nhanh đến chiếc Bentley của Lã Việt.

Bên cạnh chiếc Bentley cũng có một chiếc ô tô điện đang đỗ, Tố Huệ nhìn thấy Hoàng Thiên đang đi về hướng đó thì lập tức nở nụ cười.

“Tô Lạc Yến, cậu đừng có bị tên khoe khoang này lừa. Đi xe hỏng pin, cái loại kém cỏi như vậy thì có tài cán gì?”

“Tôi thích bị cậu ta lừa đấy, có vấn đề gì sao?” Tô Lạc Yến liếc mắt hỏi Tố Huệ.

“Ha ha, thì ra cậu thích bị lừa, tôi chỉ là muốn tốt bụng nhắc nhở cậu thôi.” Tố Huệ chế nhạo.

“Cám ơn tấm lòng của cậu, nhưng tôi không cần.”

Tô Lạc Yến lạnh lùng nói rồi sải bước rời đi.

“Đồ ngu.”

Tố Huệ nhìn bóng lưng Tô Lạc Yến và nói một câu.

Lâm Minh Thủy lúc này mới nhìn Hoàng Thiên, chế nhạo nói: “Này. Xe chạy pin không ổn định, có thể không cẩn thận ngã vào ổ chó đấy, hi hi.”

Hoàng Thiên cau mày, không có thời gian nói chuyện với Lâm Minh Thủy liền bấm phím điều khiển từ xa của chiếc Bentley: Đột nhiên chiếc xe sang trọng này tỏa sáng, và ngay sau khi Hoàng Thiên lên xe, chiếc Bentley nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Minh Thủy và Tố Huệ.

“Chuyện này là sao?”

Tố Huệ hơi sững sờ.

Lâm Minh Thủy cũng mở cái miệng nhỏ nhắn, thật lâu không lên tiếng.

Quảng trường Ba Đình.

Sau khi Hoàng Thiên lái ô tô đến đã thấy rằng nhiều người đã tập trung ở trung tâm quảng trường.

Hầu hết trong số họ là các dì các bác tập nhảy, và họ sẽ mở tiệc ở đây mỗi buổi tối vào thời gian này.

Chỉ là tối nay đã xảy ra chuyện, một người phụ nữ mặc quần áo sang trọng, ôm một cậu bé ba bốn tuổi, chỉ tay vào mũi khiển trách Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng bị chửi đến mức đỏ mặt vì tức giận.

Lâm Ngọc An thuyết phục người phụ nữ đó, có thể thấy cô rất lo lắng.

Đột nhiên, Lâm Ngọc An nhìn thấy Hoàng Thiên vội vàng chạy tới.

“Mẹ đừng lo, Hoàng Thiên đến rồi.”

Lâm Ngọc An nhanh chóng nhắc nhở Trương Lan Phượng.

Kể từ khi Hoàng Thiên mang theo Lã Việt đến cứu cô và Lâm Huỳnh Mai, cô vẫn có chút tin tưởng đối với Hoàng Thiên.

Trương Lan Phượng nhìn Hoàng Thiên đang chạy tới, tức giận nói: “Gon gọi tên phế vật này thì có tác dụng gì, còn không mau gọi cho cậu chủ Trịnh hỏi cậu ta đi đến đâu rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.