Chương 238: Chết tiệt, bỏ chạy?
Hoàng Thiên vừa đến nơi đã lập tức về nhà, không chậm trễ giây nào.
“Anh đi về trước đi.”
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.
Vũ Thanh đồng, và lái xe rời đi.
Hoàng Thiên nhanh chóng lên lầu, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vừa bước vào nhà, Hoàng Thiên đã cảm thấy bầu không khí tràn đầy u ám.
Cho dù không ai lên tiếng, cũng có thể cảm nhận được bầu không khí này.
Trương Lan Phượng đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, thở dài thở ngắn, mặt mũi xúi quẩy.
Lâm Huỳnh Mai đang đứng bên cạnh bàn trà, cũng mang dáng vẻ nặng nề, lo lắng.
Hoàng Thiên biết chuyện này không thể là chuyện nhỏ, anh quét mắt một lượt, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Ngọc An đâu.
“Mẹ, Ngọc An đâu?”
Hoàng Thiên hỏi Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng hung hăng trợn mắt trừng Hoàng Thiên, tâm trạng bà bây giờ vô cùng kinh khủng, hơn nữa biệt thự do Hoàng Thiên làm chủ đã bị thiêu rụi, bà ta càng thêm chướng mắt Hoàng Thiên.
“Sao không tự mình tìm? Hỏi tôi thì vợ cậu xuất hiện à?”
Trương Lan Phượng như thể vừa ăn phải thuốc súng, hét vào mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên choáng váng, bà mẹ vợ này cũng đỉnh quá rồi đó, không lẽ mình với bà ta kiếp trước thù nhau hay sao? Vừa thấy mặt là đã phát điên thế này rồi?
“Mẹ, đừng đối xử với anh rể như vậy, anh rể cũng sốt ruột mà.”
Lâm Huỳnh Mai khuyên nhủ.
“Cậu ta sốt ruột cái con khỉ! Chị con đã thành ra như thế rồi, cậu ta còn có tâm trạng đi ra ngoài ngủ lại qua đêm, có trời mới biết cậu ta hẹn hò với người phụ nữ nào!”
Trương Lan Phượng tính khí thất thường, nói.
Lâm Ngọc An là người mà Hoàng Thiên nhớ thương nhất, anh không có tâm trạng cãi nhau với Trương Lan Phượng, mặc kệ bà ta, đi vào phòng ngủ của mình và Lâm Ngọc An.
Lúc này, Lâm Ngọc An đang nằm lỳ trên giường, dáng người thướt tha rất quyến rũ.
Lâm Ngọc An nghe thấy tiếng ồn ào của Trương Lan Phượng ngoài phòng khách, nhưng cô ấy cũng không thèm đứng dậy.
“Ngọc An, em có chuyện gì vậy?”
Hoàng Thiên lo lắng đến bên giường, cố gắng đỡ người Lâm Ngọc An.
Cơ thể Lâm Ngọc An khẽ run lên, thổn thức, không nói gì nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thực sự lo lắng, anh cứng rắn kéo Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An không ngờ rằng Hoàng Thiên lại dùng sức như vậy, vừa định lấy tay che mặt, nhưng đã quá muộn, bị Hoàng Thiên nhìn thấy hết.
Nhìn thấy gương mặt của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên lập tức kinh hãi đến há hốc mồm!
Phần da trước kia bị bỏng nặng trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc An bây giờ đã biến thành màu xanh tím!
Giống như một vết bớt lớn màu xanh tím, thật sự còn xấu hơn, nghiêm trọng hơn lúc bị bỏng.
Chuyện gì xảy ra vậy? Mình đã đưa Ngọc An đi tìm thầy thuốc Đào Văn Lâm rồi mà.
Đào Văn Lâm là người có năng lực, đã khôi phục hoàn toàn khuôn mặt của Ngọc An về trạng thái ban đầu!
Nhưng bây giờ lại có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao nó lại trở nên nghiêm trọng hơn?
Hoàng Thiên choáng váng đầu óc, anh cảm thấy hơi mông lung.
Thảo nào Lâm Ngọc An khóc không thành tiếng trên điện thoại, hóa ra là mặt cô ấy thành ra thế này…
“Ngọc An, chuyện gì vậy?”
Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An, hỏi.
Lâm Ngọc An òa khóc hết sức thương tâm, cô ấy xinh đẹp như vậy, bây giờ khuôn mặt lại thành ra thế này, thật sự là gần như tuyệt vọng.
Đừng nói là xinh đẹp tuyệt trân như Lâm Ngọc An, cho dù có là bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể chấp nhận được khuôn mặt của mình trở thành như thế này, phụ nữ luôn coi gương mặt là sinh mệnh.
“Hoàng Thiên, em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra! Sáng nay em thức dậy thì đã thế này rồi.”
Lâm Ngọc An buồn bã nói với Hoàng Thiên.
Trong lòng Hoàng Thiên thực sự rất bối rối, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Phân tích một chút. Hoàng Thiên có câu trả lời.
Đó là thuốc thảo dược mà Đào Văn Lâm bôi cho Lâm Ngọc An có vấn đề!
Tên Đào Văn Lâm chết tiệt này, chẳng lẽ ông ta đang giở trò với thảo dược sao? Rõ ràng đã chữa khỏi cho mặt của Ngọc An rồi, sau hai ngày thì biến thành thế này?
Hoàng Thiên âm thầm suy đoán, không khỏi siết chặt nắm đấm, chỉ muốn lập tức đi †ìm Đào Văn Lâm làm rõ xem chuyện gì đang xảy ra.
“Làm sao bây giờ? Em không có mặt mũi đi ra ngoài gặp người khác.”
Lâm Ngọc An cực kỳ buồn bã, bất lực nhìn Hoàng Thiên.
“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, anh sẽ tìm ra cách, anh nhất định sẽ khôi phục khuôn mặt của em lại như ban đầu.”
Hoàng Thiên ôm Lâm Ngọc An vào lòng và an ủi cô.
Lâm Ngọc An cảm thấy an tâm hơn một chút, cô không khóc lóc thương tâm nữa, nhưng vẫn rất buồn.
“Nghĩ cách? Để tôi xem cậu có thể nghĩ ra cách gì! Hừ, nếu như mặt mũi của con gái tôi không thể khôi phục như cũ, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.”
Trương Lan Phượng đi đến cửa phòng, chống nạnh nói với Hoàng Thiên.
“Mẹ, chuyện này không trách Hoàng Thiên được, mẹ đừng nói như vậy với anh ấy.”
Lâm Ngọc An bất đắc dĩ khuyên nhủ Trương Lan Phượng, cô biết mẹ cô trí nhớ không tốt, bà đã quên trước đây mình bị Hoàng Thiên cho một bài học rồi sao?
“Hoàng Thiên, mẹ lo lắng cho em, tâm tình không tốt, đừng chấp mẹ.”
Lâm Ngọc An sợ rằng Hoàng Thiên bị chọc tức, lại phản pháo Trương Lan Phượng nữa, thế là cô đã nhanh chóng khuyên nhủ Hoàng Thiên trước.
Hoàng Thiên làm sao có thể tùy tiện đánh Trương Lan Phượng, dù thế nào đi chăng nữa, Trương Lan Phượng cũng là mẹ vợ của anh. Anh không nể mặt người khác nhưng vẫn phải nể mặt vợ mình.
Nhìn thấy vẻ bối rối của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên đành phải cười với cô, nói: “Đừng lo lắng, anh không giống bà ấy.”
Trương Lan Phượng nghe được mấy lời này thì lập tức nổi giận, vừa định hung hăng càn quấy với Hoàng Thiên thì đã bị Lâm Huỳnh Mai kéo ra phòng khách.
“Đi thôi Ngọc An, anh đưa em ra ngoài.”
Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An.
“Đi đâu? Vẫn đi tìm cái ông thầy thuốc Đào Văn Lâm đó hả? Em cảm thấy ông ta muốn dùng thuốc để hại em.”
Lâm Ngọc An khẽ thở dài một tiếng, nói với Hoàng Thiên, rất lo lắng.
Sao Hoàng Thiên có thể không biết chuyện này chứ, mặt vợ mình thành ra thế này chắc chăn là do Đào Văn Lâm giở trò.
Đào Văn Lâm nhất định có thể chữa lành mặt cho Lâm Ngọc An, nhưng lão già này lại ngấm ngầm chơi chiêu hèn hạ.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên thực sự tức giận.
Nhưng hiện tại, vẫn phải tìm đến Đào Văn Lâm, ngoại trừ lão già này, thật sự không ai có thể chữa khỏi cho Lâm Ngọc An.
“Đương nhiên phải tìm lão ta, đi thôi.”
Hoàng Thiên nói, nắm lấy tay Lâm Ngọc An, rời khỏi phòng.
Lâm Ngọc An cũng không nói gì nữa, cô chỉ có thể tin tưởng Hoàng Thiên.
Sau khi ra khỏi nhà, Hoàng Thiên chở Lâm Ngọc An đến thẳng nhà Đào Văn Lâm.
Lần này đến nhà Đào Văn Lâm, Hoàng Thiên mang theo bộ mặt giận dữ. Chẳng những muốn Đào Văn Lâm chữa lành mặt cho Lâm Ngọc An, mà còn muốn nói chuyện với lão già này một chút!
Hoàng Thiên đã quen thuộc với ngôi làng nhỏ trên núi mà gia đình Đào Văn Lâm sinh sống, lái xe đến chiều là tới.
Xe dừng trước cửa nhà Đào Văn Lâm.
Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An xuống xe, chuẩn bị đi thẳng vào.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Hoàng Thiên căng thẳng: Cửa nhà của Đào Văn Lâm đã bị khóa lại.
Hẳn là không có ai ở nhà!
Thật là phiên phức, Đào Văn Lâm không có ở nhà?
Hoàng Thiên đau đầu, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng bình thường. Đào Văn Lâm đã động tay động chân. Ông ta nhất định phải biết hôm nay mặt của Lâm Ngọc An sẽ có vấn đề, đương nhiên không thể ở nhà đợi người ta đến đánh.
“Tiêu rồi, ông xã, ông ta… ông ta không có ở nhà…
Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên, gần như tuyệt vọng mà nói.
“Không sao, cho dù ông ta có chạy đến chân trời góc biển, anh cũng sẽ bắt được ông ta”
Hoàng Thiên an ủi Lâm Ngọc An, nhưng anh cũng không chắc sẽ tìm được Đào Văn Lâm. Dù sao thế giới rộng lớn như vậy, Đào Văn Lâm nếu đã muốn cao chạy xa bay thì tìm ở đâu bây giờ?
Lâm Ngọc An cũng biết Hoàng Thiên chỉ đang an ủi cô thôi, cô buồn bã nói: “Thật là, em cũng không biết tại sao Đào Văn Lâm lại muốn hại em thế này.”
Hoàng Thiên không nói gì, nhưng lại âm thầm phân tích. Thứ nhất, Đào Văn Lâm có thù với anh, ông ta làm vậy là để trả thù. Thứ hai, Đào Văn Lâm có quan hệ mật thiết với Tiêu Đông Mai, cũng có thể là Tiêu Đông Mai đã sai Đào Văn Lâm làm như vậy.
Bất kể là vì lý do gì, mặt của Lâm Ngọc An đã thành ra như vậy, trong lòng Hoàng Thiên thực sự nóng như lửa đốt, bất kể như: thế nào anh cũng phải cố gắng hết sức để tìm ra Đào Văn Lâm!
Hoàng Thiên lúc này mới nghĩ đến Lã Việt, tuy rằng đây không phải địa bàn hoạt động của Lã Việt, nhưng Lã Việt có rất nhiều tay chân thân tín, tin tức vẫn rất nhạy bén, nói không chừng có cách tìm được Đào Văn Lâm.
Hoàng Thiên vừa định gọi cho Lã Việt thì đúng lúc này, một nam một nữ bước ra khỏi căn nhà bên cạnh nhà Đào Văn Lâm.
Người đàn ông khoảng 50 hoặc 60 tuổi, ăn mặc rất giản dị, gương mặt khắc khổ, rầu rĩ không vui Cô gái trạc tuổi đôi mươi, dáng người rất thanh tú nhưng trên mặt lại có nhiều vết xước, như thể bị người ta cào cấu.
Hai người này vừa bước ra khỏi nhà, chuẩn bị lên xe điện ở bên ngoài thì nhìn thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.